Nếu Ngày Ấy..

Chương 42: Ăn đám cưới



Đi biển trở về thì Hữu Trọng cũng trở lên thành phố. Anh ấy cũng còn có việc bận trên đó. Dù là tết anh cũng không thể nghỉ nhiều chỉ có thể dành thời gian cho cô một ngày thôi. Nhưng đối với cô như vậy cũng đã quá đủ, một người anh nuôi như vậy đã quá tuyệt vời rồi còn gì. Sang mùng ba cô lại chở chị Út Lượm đi chơi và có lẽ đây cũng là lần cuối cùng hai chị em cùng chở nhau đi chơi tết đó.

Ra giêng, đầu tháng hai ăn đám hỏi của chị Út Lượm xong thì đến ăn đám cưới của anh Út. Ăn xong đám cưới của anh Út thì lại ăn đám hỏi của Thu Thảo. Kẹt ngày đó cô phải thi học kỳ nên không đi được, đành hẹn đến đám cưới vậy. Tiếp đến là ăn đám cưới của chị Út Lượm. Tính ra ngày đám hỏi và đám cưới của Thu Thảo đều không khác kiếp trước. Chỉ khác là kiếp này Anh Tuấn lại không có đám hỏi với Thủy Tiên và cũng không có yêu cô ta. Chắc có lẽ do sự xuất hiện của cô và Hữu Trọng đã làm nó thay đổi. Nhưng như vậy cũng tốt, Anh Tuấn không yêu cô ta thì sẽ không có đám hỏi và cũng sẽ không bị hủy đám cưới, để rồi tức giận tìm cưới người khác tung tin chọc giận cô ta trở về, mà kiếp trước cô lại là đối tượng bị hại. Xem ra sự thay đổi này cũng là một sự thay đổi tốt đẹp.

Thi học kỳ, tổng kết năm học xong, các khối khác đều nghỉ hè duy chỉ khối 12 thì phải tiếp tục học để ôn thi tốt nghiệp. Kiếp trước do bị sự cố tổn thương tình cảm ảnh hưởng đến tinh thần nên thi tốt nghiệp cô suýt rớt. Kiếp này cô rất vui vẽ, lạc quan, cô tin chắc nhất định mình sẽ đạt điểm cao để không làm cho thầy cô thất vọng. Nhưng tự tin thì tự tin, cô cũng không thể ỷ lại được, đời đâu ai biết được chữ ngờ cho nên cô vẫn phải cố gắng thôi.

Cũng như kiếp trước, cách một tuần nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp chính là đám cưới của Thu Thảo. Kiếp trước cô không có đi vì đâu ai mời mà đi. Kiếp này, cô mà không đi đảm bảo cũng sẽ có người chạy qua rinh cô đi đấy. Cũng không thể viện cớ là mắc ôn thi được, tại là ngày chủ nhật mà.

Ngày đó, cô hẹn cùng với vợ chồng anh Út cùng đi chung cho vui. Nói thật, từ lúc quen biết anh em nhà Anh Tuấn tới nay, dù biết nhà đấy nhưng cô chẳng khi nào bước qua đó cả. Tính ra bên đó cô vẫn rất xa lạ dù kiếp trước hay kiếp này. Cô và vợ chồng anh Út đi hơi trưa, vì biết dù có qua sớm thì Anh Tuấn cũng sẽ sắp xếp để cô và anh Út ngồi bàn cuối tiệc hà. Lúc đó tiệc cũng gần xong rồi, cô dâu và chú rể cũng hết đãi khách, ngồi bàn đó đều là anh em tha hồ mà đùa giỡn, không cần ai đãi tự mấy anh em xử luôn. Lúc đám cưới anh Út cũng thế đấy, không câu nệ khách khứa rất là vui.

Tới nơi, Thu Thảo và anh Huy vô cùng vui mừng, lập tức kéo ra chụp ảnh. Rồi gọi cả Anh Tuấn và Thanh Tú ra chụp ảnh chung luôn. Chụp ảnh xong, anh Huy mới hỏi.

- Hữu Trọng không về được hả Trúc?

Cô gập đầu đáp.

- Dạ! Ông anh đó của em lúc rầy bận túi bụi ngay cả lễ tổng kết năm học của em mà ảnh cũng hổng về là anh biết rồi! Nhưng ảnh có gửi thiệp chúc mừng anh chị đó. Để em đi dùm! Vậy anh chị một lát phải đãi em hai phần nha! Em ăn luôn phần của ảnh cho. Hì hì...

Anh Tuấn đột nhiên véo múi cô.

- Ui... ui... đau đau...

- Biết đau hả? Em nói thì mạnh miệng lắm! Tới lúc ăn có ba món đầu là bỏ đũa, phần mình ăn còn không hết bày đặt ăn luôn cả phần Hữu Trọng.

Cô sờ sờ mũi, cười hì hì nói.

- Không ăn hết thì em gói đem về. Lo gì... há... anh Út há...

Cô quay sang anh Út chớp chớp mắt. Anh Út đưa tay ấn ấn nhẹ cái đầu nhỏ của cô, rồi nói.

- Ừ gói! Hôm đám cưới tui cũng nói vậy đó. Cuối cùng về mất xác báo hại tui phải đích thân xách đem qua.

- Tại em quên chứ bộ! Mà nhờ vậy mới được chú rể tự thân đi đem cho đồ ăn chứ. Đúng không?

- Ha ha ha...

Mọi người cười một lúc, Anh Tuấn bèn lên tiếng.

- Thôi! Tới đủ cả rồi thì mình vô bàn ngồi luôn đi. Hai vợ chồng cô út nó đi vô thay đồ đi rồi ra ăn luôn.

Vợ chồng Thu Thảo đáp.

- Dạ!

Rồi đi vào trong.

Anh Tuấn bèn dẫn cô và vợ chồng anh Út vào một bàn trống. Rồi lại quay sang nói với Thanh Tú.

- Tú! Coi ra kêu mấy đứa thằng Tý vô ngồi luôn cho đủ bàn.

- Dạ!

Một lúc sau, bàn đã đủ 10 người món ăn cũng đã dọn lên nhưng Thu Trúc nhìn người trong bàn cũng không thấy Thủy Tiên đâu. Thủy Tiên là bạn thân Thu Thảo, đúng lý không thể không có mặt, là bạn thân thì dĩ nhiên cũng không thể nào ăn sớm về sớm được rồi, phải không? Nhưng sao hôm nay không thấy thì đúng là lạ thật đấy. Cô rất muốn hỏi nhưng nghĩ lại rồi lại thôi, cô ta và cô cũng chẳng có quan hệ gì, hơi đâu mà hỏi cho phát mệt.

Tuy nhiên, lại có người lên tiếng hỏi thay cô.

- Ủa Thảo? Đám cưới mày không có mời con Tiên sao?

Đó là một người bạn nữa của Thu Thảo, chị ấy cũng đã có chồng nhưng hai người cũng còn hay liên lạc nói chuyện. Lúc trước chị cũng làm chung công ty với Thu Thảo và Thủy Tiên. Thu Thảo đáp.

- Con nhỏ đó Thảo không chơi với nó nữa.

Không những chị ấy ngạc nhiên mà ngay cả cô cũng ngạc nhiên, chị ấy hỏi.

- Sao vậy?

Thu Thảo đáp.

- Từ cái hôm 30/4 và 1/5 năm rồi, về quê xong trở lên nó bắt đầu kiếm chuyện với Thảo đủ thứ. Còn nói xấu Thảo này kia kia nọ, thậm chí nói xấu cả anh của Thảo luôn. Thảo tức quá mới gây lộn với nó, hai người bị đưa lên văn phòng ăn kiểm điểm. Từ đó Thảo với nó cũng không ai nói chuyện tới ai luôn. Nhưng mà, đâu được mấy hôm nó bắt đầu lại lên mặt không những chửi bới Thảo mà còn chửi bới luôn mấy người làm chung trong bộ phận, không coi quản lý ra gì luôn.

- Sao kỳ vậy?

- Tại nó cặp được với ông Phó Giám Đốc vừa đẹp trai vừa có tiền mới nhậm chức chứ sao?

- Rồi sao?

Tới đây Thu Thảo cười hớn hở nói.

- Còn sao nữa! Tưởng đâu đi khách sạn với người ta mấy lần là thành bà phó Giám đốc? Ai dè ông này cũng là một tay chơi gái thứ thiệt. Chơi chán rồi thì đá ra ngoài coi thua còn hơn con chó. Thậm chí còn để cho bạn gái mới của ổng đánh cho nhập viện, còn bị rạch mặt nữa. Từ đó Thảo cũng không nghe tin tức gì luôn. Cũng không biết có về nhà không nữa.

Thu Trúc nghe xong thì chẳng những không thể vui được mà lại cảm thấy có phần hơi khó chịu. Cô đúng là có phần ghét Thủy Tiên, một phần vì chuyện của kiếp trước và cũng một phần vì lần đó cô ta đã cố tình xúc phạm cô. Nhưng cô lại càng ghét người đàn ông là Phó Giám đốc kia hơn. Hạng đàn ông sở khanh, xem phụ nữ là đồ chơi như vậy vì sao trên đời vẫn cứ tồn tại chứ. Ông ta có thể để cho bạn gái mới đánh Thủy Tiên, thì có một ngày cũng sẽ đá cô bạn gái đó và cho bạn gái khác đánh lại. Người như vậy cũng nên bị báo ứng mới đúng.

Cũng giống như người bạn trai của cô sau khi lên thành phố học trung cấp điều dưỡng vậy.

Lúc mới lên học cô phải làm thêm rất nhiều việc để kiếm tiền như phát tờ rơi, nhân viên nhà sách, nhân viên bán hàng, phục vụ nhà hàng... Nói chung, việc gì có lương cao mà thời gian phù hợp với giờ học của cô thì cô đều làm cả. Sang năm thứ hai, cô mới ổn định một việc đó là làm trong tiệm giặt ủi và sửa quần áo. Bởi vì bà chủ này thấy hoàn cảnh cô mồ côi nên rất thương, không những cho tiền nhiều mà còn bao luôn cho cô ba bửa cơm. Thậm chí dạy nghề giặt ủi và sửa quần áo cho cô, vừa có thể phụ bà cũng vừa có thể có thêm một cái nghề, sau này ra trường dù có thất nghiệp cũng không sợ đói. Cô tuy không thích may nhưng vì tình cảm của bà nên cô cũng ráng học.

Một ngày nọ, có một vị khách lạ đem đồ lại bảo giặt ủi. Lúc đó cô là người đứng ra nhận, vì là khách mới nên cô sẽ ra biên nhận lấy tiền trước. Đó là quy định của tiệm, chỉ trở thành khách quen mới trả tiền sau thôi. Người đó không những trả đủ tiền mà còn bo thêm cho cô nữa. Ồ... đúng là gặp khách xộp rồi. Và dĩ nhiên quần áo của anh ta cô sẽ giặt rất kỹ, ủi rất thẳng và không để mất một cái hột núc nào.

Vài lần sau đó, anh ta cũng vẫn thế cứ trả tiền thì sẽ bo cho cô thậm chí còn nhiều hơn số tiền giặt quần áo nữa. Có lần cô đã rất ngại và không nhận, trong mắt anh ta không dấu nỗi sự ngạc nhiên nhưng rồi đã rất nhanh biến mất. Thay vào đó là bắt đầu hỏi cô tên gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Vân vân và mây mây. Biết được cô đang là sinh viên thì anh ta lại cho cô thêm nhiều nữa nói là sinh viên thì đừng ngại nhận tiền bo. Anh ta dúi vào tay cô tờ tiền 200 ngàn bắt cô phải nhận, nếu không ahh ta sẽ không đến đây giặt đồ nữa. Cô đành phải nhận, sau đó anh ta lại xin cô số điện thoại. Cô tưởng là anh xin số điện thoại của tiệm nên chỉ vào bảng hiệu phía trước nhưng anh lại lắc đầu, anh muốn xin là số của cô. Cô tuy ngạc nhiên nhưng cũng cho, người ta đã cho tiền mình mà chỉ xin có số điện thoại, không cho thì cũng kỳ.

Thế nhưng, tối đến anh lại gọi điện làm quen rồi bắt đầu nhắn tin qua lại. Cũng chỉ là tin nhắn bình thường như hai người bạn với nhau. Dù cho đến khi anh dời chổ ở không giặt đồ ở tiệm nữa thì hai người vẫn giữ liên lạc là hai người bạn. Tuy nhiên, sau đó anh lại hẹn cô đi ăn, đi uống nước, vân vân... cho đến một ngày anh lại tỏ tình với cô. Lúc đó cô cũng chưa đồng ý đâu vì vụ của Anh Tuấn nên cô vẫn còn đề phòng lắm. Nhưng cho đến khi cô ra trường tìm việc làm khó khăn, anh lại giúp cô nhờ người quen đưa vào bệnh viện đa khoa làm, cô mới bắt đầu có tình cảm với anh.

Hai người cũng vẫn lâu lâu hẹn hò đi chơi, đi ăn nhưng cô cũng chỉ dám cho anh nắm tay hoặc là hôn môi là cao. Cô vẫn luôn là người rất khép nép, tư tưởng của cô là sẽ dành trọn vẹn cho người cô sẽ gọi là chồng chứ còn là người yêu thì không. Nhưng anh ta cũng không trách hờn gì ngược lại tỏ vẽ rất vui. Hai người vẫn giữ mãi tình cảm ấy đến bốn năm liền, nghe ra thì dài nhưng thực tế số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, có khi ba bốn tháng mới gặp một lần, còn bình thường chỉ có gọi điện hoặc nhắn tin. Anh cũng không hề đề cặp đến việc kết hôn nên cô cũng không dám nói.

Cho đến một ngày anh đến phòng trọ của cô xin ngủ nhờ qua đêm, vì anh đã để quên chìa khóa nhà ở nhà người bạn nên không vào được. Giờ người bạn đó đi vắng rồi nói anh ngủ nhờ đâu rồi sáng qua lấy. Ừ... lý do cũng chính đáng. Cô đành để anh ta ngủ lại. Cũng đêm đó, cô đã không thể khống chế được sự dụ dỗ của anh ta mà trao cho anh ta tất cả. Nhưng nếu như anh ta phủi đích ra đi ngay lúc đó thì nói gì. Đàng này hàng ngày anh ta đều đến tìm cô mà đòi hỏi ân ái. Đến khi cô vờ nói không chừng cô đã mang thai và có ý muốn kết hôn thì ngày hôm sau anh ta biệt tích giang hồ, điện thoại cũng tắt nguồn không liên lạc được. Tìm đến chổ ở anh ta thì người ta nói anh ta đã dọn đi từ một tháng trước lận. Cô bắt đầu có linh cảm không tốt. Cố gắng gọi điện cho anh ta dù không được nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng. Có một ngày số điện thoại ấy vẫn đổ chuông nhưng người bên kia lại là một giọng nữ vừa hỏi định gặp anh ta thì người đó đã nói cô muốn gặp chồng cô ta có chuyện gì? Có gì cứ nói cô ta sẽ nhắn lại.

Thế đấy! Cô lại bị thất tình một lần nữa mà lần đó là lần nặng nhất trong đời cô.