Nếu Ngày Ấy..

Chương 66: Vợ



Công Ty của Hữu Trọng càng ngày càng phát triển, khách hàng càng ngày càng đông thì dĩ nhiên lâu lâu cũng phải cùng hẹn với khách hàng ra ngoài ăn uống chứ. Lúc trước thường thì anh đi một mình, đôi khi sẽ mang Thu Trúc theo cùng để làm lá chắn cho mấy cuộc hẹn công việc là phụ mà coi mắt là chính. Ai biểu anh vừa trẻ, vừa đẹp trai vừa có tài làm chi.

Mặc dù miệng anh vẫn luôn nói anh đã có vợ đấy, nhưng có vợ thì có bộ không thể ly hôn sao? Cũng chưa có con mà lo gì, con gái hay em gái họ cũng có rất nhiều cơ hội. Với lại nghe nói vợ anh chỉ ở nhà không có đi làm thì họ càng mừng chứ sao? Họ nghĩ đối với một người có tài như anh mà vợ chỉ ở nhà nội trợ, không giúp được gì cho chồng thì lâu ngày dài tháng anh chán là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, khi gặp Thu Trúc rồi thì đều phải quéo cò hết. Cô ấy à... cần sắc, có sắc; cần tài, có tài, không thân không thích, không gia không thế, mồ côi từ nhỏ, tự mình kiến tiền bằng bãn lĩnh của mình. Cô không hề che dấu xuất thân của mình mà lại còn thản nhiên nói rằng.

- Tính ra tôi may mắn hơn những đứa trẻ mồ côi khác rất nhiều, không phải đi vào cô nhi viện sống hay lang thang đầu đường xó chợ. Tôi lại càng may mắn hơn khi được sống trong sự yêu thương dạy dỗ của người thân, họ dạy tôi cách làm người sống phải có nhân, có nghĩa biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Không nên vì cái lợi trước mắt mà gây tổn hại cho người khác. Càng phải biết phấn đấu bằng chính bản lĩnh của mình chứ không nên lợi dụng hay đánh đổi bất kỳ thứ gì để đạt được điều mình muốn.

Ai chà... cái này là chửi xéo chứ đâu. Nhưng mà với cách nói của cô cũng không ai có thể bắt bẽ được. Nhưng như vậy lại làm cho họ rất nể phục, cô chỉ mới chưa đầy 20 tuổi mà cách nói đã sâu sắc như vậy rồi. Thậm chí nhìn thấu được tâm tư của họ, chỉ cần họ nói ra một câu gì đó thì cô đã nắm được ý trong đó mà ứng đối lại ngay, không hề làm mất lòng cũng đập tan ý đồ của họ. Một cô gái như vậy thử hỏi ai không thích, ai không muốn cưới về làm vợ. Hiện tại cô còn là sinh viên mà đã bản lĩnh như vậy, thử hỏi sau này cô chính thức ra đời, bước vào cùng Hữu Trọng lãnh đạo công ty thì công ty không phát triển mạnh mới là chuyện lạ đó. Ngay cả họ cũng nghĩ, nếu cô không phải vợ Hữu Trọng thì nhất định họ sẽ tìm cách rinh về làm con dâu hay vợ rồi. Nhìn xem em gái hay con gái họ sao mà bằng được chứ. Nhưng đáng tiếc hoa đã có chủ rồi a.

Lần này cũng có một khách hàng mới, hẹn Hữu Trọng ra ăn tối có người thân cùng đi. Mà hễ người ta có người thân thì anh cũng phải dẫn theo người thân của anh chứ, và người đó chính là Thu Trúc cũng với vai trò là "vợ" của anh. Tuy rằng ngàn lần không thích nhưng dưới sự năn nỉ ỷ ôi của anh cô cũng phải chấp nhận. Aiiii.... cũng may cô không muốn lấy chồng chứ nếu không chắc phải ế vì ông anh nuôi đáng kính này mất.

Nhưng như vậy cũng không phải là cô không có lợi, cô học hỏi được rất nhiều điều, có kinh nghiệm trong xã giao. Quen biết thêm nhiều người, sau này cô muốn làm điều gì cũng sẽ dễ dàng thuận lợi hơn.

Tuy nhiên, khi Hữu Trọng trở về đón cô thì lại có thêm Ngọc Bình đi theo. Cô thì không ngạc nhiên mấy, bởi vì Ngọc Bình là phó giám đốc, đi theo Hữu Trọng gặp khách hàng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Ngọc Bình lại rất là ngỡ ngàng và kinh ngạc khi thấy cô bước ra cùng Hữu Trọng.

Ngọc Bình đứng ngơ ngác nhìn Hữu Trọng và Thu Trúc mà không biết mình nên mở lời chào hỏi như thế nào. Vẫn gọi là Thu Trúc hay là phải gọi bằng chị. Hữu Trọng đã nói là về đón vợ, mà cô lại đi ra cùng anh còn tay trong tay thì chứng tỏ cô là vợ anh chứ là gì nữa. Ngọc Bình cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một nỗi mất mát ê chề. Mà anh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy mất mát nữa.

Chợt Hữu Trọng giới thiệu.

- Đây là Ngọc Bình, phó giám đốc của anh. Còn đây là Thu Trúc, cục cưng bà xã của tôi đấy... ui da...

Hữu Trọng ủy khuất nhìn về phía Thu Trúc.

- Cục cưng! Sao dẫm lên chân anh?

Cô liếc xéo anh nói.

- Ai bảo anh không đàng hoàng làm gì? Đã nói trước em chỉ nhận làm vợ anh khi vào gặp khách hàng thôi. Ngoài ra anh không được giới thiệu lung tung cơ mà.

Hữu Trọng chu môi lầu bầu.

- Em là cái đồ vô tình, cái đồ vô lương tâm.

Ngọc Bình vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu vụ gì thì nghe Thu Trúc nói.

- Anh Bình! Chúng ta lại gặp nhau rồi! Em cũng không ngờ anh lại là Phó giám đốc của công ty anh Trọng đó.

Cô nói vậy bởi vì cô biết tính Ngọc Bình rất là tự ái, nếu như nói cô đã biết thì anh lại nghĩ không chừng cô đã nói gì đó với Hữu Trọng nên Hữu Trọng mới tuyển anh làm phó giám đốc. Anh nhất định sẽ xin nghỉ ngay, anh không thích lợi dụng vào việc đã giúp đỡ người khác mà có được thứ anh muốn.

Còn Hữu Trọng đã làm việc với Ngọc Bình một thời gian nên cũng hiểu tính tình Ngọc Bình. Cho nên, anh không bao giờ nhắc tới việc Ngọc Bình đã giúp Thu Trúc cả, cũng không bao giờ nhắc Thu Trúc trước mặt Ngọc Bình, dù rằng anh xem trọng là cái tài của Ngọc Bình chứ không vì nguyên nhân khác. Nhưng tính tự ái thì sẽ hay suy nghĩ nhiều, vì thế anh cứ vờ không biết đấy. Tiện thể cũng muốn hố Ngọc Bình một phen, xem sắc mặt của hắn sau khi nghe anh giới thiệu Thu Trúc là vợ anh thì sẽ thế nào.

Nhưng tiếc thay anh lại nhìn thấy được sự mất mát trong mắt

Ngọc Bình. Mà vì sao Ngọc Bình lại thấy mất mát thì dường như anh đã nhận ra được điều gì rồi. Anh chỉ có thể cười khổ trong lòng "Thu Trúc! Em lại thả đào hoa!"

Ngọc Bình vẫn còn ngơ ngác chưa biết đáp lại thế nào thì Thu Trúc lại nói tiếp.

- Anh đừng nghe lời anh Trọng giới thiệu bậy bạ! Em là em gái của ảnh chứ không phải vợ đâu. Anh ấy muốn đem em làm lá chắn cho mấy đào hoa của ảnh nên mỗi khi hẹn khách hàng ăn tối đều đem em theo giới thiệu là vợ đó. Sau này rồi anh cũng sẽ quen thôi.

Nghe xong thì Ngọc Bình bổng nhiên cảm thấy trong lòng rất là vui. Thì ra cô chỉ là em gái thôi chứ không phải là vợ. Anh không dấu nỗi sự vui mừng trong mắt, tươi cười nói.

- Thì ra là vậy! Anh cũng không ngờ em lại chính là "cục cưng" mà anh Trọng hay nhắc tới.

Thu Trúc cười cười rồi nhìn sang Hữu Trọng thấy anh đang lầu bầu nói gì đó mà cô nghe không rỏ. Còn trách cô vụ dẫm vào chân anh sao? Nhưng mặc kệ, ai bảo anh giới thiệu bậy bạ làm chi. Cô bèn gọi.

- Anh Trọng!

Hữu Trọng nghe cô gọi bèn giật mình hô.

- Hả? Gì?

Cô chớp chớp mắt hỏi.

- Đi được chưa ạ?

Anh tươi cười gật đầu nói.

- Được! Được! Đi thôi!

Rồi đích thân đi lại mở cửa xe cho cô bước vào. Sau đó vòng qua kéo Ngọc Bình lại cặp cổ rù rì.

- Vào công ty cậu không được khai Thu Trúc là em tôi đấy! Phải nói là vợ biết chưa?

Ngọc Bình là người thông minh, dĩ nhiên hiểu Hữu Trọng làm vậy là có dụng ý gì. Ngay cả anh cũng còn phải rùng mình vì mấy đôi mắt hình viên đạn của một số nhân viên nữ trong công ty mà. Cho nên ai hỏi anh có bạn gái chưa? Anh đều nói rằng có rồi. Có lẽ người ta sẽ cho rằng anh ngu nhưng quả thật anh không thích con gái chủ động tấn công anh tí nào. Anh là đàn ông, anh thích chinh phục người nào anh thích hơn.

Đột nhiên, Ngọc Bình liếc nhìn người nào đó đang ngồi trong xe dùng ánh mắt tò mò nhìn ra hai người. Anh nở nụ cười gật đầu đáp.

- Dạ!

Cho xe chạy tới điểm hẹn, bước xuống xe Thu Trúc và Hữu Trọng dắt tay nhau đúng chuẩn vợ chồng. Hữu Trọng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh thích những buổi hẹn như thế này lắm, bởi vì anh có thể dùng thái độ của người chồng mà yêu thương cô. Nếu không để ý ánh mắt hờ hững của Thu Trúc thì ai cũng sẽ ngưỡng cặp vợ chồng trai tài gái sắc này. Ngay cả Ngọc Bình ngồi cạnh bên cũng không khỏi cảm thán. Nhìn cử chỉ ân cần của Hữu Trọng dành cho cô mà anh không thể tin được Hữu Trọng chính là anh trai của cô luôn đấy. À... hiện tại Ngọc Bình vẫn còn chưa biết họ chỉ là anh em nuôi.

Khách hàng lần này đúng là cũng có dẫn theo em gái. Tuy nhiên, vừa bước vào thì ánh mắt cô gái đó không nhìn Hữu Trọng cũng không nhìn Ngọc Bình. Mà cứ nhìn chầm chầm vào Thu Trúc, làm cô cảm thấy không được tự nhiên, liền buột miệng hỏi.

- Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi sao?

Cô gái lắc đầu đáp.

- Không! Là lần đầu gặp!

Cô gượng cười hỏi.

- Vậy sao chị nhìn em như vậy ạ?

Vì cô gái lớn tuổi hơn cô nên cô xưng là chị. Cô gái vẫn cứ nhìn châm châm vào cô không chớp mắt, rồi nói.

- Chị thích ánh mắt của em! Nó thật đẹp! Thật tĩnh lặng nhưng sự tĩnh lặng ấy lại như vừa trải qua cơn giông bão lớn vậy. Em đã trải qua chuyện gì hay sao?

Thu Trúc rơi đầy mồ hôi hột. "Má ơi! Vụ gì vầy nè? Đừng nói gặp phải biến thái nha!"

Hữu Trọng cũng đổ đầy mồ hôi không kém. "Không lẽ cô gái này là thích con gái sao trời?" Đừng nói là bị cô hút hồn nữa nha? Anh sợ lắm đó.

Nhưng cũng may ông anh của cô gái đã lên tiếng.

- Khụ... à thật ra em gái tôi rất thích vẽ tranh đặc biệt là vẽ những biểu hiện cảm xúc của ánh mắt. Cho nên hay nhìn vào ánh mắt người khác chầm chầm như vậy. Đến lúc về sẽ lập tức vẽ ra một tác phẩm nghệ thuật đó mà. Ha ha...

Thu Trúc và Hữu Trọng mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cô gái là họa sĩ. Cô bèn cười nói.

- Em cũng có một ông anh rất thích vẽ đấy! Nhưng anh ấy chỉ thích vẽ tranh thiếu nữ thôi. Em cũng lâu lâu rãnh thì qua ngồi làm mẫu cho ảnh vẽ đấy ạ. Chỉ là em ngồi lâu thì hay ngủ quên. Vậy là bức tranh của ảnh luôn lúc nào cũng chỉ hoàn thành có một nữa.

Cô gái tươi cười nói.

- Điều đó cũng không gì lạ. Ngồi làm mẫu cho người ta vẽ cũng đâu phải ai cũng ngồi lâu được. Buồn ngủ cũng rất bình thường.

Mọi người lại tiếp tục trò chuyện vui vẽ, Thu Trúc cũng đã không sợ ánh mắt nhìn chầm chầm của cô gái nữa rồi. Tuy nhiên, Hữu Trọng lại vẫn cứ thấp thỏm không yên, ai biết có đúng là vậy không hay là bị cô hút hồn. Hữu Trọng lại than thầm. "Trúc à Trúc? Em đào hoa chi lắm thế? Bây giờ tới phụ nữ cũng bị em mê hoặc a!"