Nếu Ngày Ấy..

Chương 67: Sao em nỡ vô tình



Trên đường trở về, Ngọc Bình mới tò mò hỏi Hữu Trọng.

- Người anh biết vẽ đó là người thứ mấy trong gia đình anh vậy ạ?

Hữu Trọng đang lái xe bổng ngạc nhiên.

- Hả? Tôi chỉ có một người anh thôi! Nhưng anh ấy cũng đâu có biết vẽ.

Ngọc Bình thắc mắc.

- Vậy sao vừa rồi Thu Trúc nói có một người anh rất thích vẽ mà đặc biệt là vẽ thiếu nữ? Em nhớ Thu Trúc cũng từng nói cô ấy có năm người anh.

Hữu Trọng phụt cười.

- Ha ha ha... ôi trời! Bộ cậu tưởng tôi và Thu Trúc là anh em ruột sao?

Ngọc Bình kinh ngạc.

- Không lẽ không phải?

Hữu Trọng cười đáp.

- Chúng tôi chỉ là anh em nuôi thôi. Hồi ba tôi còn sống đã nhận Thu Trúc làm con nuôi nên tôi trên danh nghĩa là anh nuôi của Thu Trúc. Còn bốn người anh còn lại của Thu Trúc cũng chỉ là anh kết nghĩa thôi. Thu Trúc mồ côi từ nhỏ, đâu có anh em nào. Chỉ có thân thích họ hàng thì có nhưng cũng không thân bằng mấy anh em chúng tôi. Nên cô ấy mới xem chúng tôi như anh ruột mà đối xử đấy. Người anh mà Thu Trúc nói chính là anh Minh ở đối diện nhà tôi đấy.

Rồi Hữu Trọng nhìn lên kính chiếu hậu trong xe, nhìn cô nàng nào đó ngồi ngủ chèo queo không hay biết cái gì. Trong mắt liền toát lên niềm yêu thương tha thiết, đôi môi mỉm cười khẽ nói.

- Cục cưng mệt rồi!

Ngọc Bình chợt nhận ra điều gì, cũng nhìn lên kính chiếu hậu ngắm người đang ngủ say. Chân mày khẽ nhíu, nhìn sang Hữu Trọng hỏi.

- Vậy anh thì sao? Xem cô ấy như em ruột sao?

Hữu Trọng vẫn vững vàng tay lái, mắt hướng về phía trước không trả lời Ngọc Bình mà chỉ mỉm cười nhưng nụ cười ấy lại có gì đó bất đắc dĩ. Một lúc sau, anh mới nói.

- Tôi và bốn người ấy đều không thể không xem Thu Trúc là em gái của mình.

Ngọc Bình lại một lần nữa kinh ngạc, định nói điều gì đó nhưng Hữu Trọng bổng nói.

- Rồi từ từ cậu cũng sẽ hiểu thôi. Hiện tại đừng nói gì cả. Chúng ta im lặng để cho cục cưng ngủ nhé!

Rồi anh đưa tay mở một bài hát mà anh thích nhất.

"Đã biết em vô tình mà lòng anh vẫn yêu

Đã biết em hững hờ mà anh vẫn nhớ thương

Đã biết khi yêu ai lòng này mang đắng cay

Đã trót mang trong tim một hình bóng dáng ai.

Phố vắng đêm khuya tàn, lạnh lùng lê bước hoang

Sóng gió qua bao lần còn hoài mong cố nhân

Những lúc em bên anh mà hồn em vắng xa

Những phút giây xa nhau lòng càng thêm khổ đau.

Sao mùa xuân không đến khi đông tàn

Sao hồn ta như chiếc lá thu vàng

Kiếp cô đơn chập chờn buông

Trong bóng đêm dài chỉ một mình ta với ta.

Ôi còn đâu giây phút yêu ban đầu

Cung đàn xưa vương vấn mối tơ sầu

Nhớ chăng em lời thề xưa

Ai nỡ vô tình đành lià xa bến mơ.

Đã biết em vô tình mà lòng anh vẫn yêu

Đã biết em hững hờ mà anh vẫn nhớ thương

Giá buốt trong tâm tư tìm lại dấu vết xưa

Bóng dáng xưa nay đâu còn chăng trong giấc mơ."

(Sao Em Nỡ Vô Tình. Tác giả: Nguyễn Hữu Sáng)

Hữu Trọng chợt nói.

- Thực sự bài này tôi rất muốn sửa lại cái điệp khúc thứ nhì và hai câu cuối. Cậu có muốn nghe không?

Ngọc Bình gật gật đầu.

Hữu Trọng bèn khẽ hát.

Ôi vì sao em nỡ luôn hững hờ

Ôi vì sao em cứ mãi vô tình

Biết chăng em tình anh trao

Em nỡ vô tình làm tim anh đớn đau.

Đã biết em vô tình mà lòng anh vẫn yêu

Đã biết em hững hờ mà anh vẫn nhớ thương

Giá buốt trong tâm tư vì em không muốn yêu

Nếu biết anh yêu em, em sẽ mãi xa anh.

- Aiii....

Hữu Trọng lại khẽ thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Ngọc Bình không hiểu vì sao Hữu Trọng lại sửa lời như vậy nhưng chắc chắn là có liên quan đến Thu Trúc. Tự hỏi, không lẽ cô vô tình đến thế sao?

Cũng đã đến sắp đến nhà. Từ xa Hữu Trọng đã nhìn thấy bốn người đàn ông đang ngồi tụm lại trước cổng nhà anh mà nói chuyện gì đó. Tới nơi anh thắng xe lại cái két, hạ kính xe xuống nhướng mày nói.

- Này này... làm gì tụ hợp đông đủ vậy? Định cướp ngân hàng à?

Kiến Minh khoanh tay cười cười.

- Không phải cướp ngân hàng mà là cướp em gái. Sao về trễ vậy?

Hữu Trọng và Ngọc Bình đồng thời mở cửa bước xuống xe. Ngọc Bình thấy trong số bốn người có hai người anh đã từng gặp nên đoán chắc đây đều là mấy người anh của Thu Trúc rồi. Anh lịch sự chào hỏi, họ cũng lịch sự chào lại. Anh Tuấn nói.

- Lâu quá không gặp không ngờ cậu chính là vị phó giám đốc mà Hữu Trọng hay nhắc đến. Cậu cũng tài giỏi thật đấy! Hữu Trọng có cậu giúp một tay bảo đảm sẽ lên như diều gặp gió cho mà xem.

Ngọc Bình ngượng ngùng nói.

- Anh nói quá làm em ngại. Tất cả đều là anh Trọng chỉ dẫn em thôi ạ. Chứ em là sinh viên mới ra trường cũng đâu có kinh nghiệm gì đâu.

Kiến Minh bèn nói.

- Cậu đừng quá khiêm tốn. Giỏi cứ nhận là giỏi đi. Như Hữu Trọng đấy luôn tự khen mình thông minh đấy thôi!

Hữu Trọng vừa mở cửa nhà vừa nói.

- Em thông minh thật mà! Nếu không cục cưng đâu ở chung với em đâu đúng không?

Nói rồi, Hữu Trọng còn hất cằm về phía mọi người. Thanh Tú và Hoàng Trung lập tức bay lại đè đầu đánh nhẹ anh ta mấy cú. Mọi người cười rộ lên. Thấy Thu Trúc còn đang ngủ say trong xe, Thanh Tú hỏi.

- Sao Thu Trúc ngủ say dữ vậy? Ồn ào vậy mà cũng không tỉnh nữa?

Cũng tiện tay mở cửa xe bế cô ra. Hữu Trọng đáp.

- À vì lúc nãy khách hàng có mời Thu Trúc ăn một ít bánh kem, mà Thu Trúc thì bị say bánh kem nhưng người ta mời không lẽ không ăn, đành ráng ăn một miếng nên giờ mới ngủ say như vậy đấy.

Hoàng Trung phụt cười.

- Ha ha... ôi trời! Thì ra bé cưng lại bị say bánh kem! Vậy mai mốt sinh nhật thì sao mà tổ chức đây?

Anh Tuấn lên tiếng.

- Thảo nào mà Thu Trúc không bao giờ chịu tổ chức sinh nhật.

Hữu Trọng định lái xe vào nhưng nhớ gì đó rồi quay sang nói với Ngọc Bình.

- Ngọc Bình! Tối nay cậu ngủ lại nhà tôi nhé!

Thế nhưng, Ngọc Bình vội lắc đầu nói.

- Dạ thôi ạ! Em còn em gái ở nhà. Bỏ nó một mình cũng không an tâm. Em vẫn nên trở về thì hơn.

Hữu Trọng gật đầu.

- Vậy được! Để tôi dắt xe ra cho cậu.

- Ơ... anh để em tự dắt...

Kiến Minh vội cảng Ngọc Bình lại.

- Cậu cứ để Hữu Trọng dắt đi! Ở đây không phải là công ty không cần phải câu nệ cấp trên cấp dưới. Hữu Trọng rất là bình dân, dễ gần đừng có lo sợ là cậu ta sẽ đuổi việc cậu. Nếu cậu ta đuổi việc cậu thì cậu cứ tìm tôi. Tôi giúp cậu làm ông chủ.

Đây là lời thật lòng của Kiến Minh, vì đối với Ngọc Bình hắn cũng có phần ray rức vì kiếp trước đã gài cậu ta, bất đắc dĩ vì sự nghiệp vì tính mạng em mình mà phải chia tay Thu Trúc.

Hữu Trọng vừa dắt xe Ngọc Bình ra nghe Kiến Minh nói thế vội nhảy cởn lên.

- Này này... anh không được cướp phó Giám đốc của em đâu đấy! Khó khăn lắm em mới tuyển được a!

Kiến Minh cười ha ha nói.

- Ha ha... đâu có! Tôi đâu có cướp của cậu làm chi. Tôi chỉ sợ cậu đuổi việc người ta thôi.

- Em là hạng người thế sao?

Rồi Hữu Trọng bèn vỗ vai Ngọc Bình nói.

- Mà anh Minh nói đúng đó. Cậu cũng đừng có câu nệ tôi là cấp trên của cậu hay gì. Tuy cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhưng tôi vẫn xem cậu như bạn bè đấy. Sau này chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu thôi.

Ngọc Bình tươi cười đáp.

- Dạ!

- Được rồi! Cậu về sớm ngủ sớm đi! Ý mà giờ này khuya rồi ngủ sớm gì nữa. Thôi thì về ngủ trễ mai chủ nhật không đi làm thì dậy trễ nhé!

Mọi người phì cười. Hữu Trọng vẫn luôn là người nói chuyện có duyên chọc cười người khác nhất.

Ngọc Bình chào mọi người rồi lên xe chạy đi nhưng vẫn còn nhe văng vẵng tiếng họ dành nhau.

- Này trả cục cưng lại cho tôi a!

- Không trả! Đâu phải dễ có dịp bế cục cưng thế này đâu.

- Này Kiến Minh nhẹ tay thôi! Đánh thức cục cưng mất.

- Cho tôi bế chút nữa đi!

- Cho tôi nữa!

Ngọc Bình khó hiểu trong lòng, vì sao cả năm người đều yêu Thu Trúc nhưng trước mặt cô lại chỉ có thể biểu hiện thái độ như một người anh? Tuy chỉ tiếp xúc với cô mấy lần nhưng anh biết cô là một người tốt bụng, nhiệt tình, lại còn rất dễ gần, một cô gái như vậy sao có thể vô tình được? Ngoại trừ trong lòng cô đã có người mình yêu thương mà thôi. Nhưng nếu cô đã có người mình yêu thương hà cớ gì chịu đồng ý ở chung với Hữu Trọng, họ chỉ là anh em nuôi, cô không sợ người yêu ghen sao? Đã thế đi hẹn với khách hàng còn giả làm vợ của Hữu Trọng nữa chứ? Rất nhiều thắc mắc trong anh trỗi dậy, dù biết rằng là không nên nhưng anh cũng không ngăn nỗi sự tò mò về cô, suy nghĩ về cô và muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn.

Còn Thu Trúc, bị mấy ông anh đáng kính chuyền tay nhau hết người này bồng đến người kia bế, cuối cùng cũng phải thức giấc. Chỉ là còn đang trong cơn say, cô lại dùng ánh mắt mê ly nhìn họ chẳng phân biệt được ai là ai. Chỉ thấy xung quanh đứng đầy những mỹ nam rất đẹp không khác gì thiên thần, bản thân mình còn đang được một mỹ nam bế nữa. Cô không khỏi nở hoa trong lòng, mở miệng thốt lên.

- Ưm.... đẹp đẹp... mấy thiên thần đến đây cho ta hôn một cái nào...

Rồi tiện tay choàng qua cổ người đang bế mình, đặt môi hôn lên má người đó một cái. Sau đó nói.

- Là mùi bạc hà thật dễ chịu.

Anh Tuấn cứng đờ không dám cử động, cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân. Cô chủ động hôn anh, lần đầu tiên cô chủ động hôn anh a... ôi... sung sướng quá đi mất.

Bốn người còn lại đồng thời trợn mắt há hốc mồm nhưng cũng rất là ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận. Tuy nhiên, cô đột nhiên lại chồm qua một người đứng gần Anh Tuấn nhất, đó là Thanh Tú rồi cũng hôn một cái vào má hắn.

- Ưm... là mùi xả chanh... thơm thơm...

Còn dùng mũi cọ cọ vào má hắn mấy cái. Hắn cũng đứng chết trân như bị ai xịt keo cứng ngắt.

Rồi cô lại chồm qua người gần đó nhất là Kiến Minh, cũng hôn một cái nhưng lại đưa cái lưỡi nhỏ liếm một chút, sau đó nhấp nhấp như thưởng thức mùi vị.

- Ưm... là mùi sôcôla... ngọt ngọt...

Kiến Minh thấy cả người thật ngứa, muốn đưa tay tiếp lấy cô nhưng cô đã nhanh tay chồm qua người Hoàng Trung cũng hôn hắn một cái, rồi nói.

- Là mùi oải hương... cũng rất thơm...

Hoàng Trung không thỏa mãn vì cô chỉ có hôn hắn một cái, định đưa tay ôm cô lại rồi nhưng Hữu Trọng đã nhanh tay đón lấy cô vào lòng và hỏi.

- Vậy anh mùi gì?

Cô cũng đưa tay choàng qua cổ anh rồi hôn một cái vào má, sau đó lại hôn một cái vào cổ, gật gật đầu.

- Mùi thảo dược! Ta thích... rất thoải mái.

Rồi ôm cổ anh mà tiếp tục thở đều đều.

Cả năm người đều không ngờ rằng bình thường cô cũng đã đáng yêu bây giờ say lại càng đáng yêu hơn nữa, làm họ thật ngứa ngáy khó nhịn. Nhưng cũng đành phải đem cô đi vào ngủ thôi.

Hữu Trọng đêm nay tự biết thân phận mà nằm dưới đất, chứ không dám như mọi khi ôm cô ngủ nữa. Anh sợ anh không kiềm chế nỗi a.