Nếu Ngày Ấy..

Chương 92: Ngoại truyện 11: Ngọc Bình



Tác giả: anh Minh ơi! Em đến rồi đây!

Nhà Kiến Minh vẫn đóng cửa.

Tác giả: à... chắc đi vắng rồi. Thôi chạy sang nhà Ngọc Bình viết trước vậy.

Đến nhà Ngọc Bình.

Tác giả: Anh Bình ời ời...

Ngọc Bình: Sao em đến sớm vậy?

Tác giả: anh Minh không có nhà nên em chạy sang anh viết trước.

Ngọc Bình: Vậy mời em vào nhé! Để anh lấy me thái ra đãi em.

Tác giả: 😍😍😍 được đó... được đó.

Ngọc Bình: đừng ngược anh như Anh Tuấn là được.

Tác giả:😓😓😓😓

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡

Cụ Bình cũng ngủ quên, khi tỉnh lại cũng thấy mình đã trở về quá khứ nhưng là lúc anh 18 tuổi, mới vừa thi đại học về và đang chờ kết quả. Tuy rằng vui nhưng cũng lại buồn vì anh sẽ phải rất lâu rất lâu nữa mới có thể gặp lại được vợ yêu Thu Trúc của mình. Anh không muốn đâu, anh muốn đi gặp vợ yêu liền cơ nếu không anh sẽ nhớ chết mất. Nhưng trước hết anh phải kiếm tiền đã, hiện tại anh vẫn chưa thoát ly gia đình, tiền xài còn xè tay xin cha mẹ đây này. Nhưng làm cách nào một lúc có thể có nhiều tiền đây ta?

Thu Trúc hiện tại chắc là 15 tuổi đi, nghe nói cô ấy 16 tuổi thì gặp Hữu Trọng rồi, anh chỉ còn thời gian một năm thôi đó. Nếu đã được trọng sinh trở lại thì anh phải tranh thủ chiếm lấy tình yêu của cô ấy mới được. Kiếp trước anh chỉ là kẻ đến sau với lại Thu Trúc cũng vô tình nên anh mới cùng chia sẽ cô với năm người họ. Nhưng kiếp này nếu cô yêu anh thì anh nhất định sẽ không, chia sẽ với ai đâu, anh sẽ giữ cô cho mình anh thôi à... và dĩ nhiên là cô cũng yêu mình anh rồi.

Suy nghĩ một chút anh đã nhớ ra thời điểm này kiếp trước anh có trúng một tờ vé số, tuy không là đặc biệt nhưng cũng được mấy chục đi. Anh nhớ lúc đó vừa có kết quả trúng tuyển báo về, anh lập tức chạy vào thằng bạn thân mặt lạnh Minh Sơn mà báo tin vui, cũng tiện hỏi thăm xem nó có đậu vào trường sư phạm nó chọn không? Cũng không nghĩ sau này nó lại trở thành em rễ mình đấy. Mà thôi... trở lại vấn đề chính, đó là trên đường anh đã gặp một cụ bà bán vé số đi giữa trưa nắng cầm một sấp vé số mời người qua lại mà không ai mua. Anh thấy tội nghiệp nên mua giúp bà một tờ. Tại gì lúc đó trong túi anh đem tiền theo cũng chỉ mua được một tờ. Đến chiều về biết mình trúng, cũng thấy hơi tiếc phải chi đem tiền nhiều chúc nữa thì mua hết mấy số đó là được trúng nhiều rồi. Ai cũng vậy mà cũng đâu riêng mình anh.

Nghĩ như vậy, anh bèn ngồi ở nhà chờ đến ngày kết quả trúng tuyển tới tay. Rồi cũng như kiếp trước mà đi vào nhà thằng bạn báo tin vui. Trên đường anh cũng gặp cụ bà ấy, lần này anh đem tiền nhiều rồi, mua giúp cho bà ấy 20 tờ luôn mặc dù tờ có số anh trúng kiếp trước chỉ có năm tờ.

Khi có tiền trong tay rồi anh lập tức vọt lên thành phố trước thời hạn nhập học mấy tháng, thuê nhà, mua xe, mua một cái laptop. Với kinh nghiệm mấy chục năm trong lĩnh vực kinh doanh và công nghệ thông tin, đồng thời chiếm trước tiên cơ chỉ trong một năm anh đã có một công ty nhỏ của riêng mình rồi. Tuy anh chưa có bằng cấp gì nhưng chỉ cần có tiền và có tài thì không phải được hết rồi sao. Dù sao anh cũng đã bảy mươi bảy tuổi rồi chứ bộ, việc khó khăn gì chưa trải qua. Mặc dù kiếp trước anh làm cho Hữu Trọng nhưng thực tế hai người chính là hợp tác đấy, Hữu Trọng bỏ tiền, anh chính là bỏ sức. Với lại cũng đều có chung một vợ mà phân biệt làm gì. Nhưng kiếp này anh muốn tự lập, anh muốn tạo dựng sự nghiệp của riêng mình và vợ... cũng của riêng mình thôi. Nhưng cũng đã nói với điều kiện cô cũng chỉ yêu riêng mình anh, còn nếu như kiếp trước thì tiếp tục chung vợ cho nó vui chứ sao nữa.

Anh lại bỏ ra thêm một năm nữa để củng cố và ổn định mọi việc mới bắt đầu đi tìm cô. Đã hai năm rồi, anh nhớ cô quá đi mất. Mà khoan... hình như anh đã quên một việc rất quan trọng thì phải. Tính thời gian thì bây giờ cô đã mười bảy tuổi, đã gặp Hữu Trọng rồi phải không? Ai cha... cũng tại cái ký ức tuổi già nó hay đãng trí vậy mà. Nhưng không sao cả, dù sao kiếp này anh và Hữu Trọng cũng chỉ là người xa lạ mà thôi và anh cũng đã có thể cạnh tranh công bằng với Hữu Trọng rồi.

Tuy nhiên, khi anh xuống tới quê của cô thì phát hiện ra rất nhiều điều khác hẳn. Mảnh đất nơi chôn cất ba má nuôi của Thu Trúc tức ba và dì của Hữu Trọng lại là một nơi hoang vu cây cỏ mộc um tùm. Tuy rằng bên trong vẫn đúng là có hai ngôi mộ. Sở dĩ anh vào nơi này trước là vì kiếp trước lúc ngồi kể chuyện thời đã qua Anh Tuấn, Hữu Trọng và cô từng nói nghỉ hè là cô sẽ vào nơi này trồng rau củ quả, Anh Tuấn đôi khi cũng vào giúp cô một tay nữa. Thậm chí họ còn trồng cả một vườn mai phía sau. Khi đó anh cũng từng chiêm ngưỡng cái vườn mai đó mà. Sao bây giờ thành ra thế này nhỉ?

Anh thử hỏi thăm chị bán nước mía thì biết được chủ của mảnh đất này không phải Thu Trúc, mà là người con trai của ông bác đã mất ấy cũng chính là Hữu Trọng và ông ấy cũng không có một đứa con gái nuôi nào cả. Mà điều quan trọng hơn là ông ấy mất lúc vừa ăn tết xong. Điều này làm anh khá kinh ngạc bởi vì ngày giỗ của ba Hữu Trọng không phải là vừa qua tết mà là khoảng thời gian này. Anh chợt nhận ra một điều, hình như đây không phải là quá khứ kiếp trước của anh thì phải? Có gì đó nó sai sai.

Tuy anh vô cùng khó hiểu nhưng việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh muốn đi tìm vợ yêu. Nhưng mà... anh lấy cái cớ gì để ra nhà gặp cô đây? Suy nghĩ một hồi anh bèn nghĩ ra một cách, tuy kiếp này có khác kiếp trước đôi chút nhưng mà hẳn là cô cũng đã gặp Hữu Trọng đi. Anh có thể nói anh là em trai gì đó của anh ta cũng được, nhưng lỡ bị Hữu Trọng biết thì như thế nào nhỉ? Mà thôi thôi... suy nghĩ nhiều chi cho nó mệt, ra tìm cô trước rồi tính.

Anh chạy một mạch ra nhà cậu mợ cô thì phát hiện chẳng có ai ở nhà.

- Đi đâu hết rồi nhỉ?

Sắp sửa quay bước bỏ đi thì phát hiện cô đang đẩy mấy bao cỏ trở về. Thấy anh đang đứng ngoài cổng nhà, liền hỏi.

- Anh tìm ai ạ?

Anh muốn nhào lại ôm chầm lấy cô gọi vợ yêu rồi nhưng chợt nhớ lại vội vàng trấn tĩnh, anh đáp.

- À... cho anh hỏi đây có phải là nhà của... cô Phan Thị Thu Trúc không ạ?

Cô kinh ngạc nhìn anh từ trên xuống dưới ánh mắt như nói cô đâu có biết anh, sao anh tìm cô làm gì? Cô bèn hỏi.

- Anh là ai ạ? Tìm Thu Trúc có chuyện gì?

Ồ... cô rất thông minh mà, dù biết người ta tìm mình cũng không dại gì nói là chính mình, bởi anh là người lạ đâu biết tốt hay xấu.

Anh định nói là em trai Hữu Trọng nhưng nghĩ lại rồi thôi, lỡ bị phát hiện ra là nói dối thì mệt. Anh chợt nhớ cô mồ côi trong đầu bèn nảy ra một biện pháp, liền nói.

- À... anh là người của hội từ thiện trên thành phố xuống, muốn tìm hiểu đời sống sinh hoạt của các học sinh nghèo, vượt khó, học giỏi, viện mồ côi cả cha lẫn mẹ. Anh có vào trung học phổ thông hỏi thăm hiệu trưởng thì hiệu trưởng nói là ở trường có trường hợp của em Phan Thị Thu Trúc. Chỉ cho anh địa chỉ ở đây anh hỏi thăm thì người ta chỉ là nhà này. Vậy em cho anh hỏi em Thu Trúc có nhà không vậy?

Thu Trúc nghe anh nói vậy thì lập tức tin ngay vì hội từ thiện ở thành phố năm nay cũng có xuống trao thưởng mà. Cô liền nói.

- Em chính là Phan Thị Thu Trúc đây ạ! Xin mời anh vào nhà!

Anh dắt xe vào sân, cô thì chạy đi lấy bình trà châm nước đặt ở ghế đá ngoài hành lang, không có cậu mợ và ngoại ở nhà nên cô cũng không thể tiếp khách ở nhà trên được. Đành để anh ngồi ngoài này lát nữa cậu hai về rồi tính. Cô rót nước mời anh xong rồi nói.

- Anh ngồi chơi một lát để em đem mấy bao cỏ này ra sau cho bò ăn rồi lên tiếp anh ạ!

- Không sao đâu! Em cứ làm việc của em đi, đừng bận tâm anh, anh chờ được mà.

Ừ... hai năm rồi anh còn chờ được, huống hồ chỉ trong chóc lát chứ.

Cô lần lượt đem ba bao cỏ ra phía sau để cạnh chuồng bò rồi tắm rửa thay bộ đồ khác ra tiếp anh. Ngọc Bình cũng như một nhà từ thiện thực thụ mà hỏi nhiều vấn đề liên quan đến sinh hoạt, đời sống học tập thường ngày của cô. Tuy nhiên, anh phát hiện ra một điều khác nữa đó là, xếp hạng cuối năm lớp 11 cô chỉ là loại giỏi bình thường chứ không phải loại xuất sắc đứng đầu khối như kiếp trước. Lại là chuyện gì xảy ra nữa vậy?

Anh bèn thử hỏi.

- Thầy dạy chứng chỉ A vi tính cho em năm rồi có phải tên là Nguyễn Hữu Trọng, một sinh viên thực tập không?

Trong mắt cô đột nhiên toát lên một sự buồn bã, mất mát cùng nhung nhớ. Nhưng cô vẫn đáp.

- Dạ đúng ạ! Nhưng qua tết thầy ấy trở lên thành phố rồi đổi thầy khác dạy ạ!

- Em có thân với thầy ấy không?

Cô thành thật lắc đầu.

- Dạ không ạ! Thầy ấy cũng như bao người thầy khác thôi.

Anh không khó nhìn ra trong mắt cô sự buồn bã, đó chính là tình cảm của các cô bé tuổi mới lớn vừa mới biết yêu nhưng tiếc thay tình yêu đó chỉ là đơn phương. Anh lại càng cảm thấy khó hiểu, rỏ ràng kiếp trước cô đối với ai cũng lãnh đạm vô tình mà kể cả Hữu Trọng nữa nhưng vì sao kiếp này lại thế? Bổng nhiên, anh nhớ đến giấc mơ ngày nào luôn ám ảnh anh, mà anh vẫn luôn cho rằng nó chính là kiếp trước. Anh chợt vỡ lẽ, thì ra là anh đã trở về kiếp trước của anh chứ không phải trở về quá khứ. Thảo nào mọi chuyện lại khác như vậy.

Anh bồi hồi nhìn cô nghĩ rằng sở dĩ kiếp trước cô trở nên vô tình khẳng định là do kiếp này đã trải qua quá nhiều đau khổ, làm vợ chồng mấy chục năm anh cũng đoán ra được chút ít, chỉ là anh không dám khẳng định thôi. Nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn khẳng định là kiếp trước cô đã trọng sinh rồi. Và có lẽ đây cũng là cơ hội để anh dễ dàng có được tình yêu của cô đây.

Nói chuyện được một lúc thì cậu hai cô về, anh cũng giới thiệu y như vậy. Cậu liền mời anh lên nhà trên tiếp chuyện, cũng được một lúc thì mợ và bà ngoại cô về, họ cũng vui vẽ niềm nở đón chào anh. Mời anh ở lại ăn cơm trưa với gia đình. Anh cũng không ngần ngại gì, được gần cô thêm phút nào thì mừng phút ấy chứ sao. Sau đó, anh cũng vờ lấy sổ tay ra ghi ghi chép chép, xin chứng minh photo của cô và ảnh 3x4. Cô là học sinh đương nhiên mấy cái này lúc nào cũng có sẵn. Tuy nhiên, anh vẫn lấy điện thoại ra chụp lại bản gốc chứng minh nhân dân của cô, đồng thời cũng chụp lại cô nữa, cái này là để anh ngắm nha.

Thấy anh dùng điện thoại chụp ảnh mà trong mắt cô không dấu nỗi sự ngưỡng mộ, cô cũng muốn có một cái như vậy nha. Anh phát hiện điều đó không khỏi vui vẽ, anh cảm thấy mình tự tin hơn rồi. Bèn lấy ra một chiếc điện thoại khác cho cô.

- Cho em nè!

Cô rất là bất ngờ định mở miệng từ chối, anh đã sớm biết điều đó nên lập tức nói.

- Điện thoại này đã cũ, anh cũng muôn bỏ nó từ lâu nhưng cũng không biết phải cho ai nên tạm thời để xài sim khuyến mãi. Em không lấy sớm muộn anh cũng bỏ thôi. Cho nên đừng từ chối nhé!

Anh đã nói vậy rồi thì cô đành nhận vậy.

- Em cảm ơn anh!

Anh đưa tay xoa đầu cô rồi dịu dàng nói.

- Không có gì!

Đột nhiên bị anh xoa đầu cô cảm thấy vô cùng ngượng, bởi vì từ đó tới giờ cô có bao giờ bị con trai xoa đầu đâu. Thấy cô như vậy anh cũng càng hài lòng, có vẽ như việc chinh phục cô cũng không khó như anh tưởng tượng nhỉ?

Sau khi xong xuôi mọi việc, anh liền đi hẹn tuần sau sẽ trở lại và mang quà tặng của hội từ thiện xuống cho cô.

Đúng một tuần sau, anh trở xuống và mang theo một đóng quà, không những cho cô mà còn cho cả bà ngoại và cậu mợ cô nữa làm họ vô cùng ngạc nhiên. Không phải chỉ cho mình cô sao? Họ sao lại cũng có phần? Biết được họ sẽ ngạc nhiên nên anh liền mở miệng giải thích.

- Quà này không phải là của hội từ thiện mà là của cháu đấy ạ!

Họ từ ngạc nhiên chuyển sang kinh ngạc. Nhưng do đã có chuẩn bị từ trước nên anh thản nhiên nói.

- Không dấu gì hai bác và ngoại đây. Cháu thật ra là giám đốc của công ty phần mềm và quảng cáo.

Rồi anh lấy danh thiếp ra đưa cho họ sau đó nói tiếp.

- Cháu nhìn thấy kết quả học tập của em Trúc đây rất là tốt nên muốn đào tạo em ấy ngay từ bây giờ, để sau này trở thành một nhân viên trong công ty của cháu ạ!

Mọi người nhìn nhau, bà ngoại và cậu mợ Thu Trúc thì không hiểu cho lắm nhưng Thu Trúc thì hiểu, cô bèn hỏi.

- Nhưng mà em chỉ là học sinh sắp sửa bước vào lớp 12 thôi. Nếu anh muốn đào tạo thì không phải anh nên chọn sinh viên đại học sẽ tốt hơn sao?

Ừ... cô rất là thông minh, anh biết mà. Anh cũng đoán được là cô sẽ đưa ra câu hỏi đó, liền thản nhiên đáp.

- Em nói đúng! Đúng là sinh viên sẽ tốt hơn nhưng chính vì vậy anh mới không chọn bởi vì những công ty khác người ta chọn hết rồi còn đâu.

À... bây giờ thì cô đã hiểu thì ra là anh muốn nhanh tay giành trước. Nhưng mà cô lại thắc mắc.

- Nhưng nếu vậy sao anh không chọn học sinh loại xuất sắc đứng đầu trong ba hạng đầu của khối ấy?

Anh đơn giản trả lời.

- Anh là người trong hội từ thiện.

À... câu này làm cô thật cảm động, anh đúng là quá tốt.