Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 10: Vẻ đẹp của Hoàng Dung lúc còn nhỏ



Kêu được vài tiếng thì không nghe thấy Tiểu Tuyết kêu nữa và lúc đó thì Hoàng Dung la lên.

"Anh hai, anh Hạo Thiên! Bé Tiểu Tuyết bị ngất xỉu rồi kìa!"

Tuy là đang rất giận nhưng khi nghe tin Tiểu Tuyết bị xỉu tôi không thể nào mà không quan tâm cho được, tôi liền vứt bỏ những sự bực tức trong lòng đi và vội vã chạy tới chỗ Tiểu Tuyết! Chạy tới xong tôi liền gọi Tiểu Tuyết trong sự lo lắng kinh hoàng.

"Tiểu tuyết! Tiểu Tuyết em bị làm sao vậy! Đừng làm cho anh sợ! Tiểu Tuyết!"

Tiểu Tuyết vẫn nằm bất động trong sự vô vọng kêu gọi của tôi, tôi lo lắng, đau lòng và tự trách mình! Tự trách mình vì đã đối xử với Tiểu Tuyết như thế, tôi đã quên mất rằng Tiểu Tuyết đang là một người bệnh cần phải được chăm sóc! Tôi có lỗi với Tiểu Tuyết nhiều lắm, lúc đó tôi như người mất hồn không biết phải làm gì chỉ biết gọi Tiểu Tuyết trong sự vô vọng mà thôi! Thằng Lâm Xung thấy vậy mới nói với tôi.

"Mày kêu như vậy Tiểu Tuyết cũng không có tỉnh lại đâu, việc cần làm bây giờ là phải đưa Tiểu Tuyết vào bệnh viện gấp thôi."

Tôi liền đáp: "Đúng rồi! Sao mà tao ngu quá vậy!"

Tôi ẵm Tiểu Tuyết lên vừa chạy vừa nói với thằng Lâm Xung nhờ nó giúp dùm, nó nói nó có xe ô tô riêng thế là tôi ẳm Tiểu Tuyết vào trong ô tô của nó rồi chỡ Tiểu Tuyết vào bệnh viện ngay lập tức. Tôi lo lắng cầm tay của Tiểu Tuyết vừa khóc vừa nói:

"Tiểu Tuyết em đừng xảy ra chuyện gì nhé! Anh xin lỗi, xin lỗi Tiểu Tuyết về những gì mà anh Hạo Thiên đã đối xử với em! Vì tức giận mà anh quên mất rằng em đang bị bệnh và cần anh chăm sóc đến cỡ nào! Xin lỗi em, xin lỗi em, Tiểu Tuyết!"

Chạy được một quãng đường dài sắp đến bệnh viện thì Tiểu Tuyết bất ngờ tỉnh dậy, lúc đó tôi đang nằm trên bụng của Tiểu Tuyết khóc và cầu mong Tiểu Tuyết tỉnh lại nên không hề biết Tiểu Tuyết đã tỉnh. Tiểu Tuyết lấy tay vuốt tóc tôi rồi hỏi.

"Sao anh Hạo Thiên lại khóc vậy?"

Tôi lập tức ngồi dậy và thấy Tiểu Tuyết đã tỉnh tôi vui sướng vô cùng, tôi liền nắm chặt tay của Tiểu Tuyết lại rồi hỏi liên tiếp.

"Tiểu Tuyết em không sao chứ! Em tỉnh lại là tốt rồi! Em làm anh sợ quá!"

"Tiểu Tuyết, xin lỗi em vì tất cả."

Tiểu Tuyết đưa đôi mắt tròn xoe ra ngạc nhiên hỏi tôi:

"Anh Hạo Thiên nói gì em không hiểu? Em có bị xỉu sao.. mà tại sao anh lại xin lỗi em! Anh đâu có lỗi gì với em đâu!"

Câu trả lời lần này của Tiểu Tuyết không còn làm cho tôi ngạc nhiên như những lần trước nữa, giờ tôi đã hiểu được vì sao mà Tiểu Tuyết lại không nhớ được gì mỗi khi bừng tỉnh lại. Khi nhớ lại những chuyện khi nãy tôi đã đối xử với Tiểu Tuyết tồi tệ như thế nào thì tôi không thể nào mà chịu nổi, lòng tôi đau đớn và xót xa, tôi lần nữa bật khóc, Tiểu Tuyết thấy tôi như vậy nên giờ đây khuôn mặt của Tiểu Tuyết trở nên hài hước hơn rồi Tiểu Tuyết nói bằng giọng điệu dịu nhẹ an ủi tôi giống như đang an ủi con nít vậy.

"Anh Hạo Thiên nín khóc đi! Nín khóc rồi em thương nhé!"

Nghe giọng Tiểu Tuyết hài cộng thêm khuôn mặt lại hài nữa làm cho tôi không thể nào kìm chế nỗi cảm xúc! Tôi bật cười, Tiểu Tuyết cũng cười theo tôi và Tiểu Tuyết trông giống như hai đứa con nít vậy! Hoàng Dung nhìn thấy tôi và Tiểu Tuyết như vậy nên cô ấy cũng bật cười, nụ cười của cô ấy hiền hòa và trong sáng nhìn cô ấy giống như một cô tiên vậy!

Tiểu Tuyết đã tỉnh rồi nên không cần đưa Tiểu Tuyết vào bệnh viện nữa, tôi kêu Lâm Xung chỡ chúng tôi về nhà Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết đã quên hết mọi thứ diễn ra lúc nãy nên tôi không để cho Tiểu Tuyết nhớ lại chuyện đó nữa.. Lâm Xung không biết đường nào về nhà Tiểu tuyết nên tôi phải chỉ đường cho Lâm Xung đi! Tôi lên ngồi ở phía trước đổi chỗ cho Hoàng Dung ra ngoài ở phía sau cùng với Tiểu Tuyết! Hai chị em họ vừa mới ngồi chung với nhau mà đã nói chuyện với như cực kì đã nói nhiều mà không thể tã. Công nhận con gái mà hòa lại với nhau thì đúng là khủng khiếp thật.

Xe băng băng chạy về nhà Tiểu Tuyết, tôi xuống xe dẫn Tiểu Tuyết vào nhà! Lâm Xung và Hoàng Dung cũng vào chơi, đúng lúc có thằng Bảo ở nhà, thằng Lâm Xung vừa vào nhà khiến thằng Bảo quá bất ngờ.

"Trời! Mày là Lâm Xung phải không?"

"Ha ha, đúng rồi đó! Mày còn nhớ tao à?"

Thằng Bảo cười cười rồi nói với Lâm Xung: "Làm sao mà quên được cơ chứ? Mày là đại anh hùng của lớp mà!"

Thằng Lâm Xung cười khúc khuỷu và trả lời: "Anh hùng con khỉ khô! Anh hùng rơm thì có.. ha ha!"

Chúng tôi cùng gặp lại nhau sau bao nhiêu năm không còn gặp lại nữa, sẵn hom nay gặp lại Lâm Xung chúng tôi tạo ra một bữa nhậu nho nhỏ để cùng ôm lại chuyện ngày xưa, sẵn có đồ ăn tươi trong tủ lạnh thằng Bảo lấy ra định đi nấu thì Hoàng Dung đi tới nói.

"Anh Bảo để em nấu cho!"

Thằng Bảo nhìn Hoàng Dung với vẻ mặt kinh ngạc rồi sau đó nói: "Oa! Em là Hoàng Dung phải không? Giờ nhìn em giống như tiên nữ giáng trần nhỉ?"

Hai má Hoàng Dung ửng hồng lên khi nghe được thằng Bảo khen như vậy, cô ấy không trả lời mà chỉ nở ra một nụ cười nhẹ nhàng rồi quay mặt đi xuống bếp. Tôi cảm thấy bực tức khi thấy thằng Bảo chọc Hoàng Dung, tôi muốn nổi điêng lên khi thấy ánh mắt của Hoàng Dung cứ liếc nhìn sang thằng Bảo chứ không phải là nhìn tôi! Ghen quá mà quên mất Tiểu Tuyết giờ đang làm gì luôn.. vừa mới nghĩ đến Tiểu Tuyết thì thấy Tiểu Tuyết lên, Tiểu Tuyết vừa vào thay đồ xong giờ Tiểu Tuyết mặc bộ đố toàn màu trắng đúng với phong cách thiên thần của Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết ra ngoài bếp phụ nấu ăn với Hoàng Dung, tôi biết Tiểu Tuyết đã lâu rồi từ khi gặp Tiểu Tuyết ở trong quán ăn cũng đã hơn nữa năm mà tôi chưa bao giờ biết Tiểu Tuyết biết nấu ăn đấy. Trước kia vào nhà chỉ thấy cô giúp việc nấu ăn thôi giờ cô giúp việc chắc có lẽ về quê rồi nên nhờ thế tôi mới biết được Tiểu Tuyết cũng biết nấu ăn, nhìn Tiểu Tuyết nấu ăn cứ y như là dân chuyên nghiệp vậy. Hai chị em họ cứ hòa vào nhau là cứ lại nói chuyện với nhau rôm rã.. mới gặp nhau có một lần mà thân nhau dữ vậy không biết.

Tôi cùng thằng Bảo và Lâm Xung nói với nhau những chuyện phím, kể cho nhau nghe về những chuyện hiện tại mà mình đang làm và đôi khi cũng hồi tưởng lại những chuyện quá khứ trước kia nói chung là vui lắm.

Có một chuyện tôi không hiểu muốn hỏi thằng Bảo thế là lập tức tôi hỏi nó: "Ủa, Bảo nè! Mày biết Hoàng Dung em gái của Lâm Xung sao?"

"Trời, sao không biết? Hồi đó tao gặp hoài, lúc đó chơi với thằng Xung tao thường vào nhà nó chơi thế là biết em gái nó thôi chứ đâu có gì đâu mà khó hiểu?"

Thằng Lâm Xung lúc này lại xía vô.

"Ha ha! Em gái tao còn nói với tao là nó thương thằng Bảo nữa đó!"

Khuôn mặt thằng Bảo tỏ ra hài hước hẳn lên, nó nói.

"Mà em mày càng lớn càng xinh ra nhỉ! Hồi đó nhìn mặt em mày mà tao cứ mắc cười hoài à! Miệng thì hô, răng thì bị súng, tóc thì cứ xoăn xoăn ha ha. Giờ tao nhớ lại mà không thể kìm chế được cười á ha ha.."

Thằng Lâm xung cười sặc sụa rồi nói xấu thêm vài câu về Hoàng Dung nữa, nó nói:

"Lại còn nói ngọng nữa chứ! Khi hỏi tao về mày, nó hỏi như thế này nè, anh.. bả.. về.. về.. về.. chu.. anh.. anh.. hôi?"

Ha ha cười bể bụng luôn, thằng Lâm Xung và thằng Bảo cũng cười, tôi lúc này cũng không thể kìm chế được thế là cứ cười ra như chưa từng cười, nhìn ba thằng lúc này cứ giống như là mấy thằng bị bệnh tâm thần vậy.