Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 11: Xung đột



Hóa ra Hoàng Dung trước kia là một cô bé có khuôn mặt xấu xí và buồn cười đem lòng thương Thiên Bảo. Hèn chi hồi nãy giờ tôi chỉ thấy Hoàng Dung chỉ liếc mắt nhìn sang thằng Thiên Bảo thôi. Món ăn chuẩn bị lên bàn thế mà vẫn chưa có bia, tụi nó bảo tôi đi mua bia nhưng tôi chần chừ không muốn đi mua vì sợ lúc không có tôi ở đây thằng Lâm Xung sẽ nói ra hết những chuyện mà Tiểu Tuyết đã gặp phải trong ngày hôm nay cho thằng Bảo nghe, lúc đó thì thằng Bảo chửi tôi chết mất. Đi mua bia mà trong lòng cảm thấy không yên tâm thế nào ấy, tôi liền lấy điện thoại ra và gửi nhanh một tin nhắn qua cho Lâm Xung nói với nó là đừng nói gì cho thằng Bảo nghe về chuyện hôm nay của Tiểu Tuyết. Hầy, nhắn tin một hồi chẳng thấy có động tĩnh gì tôi lại lấy điện thoại ra và gọi cho nó thế mà xui quá trời xui điện thoại nó hết tiền mất rồi trời ơi! Tức ơi là tức. Cuối cùng tôi cũng đã mua bia xong và chạy về nhà thằng Bảo, khi vào nhà tôi la lên.

"Mọi người ơi! Có bia rồi nè."

Vào trong chỗ tụi nó ngồi tôi thấy không khí thật yên tỉnh không còn nói chuyện ồn ào như lúc nãy nữa, tôi để kết bia lên bàn rồi vẫn nói câu bia đã về rồi nè thì ngay lập tức thằng Bảo đứng dậy đánh tôi một cái bạt tai rồi nó chửi to.

"Sao mày lại nỡ đối xử với Tiểu Tuyết như vậy hả?"

Tôi tức mình xô nó một cái rồi nói: "Tao đã đối xử gì với Tiểu Tuyết cơ chứ? Mà mày lấy quyền gì để đánh tao?"

Quả thật là sau cú bạt tai đó tôi đã nổi điên lên thật rồi, tôi không thể làm chủ bản thân được nữa lúc đó tôi chỉ muốn đánh cho thằng Thiên Bảo một trận nhừ tử thôi! Thấy hai tôi như vậy thằng Lâm Xung nhào vô can lại, còn Tiểu Tuyết vẫn như thường lệ khóc ầm ĩ và chạy tới kéo tay thằng Bảo lại không cho thằng Bảo đánh tôi.

Không ngờ tôi chỉ mới đi mua bia một chút mà giờ đã ra như thế này rồi, tôi đã đoán không sai mà! Ở nhà đằng nào thằng Lâm Xung không nói hết cho thằng Bảo nghe.. nhưng nó đánh tôi là chuyện mà tôi không thể tưởng tượng nỗi, tôi đã làm sai nhưng không đến nỗi phải bị nó đánh như vậy! Bản thân tôi cũng suýt chút nữa bị Tiểu Tuyết dìm chết dưới biển, tôi bực mình không thể tả nỗi! Có thằng Lâm Xung cản lại nên tôi chẳng làm gì được thằng Bảo cả đã thế nó còn tung ra những câu độc địa để khiêu khích tôi nữa chứ, nó nói:

"Em gái tao không phải là đồ vật mà mày có thể đối xử như vậy với nó! Mày mà làm như vậy với nó thêm lần nữa thì tao sẽ không tha cho mày đâu."

Nghe nó nói tôi tức quá thế là tôi la to lên: "Không tha cho tao thì mày làm gì được tao nào? Mày giết tao à?"

Bực mình tôi đẩy thằng Lâm Xung ra rồi nhào vô đánh nó, nó cũng đẩy Tiểu Tuyết ra rồi nhào vô đánh tôi, khung cảnh lúc này trở nên hỗn loạn và bi thương. Tiểu Tuyết thấy hai tôi như vậy nên cô ấy bật khóc và la hét một cách khủng khiếp, thằng Lâm Xung nhào vô cản hai tôi lại, bản thân nó cũng bị dính đòn nhưng nó là người tập võ nên chỉ mới vài chiêu nó đã ngăn được bọn tôi lại, sau đó nó la to lên.

"Bọn mày khùng à! Là anh, em bạn bè với nhau mà đánh nhau như vậy hả?"

Tôi và thằng Bảo im ru chẳng nói gì hết rồi tự dưng thằng Bảo lấy tờ giấy cuộn lại văng vào đầu tôi, tôi cũng không vừa tôi lấy cuộn giấy đó văng vào miệng nó lại y như là hai thằng khùng vậy.. thằng Lâm Xung, Tiểu Tuyết và Hoàng Dung nhìn thấy hai tôi như thế nên họ chỉ biết cười thôi! Thằng Lâm Xung tiếp tục lên tiếng:

"Trời ơi! Nhìn hai mày giống con nít quá! Thôi bây giờ hai mày làm hòa đi rồi chúng ta cùng nhậu một bữa cho thật no say nào!"

Tôi và thằng Bảo cùng bắt tay làm hòa vừa mới nắm vào tay của nó là nó đã bóp tay tôi một cái đau điếng rồi, mẹ kiếp tức quá trời luôn muốn giọng cho nó một phát gẫy răng quá! Mà thôi! Bạn bè mà cứ chơi qua chơi lại như vậy thi chẳng tốt tí nào.

Sau khi làm hòa xong bọn tôi ngồi xuống và chờ hai cô gái xinh đẹp dọn đồ ăn đầy đủ lên, trong khi chờ đợi hai bọn nó có nói những chuyện phiếm với nhau chỉ có mình tôi là im lặng thôi, tôi đang khó chịu với thằng Lâm Xung này rõ ràng là tôi đã gửi tin nhắn qua để nó không nói ra cho thằng Bảo nghe thế mà nó lại càng nói ra hết đúng là cái thứ bạn bè chó đẻ thật. Càng suy nghĩ tôi càng tức nhìn nó nói chuyện cái miệng nó cứ chu chu lên càng làm cho tôi bực mình thêm nữa, trời ơi! Muốn dọng cho nó một phát cho xưng cái mỏ lên quá.

Cuối cùng hai cô gái xinh đẹp cũng đã dọn đồ ăn lên hết, chúng tôi cùng ngồi ăn Tiểu Tuyết gấp cho tôi vài cục thịt còn Hoàng Dung thì gấp đồ ăn cho thằng Bảo! Ba, mẹ ơi nhìn thấy Hoàng Dung cười cười với thằng Bảo mà tui tức chịu không nổi. Hoàng Dung thích thằng Bảo vậy thì tôi khó mà cua được rồi, nhưng mà không sao trên đời này không có chuyện cua gái nào mà khó cả, chỉ cần kiên trì và chai mặt là được thôi! Hoàng Dung ơi! Một ngày nào đó em cũng sẽ là của tôi thôi! Nghĩ như vậy làm cho lòng tôi được vui sướng hơn, tôi cười cười một mình làm cho Tiểu Tuyết khó hiểu, Tiểu Tuyết hỏi tôi

"Anh Hạo Thiên cười gì một mình vậy? Nói cho em biết với!"

Trời! Ngay cả cười mà Tiểu Tuyết cũng hỏi nữa, Tiểu Tuyết thật là nhiều chuyện quá, chỉ là cười thôi mà cũng phải nói cho biết nữa à? Hic, khùng gì mà nói cho biết cơ chứ, thế là tôi nói xạo với Tiểu Tuyết.

"Ừ! Đâu có gì đâu! Anh vừa mới thấy con chuột nhắt nó chạy qua á mà, nhìn con chuột nhắt nó đi nhắt nhắt nên anh buồn cười thôi."

Tiểu Tuyết tỏ vẻ khó hiểu rồi Tiểu Tuyết lại tiếp tục hỏi lần nữa.

"Mà con chuột nhắt nó có màu gì vậy anh Hạo Thiên? À mà nó to cỡ nào vậy anh! Nó có hôi không?"

Ui mẹ ơi! Nghe Tiểu Tuyết hỏi mà làm cho tôi điên cái đầu luôn, hỏi như vậy ai mà biết cơ chứ, trước giờ có thấy con chuột nhắt bao giờ đâu, Ai da, tôi sợ Tiểu Tuyết thật luôn rồi.