Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 12: Có phải định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta



Tôi giả vờ uống bia bị sặc, Tiểu Tuyết lo lắng lấy nước cho tôi uống thế là khỏi phải trả lời, giờ tôi thấy chán Tiểu Tuyết lắm rồi! Lúc thì tỉnh lúc thì lại mê không biết đường nào mà lần, hiện tại mục tiêu theo đuổi của tôi là Hoàng Dung cô bé vừa xinh đẹp hiền hậu lại nết na nhưng mà tiếc là trong lòng cô ấy có người để thương rồi, đó chính là thằng Bảo! Tuy vậy không phải là đã hết cơ hội, thương là một chuyện còn đến được với nhau hay không lại là chuyện khác, vả lại theo tôi được biết thì thằng Bảo cũng đã có bạn gái rồi tuy không xinh đẹp bằng Hoàng Dung nhưng rất là hiền lại vui tính nữa, cô gái mà thằng Bảo đang quen nhìn giống như là một diễn viên hài vậy. Tôi đã từng gặp mặt qua và cảm thấy cô gái ấy rất hợp với thằng Bảo, họ đã quen nhau hơn một năm rồi. Vậy là đưa ra câu chốt Hoàng Dung cũng chỉ thương đơn phương thằng Bảo và tôi chắc chắn sẽ có cơ hôi nào đó để chiếm được tái tim của nàng.

Bữa tiệc rượu mừng ngày gặp lại của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc giờ thì về nhà nấy, tôi tạm biệt Tiểu Tuyết đi về Tiểu Tuyết cứ làm nũng không cho tôi về, hầy chán vãi tôi mệt mỏi lắm rồi! Làm nũng kệ Tiểu Tuyết tôi cũng bỏ mặc đi về một hơi và cũng chẳng thèm nói với thằng Bảo một tiếng nào! Hoàng Dung và Lâm Xung lên xe, thằng Lâm Xung nói "hẹn gặp lại" tôi cũng chỉ gật đầu một cái chứ cũng không muốn trả lời còn Hoàng Dung thì nhìn tôi cười nhẹ nhẹ rồi gật đầu xuống chào tôi he he đây có lẽ là thứ mà làm cho tôi vui nhất trong ngày thế là tôi cũng gật đầu xuống cười cười với cô ấy sau đó tôi vẫy tay chào tạm biệt cô ấy, xe bắt đầu chạy và rồi nhanh chóng mất tích, giờ thì tôi cũng phải về thôi!

Trên đường chạy về lòng tôi suy nghĩ về hai chuyện của ngày hôm nay, chuyện thứ nhất là chuyện thằng Bảo đánh tôi lần đầu tiên kể từ ngày là bạn bè "nó đánh tôi" càng nghĩ lại càng thêm tức, chuyện thứ hai là về Hoàng Dung, hầy nghĩ tới tôi lại cảm thấy vui! Cô ấy là mẫu người mà tôi rất thích nhưng để cua cô ấy thì rất khó sẽ phải trải qua những ngày khó khăn gian khỗ tuy nhiên nếu có được cô ấy thì cả cuộc đời của tôi sẽ được tràn ngập trong sự hạnh phúc.. có những điều khó hiểu của trước kia ngày hôm nay cũng đã được đưa ra ánh sáng đó chính là câu chuyện vì sao thằng Lâm Xung có thể đuổi được bọn giang hồ khét tiếng nhất trong trường đi, không phải là vì thằng Lâm Xung có võ công cao cường hay là có tiếng tăm gì trong giang hồ cả mà vì ba của nó làm đến chức trung tướng bên công an nên bọn gian hồ đó mới sợ nó đến như vậy.. hèn chi ỗng mới đuổi bọn đó về xong là đã bị tiểu ra ướt hết cả quần nhìn ỗng lúc đó thật là quê!

Cuối cùng thì cũng chạy về nhà vừa vào nhà đã gặp cái mặt của cái bà giúp việc đáng ghét! Người giúp việc gì đâu mà còn mập hơn cả chủ, chảnh chẹ hơn cả chủ lại còn ăn nhiều hơn cả chủ nữa. Nhìn bã béo béo nu nu giống y như mấy bà béo phì bên nhật vậy! Mọi thứ của bả tôi đều gét hết chỉ có một điều là tôi không thể gét đó là bả làm rất là giỏi việc gì cũng làm rất nhanh nhẹn, làm việc suốt cả ngày không biết mệt mỏi chắc có lẽ bây giờ bả muốn được ốm, có eo để có vài anh để ý đến đây mà ha ha. Nghĩ ngợi lung tung làm tinh thần tôi thoải mái hơn lúc này tôi vào phòng mở đèn lên rồi nhảy lên cái giường rồi ngủ thiếp đi hồi nào không biết.

Thời gian cứ trôi dần, trôi dần càng ngày tôi càng không muốn gặp Tiểu Tuyết hơn. Tôi cứ tránh mặt Tiểu Tuyết cho dù Tiểu Tuyết cứ bắt thằng Bảo phải chỡ đến nhà để tìm tôi haiz tôi chán quá rồi trước kia tôi còn cảm thấy vui khi ở bên cạnh Tiểu Tuyết lúc đó là lúc Tiểu Tuyết còn tỉnh những lúc mà Tiểu Tuyết nỗi cơn lên tôi thật sự sợ lắm, có lẽ tránh Tiểu Tuyết đi là điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho Tiểu Tuyết để Tiểu Tuyết có thể dần dần quên tôi đi và sống một cuộc sống hồn nhiên vui vẻ như lúc trước khi mà vẫn chưa có tôi xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy vậy! Tôi không muốn làm tổn thương Tiểu Tuyết bởi vì giờ đây tôi đã tìm được một người mà tôi thương thật sự rồi đó chính là Hoàng Dung! Tiểu Tuyết là một cô bé hồn nhiên trong sáng rồi một ngày nào đó Tiểu Tuyết sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.. cầu trời phật cho Tiểu Tuyết sau này được hạnh phúc!

Về Hoàng Dung thì vào một ngày không đẹp trời lắm, hôm đó gió như bão vậy tôi đang chạy từ công ty về nhà thì gặp được cô ấy giữa đường, xe ô tô của cô ấy không may bị hư cái hành lí thì bự chà bá cô ấy đang ngơ ngơ ngác ngác không biết phải làm gì nhìn mặt của cô ấy đáng thương lắm.. có vài giọt nước mắt rơi ra ngoài khóe mi nữa chắc là cô ấy đang rất sợ hãi thấy vậy tôi lập tức chạy nhanh đến chỗ cô ấy, khi tới chỗ tôi liền hù cô ấy một phát làm cho cô ấy mắc hồn giật mình một cái trông vui lắm rồi sau đó cô ấy quay mặt ra phía sau khi nhìn thấy tôi khuôn mặt của cô ấy thay đổi 360 độ giờ cô ấy vui như được trúng số vậy, cô ấy vừa cười vừa hỏi.

"Ủa! Anh Hạo Thiên, gặp được anh em mừng quá! Hi hi."

Hic, không mừng mới là là đấy! Xe cô ấy đang bị hư trên đường này giờ chẳng có ai quen ngoài tôi gió thì lại đang thổi rất mạnh cứ y như là bão vậy, gặp được tôi chính là niềm vui sướng nhất trần đời của cô ấy vào lúc này rồi! Hihi, hôm nay thật sự hên cho mình quá! Có phải đây là định mệnh mà ông trời đã sắp đặt cho chúng tôi không? Nếu là như vậy thật thì, tôi phải lợi dụng vào cơ hội này để chinh phục được trái tim của cô ấy thôi! Tôi nhất định sẽ không để cho cơ hội này tuột mất.

Tôi trả lời với cô ấy: "Hi hi, có mừng thiệt không? Hay em chỉ đùa anh thôi nè!"

Hoàng Dung cười e thẹn khuôn mặt hơi buồn buồn lại khi nghe tôi nói như vậy, cô ấy trả lời bằng một câu nhẹ nhàng không thể tả.

"Em nói thiệt mà! Anh không tin á?"

Tôi lại cười với cô ấy rồi hỏi vào chuyện chính luôn, gió mạnh như thế này mà cứ đứng ở ngoài đường mãi thì không tốt lắm, tôi chỉ sợ hoàng Dung sẽ bị trúng gió thôi mà biết đâu chừng gió nỗi mạnh lên nữa bay cả hai chúng tôi đi thì sao.. trời! Nghĩ tới mà sợ quá.

"Mà Hoàng Dung, xe em bị hư phải không? Em đã gọi cho thợ tới sửa chưa?"

Cô ấy trả lời: "Dạ rồi! Nhưng mà họ không nhận sửa vì họ nói hôm nay trời gió to quá họ không thể tới sửa được. Em gọi điện cho anh hai tới nhưng mà điện thoại của anh hai cứ tắt máy hoài em không thể gọi được, hihi may quá lại gặp được anh ở đây.. anh chở em quá giang về với."

He he vậy tôi là vị cứu tinh của cô ấy rồi, cô ấy sẽ biết ơn tôi lắm đây! Có lẽ duyên phận của chúng tôi đã đến thật rồi.. cảm ơn ông trời nha nếu như hôm nay nổi gió mạnh len như thế này thì con đâu thể nào gặp được Hoàng Dung đâu, cảm ơn ông nhiều lắm.