Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 16: Tiểu Tuyết thật si tình



Một năm sau.

Thời gian trôi qua thật nhanh thoáng một cái đã một năm rồi, khoảng thời gian này điều mà làm tôi vui nhất đó là tình cảm giữa tôi và Hoàng Dung đã tiến triễn rất tốt chúng tôi đã đính hôn hai gia đình đã gặp nhau và bàn về chuyện kết hôn của chúng tôi, cha cô ấy là quân nhân tuy vậy nhưng rất hiền còn thường xuyên gọi tôi qua uống rượu nữa! Còn cha mẹ tôi thì khỏi bàn, thương con dâu còn hơn con trai nữa, hầy, nói chung là cuộc sống của tôi hiện tại rất là hạnh phúc. Tôi và Hoàng Dung đã sống chung, lúc trước vì tránh Tiểu Tuyết nên tôi đã đi trốn một nơi khác.

Đồ đạc và những thứ quan trọng đều để ở nhà cũ, hôm đó tôi và Hoàng Dung cùng về nhà cũ để lấy đồ đạc dọn qua ngôi nhà chúng tôi đang ở, vừa vào nhà là gặp ngay cái bà giúp việc béo trước kia. Bất ngờ là giờ bà ốm lắm lại xinh đẹp trẻ ra hơn trước nữa chắc có lẽ bà hồi xuân rồi. Tôi và Hoàng Dung vào trong nhà và ngồi nói chuyện với nhau chúng tôi quyết định ở lại đây vài ngày tại Hoàng Dung nói là muốn thay đổi không khí, đang nói chuyện với Hoàng Dung thì bà giúp việc vào nói với tôi là một năm mà tôi đi có một cô gái thường xuyên lui tới để đứng chờ tôi ở ngoài cô ấy mặc một bộ đồ màu trắng và rất dễ thương. Tuy không nói ra tên nhưng tôi cũng biết đó là Tiểu Tuyết rồi không ngờ Tiểu Tuyết vẫn còn nhớ tôi và vẫn còn thương tôi đến thế, Hoàng Dung tỏ ra vẻ khó chịu khi nghe bà giúp việc nói về một cô gái thường xuyên lui tới đây để được gặp tôi, cô ấy nỗi máu ghen lên hỏi tôi.

"Cô ấy là ai vậy! Anh biết cô gái ấy phải không?"

Tôi ngồi im lặng, không biết nói sao với Hoàng Dung thì lúc đó Hoàng Dung lại lên tiếng và cô ấy nói.

"Có phải là Tiểu Tuyết không? Anh nói gì đi chứ!"

Hoàng Dung đã đoán được ra rồi thì tôi cũng phải nói thật thôi, lúc này tôi ấp úng lên tiếng:

"Ừ! Chắc là Tiểu Tuyết! Mấy năm nay anh còn quen cô gái nào nữa ngoài em và Tiểu Tuyết đâu!"

Nghe tôi nói vậy Hoàng Dung thở ra một tiếng rồi nói.

"Không ngờ Tiểu Tuyết lại thương anh đến như vậy! Nếu như không có em thì giờ anh và Tiểu Tuyết đã vui vẻ và phúc rồi."

Tôi phát bực khi nghe Hoàng Dung nó như vậy, dù không có Hoàng Dung thì tôi cũng không thể thương Tiểu Tuyết được bởi vì cô ấy là người bị tâm thần tôi không dám sống cả đời bên một người bị tâm thần như vậy đâu! Tôi trả lời với Hoàng Dung.

"Em nói kiểu gì vậy? Anh chưa bao giờ có loại tình cảm kia với Tiểu Tuyết cả, anh chỉ xem Tiểu Tuyết như em gái của mình thôi! Em mới là người anh yêu đến giờ mà em vẫn chưa tin anh sao?"

Hoàng Dung trả lời lại.

"Em biết mà! Tại em thấy tội cho Tiểu Tuyết thôi, thời gian đã trôi qua nhiều nhưng trong lòng của cô ấy vẫn không thể quên được anh đủ biết là cô ấy yêu anh đến nhường nào!"

Thật là không ngờ trước kia tôi chẳng được cô gái nào yêu bởi vì tôi không biết chọc gái nào ngờ đâu kể từ khi tôi gặp được Tiểu Tuyết và sau này là Hoàng Dung tôi đã có được tình yêu của của cả hai người con gái này cả hai đều xinh đẹp cả hai đều hiền nhưng tôi chỉ có thể chọn một thôi và Hoàng Dung là người tôi đã chọn từ lâu, tôi không hối hận khi đã chọn cô ấy. Dù Tiểu Tuyết cũng một lòng thương yêu tôi nhưng tôi đành phải từ bỏ cô ấy thôi, cô ấy là cô bé xinh đẹp rồi một ngày nào đó không xa cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc cho mình rồi sẽ có một chàng trai tốt hơn tôi, đẹp trai hơn tôi sẽ yêu thương cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, cho cô ấy vui vẻ cả cuộc đời.

Tôi và Hoàng Dung chẳng nói thêm gì nữa cả cho đến khi buổi ăn trưa chúng tôi nói được thêm vài câu rồi im lặng luôn, không biết cô ấy có giận tôi hay không mà cũng không thèm ngủ chung với tôi nữa, hầy, mệt thật! Mỗi lần cô ấy giận lên là cứ như trẻ con vậy khó để làm hòa lại với cô ấy lắm, tôi suy nghĩ miết mà không biết mình đã nói gì để làm cho cô ấy giận nữa.

Trưa hôm đó tôi cứ trằn trộc mãi không thể ngủ được tôi nhớ lại những ngày tháng trước kia khi còn ở bên cạnh Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết tuy lúc tỉnh lúc mê nhưng những kỉ niệm mà cô ấy đã để lại cho tôi cũng rất đẹp, cô ấy là cô gái đầu tiên làm cho tôi có cảm giác yêu đáng tiếc cô ấy là người bị tâm thần dù tôi có yêu thì cha mẹ tôi cũng không thể đồng ý còn Hoàng Dung thì khác cô ấy là một cô gái thông minh, dễ mến lại rất hài hước cha mẹ tôi thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên và nói với tôi rằng "con không được yêu cô gái nào khác nữa" đủ biết là cha mẹ tôi thương Hoàng Dung đến cỡ nào.

Hơn một năm nay Tiểu Tuyết vẫn đến đây để chờ tôi chẳng lẽ cô ấy lại yêu tôi đến như thế, càng nghĩ lại càng đau đầu tôi bực mình không nghĩ nữa thế là tôi nhắm mắt và ngủ thiếp đi. Đến chiều khoảng hơn ba giờ Hoàng Dung gọi tôi dậy, cô ấy nói là buồn muốn trò chuyện cùng tôi, ôi! Trời! Hoàng Dung chẳng khác gì con nít cả thế là tôi dậy đi đánh răng, rửa mặt rồi cùng Hoàng Dung ngồi trên chiếc ghế sofa, Hoàng Dung dựa đầu vào vai tôi rồi nói

"Nếu như một ngày nào đó em tự dưng biến mất! Anh có đi tìm em không?"

Không hiểu Hoàng Dung hôm nay bị sao nữa, nói năng kiểu gì vậy không biết. Tôi trả lời:

"Tất nhiên là phải tìm rồi! Em là cô gái của cả cuộc đời anh mà, thiếu em làm sao anh có thể vui vẻ và hạnh phúc được. Mà anh sẽ không bao giờ cho em biến mất đâu! Anh sẽ còng tay anh và em lại để chúng ta mãi mãi sẽ không bao giờ chia lìa."

Hoàng Dung cười hì hì rồi nói:

"Xạo quá! Em không tin đâu! Đàn ông tụi anh chỉ toàn nói một đằng làm một nẻo thôi!"

Tôi nhìn cô ấy rồi nói:

"Em không tin anh à! Tức quá đi, mai anh đi mua cái còng số tám về để còng tay của anh với em lại xem thử lúc đó em có tin không, hic."

Nói xong câu đó tôi giả vờ quay mặt ra phía sau, cô ấy cười cười rồi lấy tay quay đầu của tôi qua lại rồi nói.

"Hi hi! Em tin anh rồi mà, anh đừng giận em nữa mà!"

Tôi cười với cô ấy một cái rồi chòm tới hôn nhanh vào môi cô ấy, cô ấy đánh nhẹ vào vai tôi rồi nói tiếp: "Đồ quỷ sứ à!"

Tôi và cô ấy cùng giỡn với nhau, giỡn mệt rồi chúng tôi lại ngồi nói chuyện tiếp, lần này tôi nói với cô ấy.

"Ước gì em không xinh nhỉ!"

Cô ấy hỏi lại: "Để chi vậy anh?"

Tôi lại trả lời: "Để chỉ có mình anh thương em thôi. Anh ghen lắm mỗi lần ra ngoài chơi đều có nhiều thằng chọc em biết anh là bạn trai của em rồi nhưng vẫn chọc! Nên anh muốn em xấu đi để cho chỉ mình anh thương em thôi để khỏi ai chọc em nữa cả."

Cô ấy nhõng nhẽo nói lại với tôi: "Ơ.. ơ, em không chịu đâu!"

Cô ấy nhõng nhẽo trông buồn cười lắm, tôi thích nhất là lúc cô ấy như thế này.. giờ Hoàng Dung đã là của tôi rồi, tôi nhất định sẽ làm tất cả những gì có thể để giữ Hoàng Dung ở bên cạnh tôi mãi mãi.

Tôi lại tiếp tục nói giỡn với cô ấy: "Vài bữa chúng mình đi sang châu Phi sống nha."

Cô ấy xoe tròn đôi mắt nhìn tôi rồi hỏi: "Sống bên đó làm gì, nắng lắm.. cháy da em mất, hic."

Tôi cười khà khà rồi nói: "Qua đó trai và gái đều xấu lại đen nữa, chúng mình là người đẹp nhất. Anh sẽ chẳng thể yêu cô gái nào khác ngoài em và em cũng thế."

Cô ấy đánh tôi một cái nhẹ và cười rật rật rồi nói: "'Đồ quỷ sứ à! Giỡn hoài."

Đang nói chuyện vui thì bỗng dưng ông trời lại tỏ ra buồn hiu, mây đen bao quanh hình như là sắp mưa thì phải! Tôi đi ra ngoài cửa sổ để đóng cửa sổ lại thì bất ngờ tôi nhìn thấy Tiểu Tuyết đang nhìn vào trong nhà, Tiểu Tuyết vẫn chưa thấy tôi! Tôi nhìn lén Tiểu Tuyết một chút phát hiện ra giờ Tiểu Tuyết rất ốm, ốm còn hơn lúc tôi chở cô ấy đi vào vườn hoa chơi nữa. Khuôn mặt giờ đã già đi không còn giống một cô bé ngây thơ hồn nhiên như trước, chỉ có một thứ không thay đổi đó là Tiểu Tuyết vẫn mặc một bộ váy màu trắng đó là phong cách của Tiểu Tuyết từ trước tới giờ nên không thể thay đổi được. Nhìn thấy Tiểu Tuyết như thế này mà lòng tôi đau nhói tôi buồn vì không thể làm gì được cho cô ấy, tại sao Tiểu Tuyết không quên tôi đi để cho lòng được nhẹ nhõm mà tôi cũng được nhẹ lòng, nếu như lúc trước tôi không lanh chanh đòi chơi với Tiểu Tuyết thì giờ cả tôi và cô ấy đều có được những hạnh phúc trọn vẹn rồi. Thấy tôi vẫn đứng đó nhìn ra ngoài Hoàng Dung hỏi tôi.

"Ủa? Sao anh đứng đó hoài vậy! Có cô nào đứng ngoài đó hả?"

Tôi lập tức đi vào và nói cho cô ấy biết: "Là Tiểu Tuyết! Chứ có cô gái nào đâu."