Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 17: Tuyệt tình



Hoàng Dung liền đi tới cửa sổ nhìn ra, khi nhìn thấy Tiểu Tuyết rồi cô ấy lại nói với tôi: "Tiểu Tuyết giờ ốm quá! Tội cho cô ấy thật."

Hoàng Dung lại nói tiếp: "Trời sắp mưa to rồi! Hay anh ra dẫn cô ấy vào đây đi."

Tôi cũng muốn lắm nhưng tôi không thể, đã tránh Tiểu Tuyết rồi thì nên tránh mãi mãi không nên cho cô ấy cơ hội gặp lại nữa, thế là tôi nói với Hoàng Dung: "Kệ cô ấy! Mưa thì cô ấy tự động đi về thôi, chúng ta vào nói chuyện tiếp đi."

Hoàng Dung nghe lời tôi và cùng tôi đi tới ghế sofa ngồi, ngồi xuống rồi nhưng cả hai chúng tôi vẫn không thể nào yên tâm. Trời bắt đầu mưa, từ mưa nhỏ chuyển thành mưa lớn. Tiểu Tuyết đi tới cánh cửa cái và đứng đó nhìn vào phía trong chắc là cô ấy đã nhìn thấy tôi nước mắt bỗng chảy ra từ khóe mi nhưng trên môi của cô ấy lại là một nụ cười hạnh phúc. Trời mưa to hình như là cô ấy đã bị ướt hết, Hoàng Dung kêu tôi ra mở cửa cho cô ấy vào nhưng tôi không chịu đi thế là Hoàng Dung liền chạy ra mở cửa và dẫn cô ấy đi vào nhà! Khi Tiểu Tuyết vào tôi ngước mặt đi chổ khác không chú ý gì đến cô ấy cả. Hoàng Dung hỏi cô ấy.

"Tiểu Tuyết em bị ướt hết rồi! Để chị dẫn em vào phòng thay đồ khác nha!"

Tiểu Tuyết cười nhẹ rồi nói: "Em không sao đâu! Em chỉ thích mặc bộ váy màu trắng này thôi tại nó là kỉ niệm của em từ lúc em gặp được anh Hạo Thiên đến giờ."

Hoàng Dung nghe Tiểu Tuyết nói câu đó thì khuôn mặt buồn hẳn đi rồi cô ấy tung ra một câu nhẹ nhàng.

"Ừ! Vậy cũng được."

Hoàng Dung lại tiếp tục hỏi Tiểu Tuyết: "Em có khát nước không? Để chị đi rót nước cho em uống nha."

Hoàng Dung đứng dậy định đi rót nước cho Tiểu Tuyết nhưng Tiểu Tuyết cầm tay Hoàng Dung lại rồi nói: "Không cần đâu chị, em không có khát. Cảm ơn chị."

Tiểu Tuyết bắt đầu hỏi đến tôi: "Anh Hạo Thiên dạo này khỏe không? Một năm nay em đã đến đây rất nhiều lần nhưng không gặp được anh, hôm nay được gặp lại em thật sự rất vui."

Nghe Tiểu Tuyết nói thật sự là rất tội nhưng có Hoàng Dung ở đây nên tôi không thể nào nói những lời ngọt ngào với cô ấy được, thế là tôi nạt cô ấy:

"Sao em cứ bám anh hoài không tha vậy! Anh và Hoàng Dung sắp cưới rồi. Coi như là anh xin em, xin em tha cho anh đi, đừng bám theo mà phá tình cảm của anh và Hoàng Dung nữa, có được không?"

Tiểu Tuyết thấy tôi nói những lời như vậy nên nước mắt từ khóe mi cứ tràn ra, tràn ra, cô ấy im lặng và chỉ biết khóc thôi, Hoàng Dung bực bội nên cô ấy la tôi.

"Tại sao anh lại nạt Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết có lỗi gì chứ?"

La tôi xong cô ấy ngồi xuống lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Tuyết rồi nhẹ nhàng nói với Tiểu Tuyết: "Em nín khóc đi. Chị hiểu tình cảm của em dành cho anh Hạo Thiên mà. Em rất yêu anh ấy có phải không?"

Tiểu Tuyết gật cái đầu xuống rồi nói: "Dạ."

Trời ơi! Tôi thật sự đau đầu với hai người con gái này, giờ tôi chẳng muốn yêu cô nào cả! Tình cảm làm cho tôi bực bội kinh khủng, nhìn Tiểu Tuyết cứ khóc lóc làm cho tôi càng bực tức hơn nữa tôi nỗi khùng lên la Tiểu Tuyết một cách dữ dội.

"Em nín khóc đi! Anh chịu hết nỗi với em rồi!"

Cả Hoàng Dung và Tiểu Tuyết đều tỏ ra sợ hãi với tiếng quát lớn này của tôi, Hoàng Dung không giám nói gì nữa thêm còn Tiểu Tuyết thì lấy tay lau nước mắt của mình đi nhưng càng lau thì nước mắt nó cứ càng chảy ra nhiều hơn, Tiểu Tuyết ấp úng nói với tôi.

"Anh Hạo Thiên! Anh.. làm cho.. Tiểu.. Tiểu Tuyết sợ.. lắm!"

"Tiểu Tuyết yêu anh là thật mà! Em cũng biết là anh Hạo Thiên không hề yêu em và em cũng biết rằng anh và chị Hoàng Dung sắp làm đám cưới rồi nhưng em vẫn đến đây bởi vì em chỉ muốn được gặp anh thêm một lần cuối cùng trong cuộc đời này nữa thôi! Em xin lỗi anh!"

Càng nghe những câu nói như vậy thì trong lòng tôi lại càng đau đớn không thể nào chịu nỗi, tôi không thể nói ra được bởi vì Hoàng Dung đang bên cạnh tôi và vì không muốn Tiểu Tuyết cứ lưu luyến tôi mãi thế là tôi tự đưa ra quyết định cho riêng mình đó là đuổi Tiểu Tuyết ra khỏi nhà, tuyệt tình như vậy thì tôi mới có thể làm cho Tiểu Tuyết quên tôi đi được và cũng không để cho Hoàng Dung phải suy nghĩ gì nhiều, lúc này tôi đứng dậy và tôi cầm tay của Tiểu Tuyết lôi cô ấy ra khỏi nhà, khi đã lôi ra xong tôi quát lớn.

"Em đi về đi và mãi mãi đừng bao giờ đến đây để tìm anh nữa."

Tôi quay mặt ra phía sau rồi mở cửa đi vào nhà tuy là làm vậy nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị bệnh nên tôi vào lấy cái ô đem ra cho cô ấy, khi đem ô ra tôi thấy Tiểu Tuyết đang ngồi quỳ dưới đất khóc lóc rất thảm thương nhìn thấy như vậy tôi làm gì mà có thể không buồn được cơ chứ nhưng cũng tự nén nỗi đau vào lòng thôi, tôi cầm tay cô ấy rồi lấy chiếc ô để vào tay của cô ấy rồi nói.

"Em đừng có giả vờ nữa! Em cầm chiếc ô này rồi về đi! Anh xin em, xin em sau này đừng có tới đây làm phiền anh nữa! Em hãy quên anh đi."

Tôi quay mặt bước vào trong nhà và đóng cửa lại, vào trong nhà tôi lại ngồi trên ghế sofa cùng Hoàng Dung sau đó tôi nhìn ra ngoài xem thử Tiểu Tuyết giờ như thế nào, cô ấy vẫn quỳ ở đó và khóc sau đó cô ấy đứng dậy buông nhẹ chiếc ô của tôi xuống đất rồi lẵng lặng bước đi! Thấy cô ấy như vậy lòng của tôi đau thắt nhưng cũng đành nhìn cô ấy bước đi mà không thể nói gì, Hoàng Dung tỏ ra vẻ tức giận cô ấy nói với tôi.

"Anh ác lắm."

Chỉ một câu duy nhất đó thôi rồi cô ấy không nói gì thêm nữa, tôi giờ cũng chẳng hứng thú để trả lời lại, trong lòng tôi đang lo về Tiểu Tuyết không biết trên đường về có thể nào xảy ra chuyện gì với cô ấy không? Tôi lo lắng, rất lo lắng và Hoàng Dung cũng thế. Hai tôi cứ ngồi im lặng trên chiếc ghế cứ thế, cứ thế mãi rồi khoảng nửa tiếng sau cô ấy đi xuống bếp phụ bà giúp việc nấu ăn còn tôi thì vẫn ngoài bất động trên chiếc ghế này, tôi nhận được một cuộc gọi khi lấy điện thoại ra thì thấy thằng Bảo đang gọi đến, không biết là có chuyện gì tôi bắt máy và nghe được một chuyện.