Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 18: Mãi mãi rời xa



"Tiểu Tuyết bị tai nạn rồi giờ đang ở bệnh viện! Mày đến bệnh viện ngay đi!"

Ôi! Một chuyện thật kinh hoàng, tôi thật sự choáng trước câu nói của thằng Bảo, cầm cái điện thoại mà tay tôi cứ rung rung và rồi điện thoại rớt xuống vừa lúc đó thì Hoàng Dung bước vào thấy tôi có biểu hiện lạ nên cô ấy hỏi tôi.

"Anh bị làm sao vậy?"

Tôi không còn biết chuyện gì nữa! Tôi ngã gục xuống ghế, Hoàng Dung lo lắng chạy tới nắm chặt tay tôi lại và hỏi tôi trong sợ hãi.

"Anh bị sao vậy? Đừng làm em sợ."

Lúc này tôi bình tỉnh lại được một chút và tôi nói với Hoàng Dung rằng: "Tiểu Tuyết.. Tiểu Tuyết bị tai nạn rồi!"

Nói dứt câu thì nước mắt tôi chảy ra như mưa, Hoàng Dung thì lấy hai tay ôm mặt lại rồi khóc nhưng rồi cô ấy nói với tôi.

"Vậy anh mau chóng vào bệnh viện đi. Nhanh lên!"

Cô ấy nói nên tôi mới có thể nhớ ra là giờ Tiểu Tuyết đang ở bệnh viện. Tôi không chần chừ nữa lập tức đứng dậy chạy ra chiếc xe dắt chiếc xe ra rồi chạy một hơi tới bệnh viện, hồi nãy tôi choáng quá nên cũng không biết là Tiểu Tuyết đang được cấp cứu ở bệnh viện nào may mà ở đây chỉ có hai cái bệnh viện mà tất nhiên bị tai nạn thì phải được cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất ở nơi đây rồi. Tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể để đến bệnh viện cho thật nhanh và cuối cùng cũng đến. Tôi không biết Tiểu Tuyết đang được cấp cứu ở phòng nào và tôi gọi thằng Bảo, thằng Bảo bắt máy và nói một giọng buồn kinh khủng.

"Tiểu Tuyết.. Tiểu Tuyết mất rồi.. bác sĩ.. không thể cứu nổi.. hic hic."

Nghe đến câu nói đó khiến cho trái tim tôi đau đớn đến tột cùng, tôi.. tôi.. không thể tin nổi vào sự thật này lúc đó tôi như người điên cuồng la lối om sòm. Đau đớn lắm! Vậy là kiếp này tôi không thể gặp lại Tiểu Tuyết nữa rồi.. tôi không bình tỉnh được nữa, thằng Bảo nói trong điện thoại với tôi.

"A lô.. a lô! Mày có còn nghe không? Mày hãy đến phòng cấp cứu số năm đi, Tiểu Tuyết đang nằm ở đây! Vào mà gặp nó lần cuối trước khi nó được chuyển vào nhà xác."

Nói xong câu đó thằng Bảo tắt máy, tôi liền chạy đi tới đó và nhìn thấy thằng Bảo cùng với bạn gái nó. Thằng Bảo cũng nhìn thấy tôi và nó nói: "Mày vào đi! Hãy nhìn Tiểu Tuyết một lần cuối cùng."

Tôi mở cửa ra và từ từ đi vào và ngay lập tức nhìn thấy Tiểu Tuyết đang nằm trên giường! Miệng cô ấy đã khô nhưng vẫn còn những giọt nước mắt vẫn còn đang đọng lại từ khóe mi của cô ấy, tôi nắm chặt tay của cô ấy những giọt nước mắt của tôi cứ tràn ra, tràn ra tôi la lên.

"A.. a.. a!"

Tôi nằm xuống bụng cô ấy và khóc nức nở và rồi tôi nói với cô ấy.

"Anh xin lỗi em, xin lỗi em vì tất cả. Nếu anh không đuổi em ra khỏi nhà thì chuyện đau lòng này sẽ không xảy đến với em, xin lỗi em nhiều lắm."

"Nếu như có kiếp sau anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc, hẹn gặp em ở kiếp sau!"

Tôi ngồi cầm tay cô ấy cho đến khi bác sĩ vào và chuyển cô ấy đến nhà xác. Tôi, thằng Bảo và bạn gái của nó nhìn theo mà trong lòng ai cũng đau đớn, xót xa. Thằng Bảo không thể kìm chế được nỗi buồn nó cứ khóc hoài lần đầu tiên tôi thấy nó khóc nhiều như thế. Mà cũng đúng thôi cha, mẹ đều mất hết chỉ còn em gái là người thân duy nhất, Tiểu Tuyết là đứa em gái mà nó cưng chiều nhất giờ đã không còn trên đời này nữa ai mà không buồn cho được. Thằng Bảo kể cho tôi nghe hết mọi chuyện về Tiểu Tuyết về một năm mà thiếu bóng tôi, nó kể lại rằng:

"Một năm mà mày đi Tiểu Tuyết ngày nào cũng chỉ gọi tên mày thôi, nó kêu tao tìm thầy về chữa bệnh cho nó để nó khỏi bệnh và xứng đáng với mày hơn, sau khi được chữa trị xong thì mới biết từ trước tới giờ nó bị trúng tà chứ không bị tâm thần gì cả! Vừa hết bệnh là nó đi tìm mày ngay, ngày nào nó cũng tới nhà mày đứng ở ngoài nhìn vào nhưng chẳng thấy mày ở đâu! Tuy có số điện thoại của mày nhưng nó chưa từng bảo tao gọi mày một lần nào bởi vì nó không muốn làm phiền mày! Ngày nào nó cũng trốn vào phòng để nhìn vào những bức ảnh mà nó được chụp chung với mày và khóc một mình. Tao cũng nói với nó rằng mày giờ đã có người yêu rồi đó là Hoàng Dung nó không nói gì cả chỉ gật đầu và khóc thôi."

Rồi nó kể về chuyện Tiểu Tuyết bị gặp tai nạn.

"Tao cũng chỉ nghe tài xế người mà đã tông vào Tiểu Tuyết kể lại thôi. Tiểu Tuyết lúc đó chạy ra đường để lượm bức ảnh và anh ta đã thắng xe lại không kịp. Trước lúc bị xe tông Tiểu Tuyết vẫn đi bình thường nhưng khóc rất nhiều trên tay chỉ cầm một bức ảnh và cứ nhìn vào đó miết không ngờ gió nổi lên làm bay bức ảnh từ trong tay Tiểu Tuyết ra ngoài đường vậy là Tiểu Tuyết liền lập tức chạy theo để lượm bức ảnh mà không hề để ý gì xung quanh và thế là chuyện đau lòng đó xảy ra. Đến lúc vào bệnh viện nó vẫn khăng khăng cầm bức ảnh này ở trong tay chỉ đến khi nó mất tấm ảnh này mới từ từ ở trong tay nó rớt ra.

Rồi nó đưa tôi bức ảnh đó:" Đây là bức ảnh mà nó luôn giữ trong người! Mày hãy cầm đi tao rửa sạch những vết máu trên tấm ảnh rồi."

Tôi run run đưa tay ra cầm lấy tấm ảnh đó và tôi nhớ lại rằng. Bức ảnh này là bức ảnh đẹp nhất mà tôi chụp cùng cô ấy trong vườn hoa đó cũng là bức ảnh cuối cùng trong năm tấm và cũng là lần gặp cuối cùng của cô ấy trong một năm vắng bóng tôi. Đau buồn là thứ cảm giác mà tôi đang hứng phải trong những giây phút kinh hoàng này, đây là cái thứ cảm giác đau lòng nhất kể từ khi tôi sinh ra làm người đến giờ. Vẫn chưa hết! Tiểu Tuyết vẫn còn để lại cho tôi một thứ đó là cuốn ghi âm trước khi Tiểu Tuyết qua đời tôi liền mở lên và nghe những lời cô ấy nói.