Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 19: Giấc mơ thiên đường



"Em.. sắp.. đi xa rồi, đi.. một.. nơi rất xa và sẽ không bao giờ.. có thể.. gặp lại.. anh.. được nữa.. trước khi đi.. em.. có một.. câu muốn nói và.. có một điều.. muốn.. anh.. thực hiện.. cho em.. câu em muốn nói là.." em yêu anh "yêu anh.. nhiều lắm.. nếu như có kiếp sau.. em.. vẫn.. sẽ.. yêu anh.. hi vọng.. kiếp sau anh sẽ chấp nhận tình yêu của em.. dành cho anh. Và em muốn.. anh.. thực hiện một điều cho em.. sau khi thiêu em đi.. anh.. hãy lấy tro của em.. rãi ra ngoài biển.. em.. rất.. rất thích biển mà anh cũng nhớ cầm.. tro của.. em đi ngang qua.. nơi.. mà chúng mình.. chụp ảnh.. nữa nha! Em muốn.. nhìn thấy.. những.. nơi mà có anh và em ở đó.. e.. yêu.. anh! Vĩnh.. biệt.. anh!"

Lời kết thúc của cô ấy đớn đau vô cùng làm cho trái tim tôi co thắt từng cơn, thằng Bảo nói rằng Tiểu Tuyết lúc đó đã dùng hết sức lực còn lại của mình để nói ra hết những lời ấy sau khi đã nói xong Tiểu Tuyết mới có thể nhắm mắt lại với một cách vui vẻ nhưng vẫn có những giọt nước mắt rơi ra đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.. tôi giờ như người điên dại chẳng còn biết phải làm gì chỉ có thể nhìn bức ảnh của Tiểu Tuyết mà khóc thôi.. Tiểu Tuyết! Anh hẹn em ở kiếp sau! Còn kiếp này anh đã có nhiệm vụ là chăm sóc cho Hoàng Dung rồi, hãy đợi anh ở kiếp sau nha Tiểu Tuyết!

Mọi chuyện trôi qua nhanh quá, mới đây mà tôi đã mất đi Tiểu Tuyết vĩnh viễn rồi. Tôi quay về và chạy quanh những khu vực mà ngày xưa tôi và Tiểu Tuyết thường lui tới lần đầu là quán ăn nơi đầu tiên tôi gặp Tiểu Tuyết sau đó là ngoài bãi biễn nơi mà Tiểu Tuyết rất thích và cuối cùng là vườn hoa nơi mà để lại nhiều kỉ niệm nhất với cô ấy, mỗi nơi tôi đều ghé qua thăm và ngồi xuống khoảng vài phút chỉ để hồi tưởng lại những kí ức của ngày xưa.

Tiểu Tuyết! Giờ tôi nhớ cô ấy lắm, cô ấy là người đầu tiên tôi có cảm giác yêu và cũng là người đầu tiên để lại cho tôi nhiều đau đớn nhất, giờ tôi biết phải làm sao đây! Tiểu Tuyết cũng đã ra đi mãi mãi rồi! Giờ người mà tôi nên tran trọng đó là Hoàng Dung vợ sắp cưới của tôi, nói tới Hoàng Dung thì tôi mới nhớ ra rẳng "Giờ tôi nhớ cô ấy quá" tôi muốn quay về thật nhanh để nói hết những lời tâm sự của mình cho cô ấy nghe, dù gì trên đời này vẫn còn có cô ấy ở bên cạnh tôi suốt đời!

Tôi chạy xe về nhà vừa vào nhà tôi gọi cô ấy liền: "Hoàng Dung! Anh về rồi."

Chẳng thấy Hoàng Dung mà cũng chẳng nghe thấy cô ấy lên tiếng vừa lúc đó thì bà giúp việc ra nói với tôi.

"Dạ. Cậu chủ! Cô Hoàng Dung hồi nãy có công việc gấp nên đi về rồi! Cô ấy có để lại cho cậu một bức thư để trên bàn ấy, cậu mở ra xem đi!"

Tôi cảm ơn bà giúp việc rồi tới bàn cầm lá thư lên trong lòng tôi nghĩ, đừng nói là Hoàng Dung cũng bỏ tôi mà đi đấy.

Tôi mở bức thư ra và sự thật đúng như những gi tôi đã nghĩ, tôi bàng hoàng và vô cảm khi đọc những dòng chữ cô ấy viết.

"Xin lỗi anh! Em phải ra nước ngoài đây mong anh đừng đi tìm em! Ba của em đã bán bí mật quân sự cho nước ngoài giờ ba em phải đi trốn, em là con gái của ba nên em phải đi theo ba thôi. Em không có sự lựa chọn nào khác nữa cả. Xin anh hãy tha thứ cho em vì em không thể ở bên cạnh anh trọn đời mà chăm sóc cho anh được. Nếu kiếp này còn có duyên gặp lại em vẫn sẽ yêu anh như ngày nào. Em sẽ không lấy chồng đâu, em sẽ chờ anh cho đến già. Nếu như anh không chờ em được thì xin anh hãy quên em đi, Tiểu Tuyết là một cô gái tốt nếu như cô ấy vẫn còn sống thì mong anh hãy trân trọng cô ấy cho cô ấy được hạnh phúc. Em yêu anh nhiều! Tạm biệt anh.

Hoàng Dung."

Tôi bủn rủn tay chân khi đọc bức thư ấy tôi văng bức thư xuống đất và liền móc cái điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho cô ấy nhưng gọi hoài gọi mãi vẫn chỉ nghe được một từ duy nhất là thuê bao thôi. Tôi đau khổ đến tuyệt vọng, tưởng đâu rẳng tôi vẫn còn có Hoàng Dung bên cạnh nào đâu ngờ cô ấy cũng bỏ tôi mà đi! Đời đối với tôi hiện tại là một thứ hỗn độn mà những hỗn độn đó chỉ là những nỗi buồn kinh khủng.

Hai cô gái cuối cùng cũng chẳng còn ai ở bên cạnh, người thì không còn trên đời, người thì bỏ đi. Cuộc đời của tôi là thế sao? Đau buồn, khỗ sở đến tột độ tôi đi mua rượu về uống! Nhưng càng uống tôi lại càng tỉnh, càng uống tôi lại càng nhớ về hai người con gái và càng làm cho tôi buồn hơn, không thể chịu nỗi nữa tôi đi lấy 10 viên thuốc ngủ và uống liền một lần sau đó tôi lại ngồi xuống uống rượu tiếp, lúc này tôi mới có cái cảm giác choáng, đau đầu và rồi tôi ngất xỉu và chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tôi bất ngờ nhìn thấy mình đi qua cầu vòng bảy màu, khung cảnh ở đây rất đẹp giống như là cảnh sắc ở trên thiên đàng vậy. Đi qua cầu vồng thì có một dòng sông cản tôi lại không cho qua mà cảnh ở bên kia sông là một cảnh sắc đẹp tuyệt trần tôi thật sự muốn qua xem thử, đang loay hoay tìm cách để qua thì bỗng dưng tôi nhìn thấy Tiểu Tuyết đang ở bên kia sông. Cô ấy nhìn tôi cười rồi vẫy vẫy cái tay gọi tôi qua. Cô ấy mặc một bộ đò toàn màu trắng lại có cái cánh mọc ra từ phía hai cái tay giống y như là thiên thần vậy, sau khi lấy tay vẫy tôi qua thì cô ấy nhấc chân lên và bay vút lên cao, tôi gọi cô ấy.

"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Chờ anh với! Chờ anh với!"

Tôi cứ chạy và chạy nhưng không thể qua được dòng sông bên kia rồi cô ấy từ từ biến mất trong những tiếng gọi vô vọng của tôi.

HẾT

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!