Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 3: Xin lỗi! Anh có làm em đau không?



Cuộc trò chuyện ngắn ngũi của chúng tôi cuối cùng cũng đã kết thúc, sau bữa ăn chúng tôi đường ai nấy về. Cô bé em thằng bảo cứ khăng khăng muốn chơi với tôi ngay lúc đó nhưng do tôi bận phải về nên đành phải hẹn bữa sau mới chơi với cô bé được, khi tôi về cô bé ấy khóc quá trời luôn! Ôi giờ đây tôi mới có cảm giác được một cô gái khóc vì mình là như thế nào! 23 tuổi đầu tôi mới có được cái cảm giác ấy và cảm giác ấy làm cho tôi sung sướng và hạnh phúc.

Vài ngày sau đó tôi gọi điện cho thằng Bảo tới để chở tôi vào nhà nó chơi cho biết và cũng để cùng chơi với cô bé em nó luôn, tánh tôi trẻ con được chơi trò chuyện cùng với một cô bé như Tiểu Tuyết khiến tôi vui sướng vô cùng dù cho cô bé ấy không được bình thường nhưng chẳng sao cả bù lại cô bé lại rất xinh được nhìn con gái đẹp là tôi cảm thấy mãn nguyện rồi. Thằng Bảo ngồi nói chuyên với tôi một tí rồi đi làm, ở nhà chỉ còn lại tôi và cô bé, cô giúp việc thì chưa đến! Cô bé vào phòng lấy mấy con búp bê ra rồi hỏi tôi.

"Anh Hạo Thiên mấy con búp bê này đẹp không anh?"

Tôi nhìn cô bé ấy vừa cưởi vừa suy nghĩ rằng không biết cô bé giờ này đang tỉnh hay là đang mê nữa nhìn cô bé thật là hồn nhiên, trong sáng. Nghĩ xong tôi liền trả lời với cô bé: "Đẹp lắm! Mấy con búp bê này nhìn đẹp giống em vậy."

Mặt của cô bé đỏ lại khi nghe tôi nói câu ấy, không ngờ cô bé cũng biết ngượng nữa. Sau một khoảnh khắc ngượng ngùng cô bé lại nở ra một nụ cười rồi trả lời tôi:

"Em xấu lắm chứ đâu có dễ thương gì đâu anh Hạo Thiên."

Nghe được câu trả lời như thế này từ cô bé tôi hiểu ra rằng bây giờ cô bé đang tỉnh hèn chi cô bé không nói lảm nhảm như mấy bữa, cô bé bỏ con búp bê xuống rồi đòi tôi dẫn đi ra ngoài.

"Anh Hạo Thiên ơi dẫn em ra ngoài chơi đi! Ở trong nhà em buồn chán quá. Em ở trong nhà ngoài nên giờ em không còn biết cảnh đẹp ở ben ngoài hiện tại như thế nào rồi!"

Cô bé nài nỉ quá nên tôi đành phải đồng ý, nhưng tôi phải gọi cho thằng Bảo hỏi ý kiến của nó trước cái đã nó mà không cho đi thì tôi không giám dẫn Tiểu Tuyết đi đâu! Rồi tôi gọi nó và có được cái gật đầu từ nó thế là tôi dẫn cô bé đi chơi, cô bé bắt tôi phải cõng đi ôi trời sao cô bé trẻ con quá vậy ta, thôi thì chiều theo cô bé vậy, cô bé leo lên lưng cho tôi cõng đi cứ y như là một cặp tình nhân đang yêu nhau vậy! Cô bé cũng nặng thí mồ luôn. Cõng cô bé đi được một quãng đường thì tôi bắt đầu cảm thấy mệt nhừ, ở trên lưng tôi mà cô bé cứ nhảy dựng lên thì làm sao mà tôi có thể chịu nỗi cơ chứ! Cũng tại vì lâu quá rồi không được nhìn thấy những cảnh đẹp như thế này nên cô bé mới vui mừng đến như vậy, đi đâu cô bé cũng cười và nói một câu đẹp quá hết. Lúc này tôi bắt đầu nói chuyện với cô bé, tôi hỏi cô bé.

"À mà Tiểu Tuyết nè!"

Cô bé hỏi: "Có gì không vậy anh Hạo Thiên?"

Tôi nói tiếp: "Có một chuyện anh không hiểu! Tại sao lúc em mới gặp anh em lại biết anh là bạn của anh trai em vậy!"

Tiểu Tuyết lại cười và trả lời với tôi, giọng nói của cô bé nghe rất dịu dàng.

"Hi hi! Đơn giản lắm anh, bởi vì anh trai em có chụp hình chug với anh mà! Em nhìn hình nên em mới biết anh là bạn của anh hai em đấy chứ!"

"Hi hi, em kết anh từ khi em nhìn thấy anh ở trong bức ảnh à?"

Oa, thật bất ngờ khi nghe cô bé nói thế, cô bé này cũng ghê lắm đấy chứ mới nhỏ xíu mà đã giám nói ra những câu như vậy rồi, có cảm giác như cô bé không bị bệnh tâm thần chút nào cả! Những câu trả lời khôn lanh như thế này thì làm sao một người bị bệnh tâm thần có thể nói được, tôi cười và trả lời lại cô bé.

"Trời! Anh đâu có đẹp trai gì đâu mà em lại kết anh từ khi anh còn ở trong bức ảnh."

"Mà anh thấy em giống như một người bình thường vậy không hề giống một người bị bệnh chút nào cả?"

Cô bé im lặng không nói gì, sau vài phút cô bé ấy mới nói với tôi.

"Em cũng không biết nữa, em cũng không thấy mình có biểu hiện gì của một người tâm thần cả! Thường ngày em vẫn nói chuyện bình thường với người ta nhưng không hiểu sao mỗi khi đau đầu là em trở thành một người mất lý trí, không biết gì cả! Bản thân em cũng không thể điều khiển được mình nữa cứ như có một người khác đang điều khiển anh vậy."

Dường như mọi điều của cô bé ấy nói đều giống một thứ đó là bị người khác hành! Loại bệnh này làm cho con người ta giống như là bệnh tâm thần nhưng nguy hiểm hơn, không có cách điều trị kịp thời sẽ rất gây nguy hại đối với mọi người xung quanh, cũng như đối với cô bé. Tôi chỉ nghĩ thế thôi chứ cũng không giám đưa ra câu chốt rằng cô bé đã bị bệnh đó! Cũng tội cho cô bé bị bệnh như vậy ai mà muốn cơ chứ, là mình nhưng không được làm chính mình cái đó mới là cái đau khổ nhất của một con người.

"Bệnh của em thật là khó hiểu nhỉ. Vậy bây giờ có phải là em đang tỉnh phải không?"

Cô bé lại cười và đáp: "Dạ, giờ em đang tỉnh! Đang tỉnh nên mới nói chuyện được với anh như thế này chứ hi hi!"

"Chắc anh cũng rất sợ khi mỗi lần em lên cơn phải không?"

Tôi cười và nói: "Ừ, không biết lúc ấy em như thế nào nữa, sợ thì sợ nhưng anh không bao giờ bỏ em ở lại đây đâu. Em đừng lo nhé!"

Tiểu Tuyết lại cười nhưng không trả lời, nói chuyện với cô bé ấy vài câu cho đỡ mệt mà sao nó lại càng ngày càng mệt hơn nhĩ, cô bé nặng quá ở trên lưng tôi cứ như cục đá vậy tôi chịu hết nỗi rồi, tôi muốn thả cô bé xuống đất quá! Trong lúc đang suy nghĩ về điều ấy thì cô bé nói.

"Anh Hạo Thiên cõng em từ sáng giờ chắc đã mệt lắm rồi! Giờ anh Hạo Thiên thả em xuống đi.. cảm ơn anh nhiều vì từ sáng cho tới giờ anh đã cõng anh đi nha."

Ôi sao mà tôi vui quá vậy trời đang mệt mà nghe nói vậy cứ như là được trút hết gánh nặng vậy, không chần chừ tôi thả cô bé ấy xuống một cái bụt rồi nhanh chóng lấy tay đấm bóp ngoài sau lưng, sau đó tôi quay lưng lại thì đang thấy cô bé đang ngồi dưới đất xoa bóp đôi chân của mình nhìn khuôn mặt của cô bé có vẻ rất đau đớn và lúc đó tôi mới hiểu ra rằng. Ôi trời ơi! Do tôi văng cô bé ấy xuống nên cô bé mới bị trật chân.. tôi liền vội vã chạy tới dìu cô bé.

"Tiểu Tuyết! Em có bị sao không? Chắc là do anh thả em xuống phải không? Xin lỗi em nhiều lắm, do anh mệt quá nên anh không làm chủ được mình mà thả em xuống đại." Tôi lo lắng hỏi.

Cô bé Tiểu Tuyết vẫn hồn nhiên cười và nói: "Em không sao đâu, anh đừng lo! Em còn có thể đi được mà. Từ hồi sáng giờ em cứ bắt anh cõng trên lưng làm sao mà anh không mệt cho được?"

Bầu trời trong xanh là thế đùng một cái bất chợt nỗi gió mây đen bao phủ cả bầu trời rồi sau đó mưa đổ xuống dồn dập cứ như là thác vậy! Ông trời ơi tại sao hôm nay tôi lại xui xẻo như thế này!