Nếu Như Có Kiếp Sau

Chương 2: Thật đáng tiếc cho một quốc sắc thiên hương



Thế là thằng bảo gọi phục vụ tới kêu ba ly kem cho cô bé em nó rồi sẵn tiện kêu thức ăn cho nó luôn. Lúc này tôi mới hỏi thằng Bảo.

"Cô bé này là em ruột mày à? Sao tao chơi với mày hồi lâu giờ mà không biết mày có em gái ta?"

Thằng Bảo rót nước cho cô bé em nó uống rồi nó mới nói với tôi: "Thì hồi lâu giờ mày có bao giờ vô nhà tao đâu mà mày biết! Với lại em tao bị bệnh nên tao không giám cho nó tiếp xúc với ai."

Đúng là tôi chẳng bao giờ vô nhà thằng nào chơi cho dù thằng bạn đó có thân hay là không thân đi chăng nữa. Mà cô bé bị bệnh gì mà thằng Bảo nó không cho gặp hay là tiếp xúc với người lạ nhỉ! Vốn tính tò mò tôi tiếp tục hỏi nó nhưng chỉ nói nhỏ trong tai nó thôi sợ cô bé nghe được.

"Cô bé em mày bị bệnh gì mà mày không giám cho giao tiếp với người khác vậy?"

Khi nghe tôi hỏi về điều ấy thì tôi thấy khuôn mặt của nó man mác buồn nó thở thườn thượt rồi nói:

"Ừ, em tao bị bệnh tâm thần! Lúc tỉnh lúc lại mê, nên tao không giám cho nó giao tiếp với ai cả.. suốt ngày chỉ nhốt nó ở trong nhà thôi!"

Trời ơi! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa cô bé dễ thương như thế này lại bị tâm thần sao? Tôi thấy cô bé vẫn nói chuyện với tôi như một người bình thường mà! Đúng là trên đời này không có con người nào là hoàn thiện cả, cô bé ấy thật là tội nghiệp! Cầu trả lời này của nó là câu trả lời mà tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất trong ngày tôi la to lên và hỏi nó:

"Cái gì? Cô bé em mày bị tâm thần sao? Tao vẫn thấy cô bé nói chuyện với tao bình thường mà!"

Tôi nói tới câu tâm thần làm cho cô bé khóc, cô bé nói: "Em không bị tâm thần đâu! Em là thiên thần!"

Cô bé ấy lấy tay lắc vai thằng bảo và tiếp tục nói: "Anh hai em không muốn làm người tâm thần đâu! Em muốn làm thiên thần cơ!"

Cứ thế cô bé chỉ nói qua nói lại một câu đó vừa nói vừa khóc trông rất là tội, thằng bảo thấy thế nó cũng khóc theo nó lại ôm cô bé vào lòng và nói:

"Ừ, em là thiên thần, em là thiên thần. Em nín khóc đi nhé! Nín khóc rồi anh hai thương."

Cô bé tự nín khóc rồi cô bé ấy lại cười lên, một nụ cười làm tôi đắng lòng! Thằng Bảo lấy khăn lau nước mắt cho cô bé còn cô bé thì lại cười và hét to lên.

"Ô de! Tiểu Tuyết là thiên thần, Tiểu Tuyết là thiên thần hi hi."

Cô bé thật là đáng thương quá, tôi nhìn thấy như vậy cũng không thể kìm chế được nước mắt rơi! Đã có vài giọt nước mắt rơi xuống khóe mi của tôi, đây là loại tình cảm khó hiểu khi mà tôi chỉ mới gặp cô bé ấy lần đầu mà tôi đã có cảm giác là tôi đã thương cô ấy từ lâu lắm rồi vậy. Lúc này phục vụ đã đưa thức ăn và kem lên cô bé ấy thấy kem là mừng rỡ như một đứa trẻ vậy? Thằng Bảo cười cười nhìn cô bé ăn rồi nó mới hỏi tôi:

"Ủa, sao mày lại gặp được Tiểu Tuyết và nói chuyện với nó hay vậy?"

Tôi cười rồi nói với nó: "Mày rủ tao vô đây ăn, tao vô đây ngồi thì vô tình nhìn thấy một cô bé dễ thương nên tao đi tới làm quen với cô bé thôi! Thật sự không ngờ rằng cô bé ấy lại là em gái của mày. Hi hi!"

Thằng Bảo lại nói:

"Em gái tao xinh phải không?"

Tôi lại trả lời: "Ừ! Không phải xinh mà là rất xinh!"

Thằng Bảo vẫn cười cười rồi mặt nó lại buồn trở lại, rồi nó lại nói.

"Tiếc là em tao bị tâm thần. Không biết sau này có ai giám lấy nó không nữa!"

Nó lo như vậy cũng đúng một cô gái bị điên điên khùng khùng thì làm gì có thằng con trai nào mà giám lấy làm vợ cơ chứ, cô bé ấy xinh thật nhưng để có người lấy cô bé ấy làm vợ thì thật sự là một điều vô vọng, tôi lại cảm thấy thương xót cho cô bé ấy! Một quốc sắc thiên hương như thế này mà không thể nào có được một tình yêu chân chính! Hầy, con người sinh ra là do ông trời ban tặng số phận của cô bé ấy đã như vậy rồi thì cũng không biết trách ai đây nữa. Tôi xoa dịu nỗi lo lắng của nó bằng một câu khuyên giải.

"Thôi mày lo lắng làm gì cho thêm mệt. Đã là số phận rồi thì cũng không thể nào mà khác được, biết đâu chừng một ngày nào đó em mày khỏi bệnh thì sao! Giờ em mày vẫn còn nhỏ mà!"

Nó lại thở ra và nói: "Em của tao khó mà có thể hết bệnh được lắm, tao đã tìm mọi cách để chữa trị rồi nhưng cũng đều vô ích cả. Bác sĩ nói cần có một người bên nó trò chuyện vói nó như vậy thì bệnh tình của nó mới có thể đỡ được phần nào, nhưng tao thì suốt ngày đi làm về nhà cũng phải làm chẳng có thời gian đâu mà trò chuyện với Tiểu Tuyết."

Tôi hỏi nó: "Ủa? Vậy ở nhà chỉ có một mình em mày thôi sao?"

Nó lại trả lời: "Không! Ở nhà còn có một cô giúp việc, cũng chỉ lo chuyện nhà thôi ai mà nói chuyện với em gái tao, Tiểu Tuyết bị bệnh như vậy lúc thì tỉnh lúc thì mê, suốt ngày con bé chỉ chơi và trò chuyện với mấy con búp bê thôi, nghĩ mà buồn cho em gái tao quá!"

Tôi suy nghĩ vềđiều nó đang nói vừa suy nghĩ vùa nhìn sang cô bé, cô bé đang ăn kem miệng cứ lẩm nhẩm Tiểu Tuyết là thiên thần.. cô bé thật là đáng thương quá, trong đầu tôi có một suy nghĩ không tưởng. Hay là mình làm bạn với cô bé này nhỉ? Biết đâu khi có mình bên cạnh cùng trò chuyện cùng chơi sẽ làm cho cô bé đỡ bệnh phần nào, mà cũng biết đâu chừng hết bệnh luôn thì sao, đến khi đó thì cô ấy nhất định sẽ thương mình lắm.

Thế là tôi liền nói với nó: "Để tao chơi với em mày rồi cùng trò chuyện với em mày cho, dù gì thì tao cũng chưa có việc làm mà cũng đang buồn về chuyện gia đình nữa!"

Nghe tôi nói như thế thằng Bảo nó vui mừng khôn siết nó liền đồng ý: "Mày nói thật sao? Trời! Thật là rốt quá, có mày chơi cùng em tao thì bệnh tình của em tao sẽ mau chóng khỏi.. cảm ơn mày nhiều lắm nha, thằng bạn tốt! Hi hi."

Tôi cười khà khà rồi trả lời: "Điên quá! Chúng ta là bạn tốt mà cần gì phải nói lời cảm ơn chứ. Chỉ là chơi và nói chuyện với em gái mày thôi công việc ấy đơn giản mà!"

Thằng Bảo vui mừng không thể tả nó nói với em nó: "Tiểu Tuyết ơi! Em nghe gì không? Từ nay về sau đã có anh Hạo Thiên cùng chơi với em rồi, em có vui không nè?"

Cô bé em nó đang ăn kem nhưng khi nghe thằng Bảo nói vậy cô bé liền vứt bỏ ly kem xuống rồi nó: "Hi hi! Có anh Hạo Thiên cùng chơi với em em vui lắm hi hi.. anh hai thế là giờ đây em đã có bạn rồi.. hi hi."