Ngài Hoắc Em Yêu Anh

Chương 17: Lo lắng



"Nhan Nhan! Không phải anh đã dặn em đừng tới gần hay tiếp xúc với Lăng Nhiễm sao? Cô ta rất xảo quyệt, em chê em bị hại chưa đủ hay sao?" An Vũ Phong kéo Thiên Kì Nhan tới trước mặt mình, anh có chút giận dữ.

"Không sao, tại thấy cô ấy có vẻ chật vật nên em mới giúp, hơn nữa cô ấy đâu có làm gì đâu, em thấy lời đồn là đúng, cô ấy thay đổi rồi"

"Em nói xem cô ta có đáng để tin hay không? Hay tất cả chỉ là bộ mặt giả tạo của cô ta!"

"Thôi mà anh, không thử quá trình làm sao biết kết quả được" Thiên Kì Nhan làm sao có thể không biết An Vũ Phong đang tức giận. Bản thân cô cũng biết chuyện Lăng Nhiễm chỉ là 1 phần nhỏ thôi, còn lại đều là do buổi đóng máy ngày hôm nay có một nghệ sĩ nam người nước ngoài cùng đoàn ôm Thiên Kì Nhan rồi khẽ hôn vào má cô, đối với họ đó chỉ là hành động chào hỏi chúc mừng đơn giản. Nhưng vì An Vũ Phong không muốn nổi giận với cô vì ghen nên mới lôi Lăng Nhiễm làm bia.

"Em còn muốn thử với cô ta sao? Nhớ lời anh, người phụ nữ của anh chỉ mình anh được động vào!" Lời nói của An Vũ Phong mang nặng tính cảnh cáo giữ khoảng cách với người khác dành cho Thiên Kì Nhan.

"### Được, em chỉ của mình anh!"

"Chị Nhiễm! Em nói chị nghe, anh Đình là một người cực kỳ cực kỳ lạnh lùng! Hơn nữa còn có nhiều người theo đuổi nữa! Chị may mắn lắm đó!" Bích Lạc Doanh một tay cầm rượu một tay khoác lên vai Lăng Nhiễm. Hiển nhiên là đã say rồi.

"May mắn? Ưm...sai rồi phải là đen đủi! Anh ta lạnh lùng như tảng băng vậy! Chị chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị anh ta phặc phặc! Bổ làm đôi đó! Sợ!" Lăng Nhiễm mơ mơ màng màng đáp lại. Cô không hề biết khi cô thốt ra câu nói này có người đã muốn đem cô bổ làm đôi thật.

David lặng lẽ đưa mắt nhìn lén Hoắc Mạc Đình, mặt anh lúc này không khác đáy nồi là bao. Nguy to rồi, Nhiễm Nhiễm tôi đêm nay sẽ thức trắng để cầu phúc cho cô.

"Không sao! Không sợ ha! Em sẽ bảo vệ chị!" Bích Lạc Doanh ôm chặt lấy Lăng Nhiễm, vùi đầu vào vai Lăng Nhiễm.

"Được rồi, hai người đừng uống nữa! Say thành cái dạng gì rồi!" David muốn được bình yên ở lại nên phải đứng lên cản hai con sâu rượu trước mặt này.

"Tránh ra!" Hai người cùng đồng thanh nói.

"....Mạc Đình! Giúp một tay đi.." David đáng thương nhìn Hoắc Mạc Đình.

Lăng Nhiễm đột nhiên đứng lên đi loạng choạng về phía Hoắc Mạc Đình trực tiếp ngồi lên đùi anh, đôi tay vòng qua cổ anh ôm lấy, cúi đầu tựa vào ngực anh nói: "Đi ngủ!" Nói xong còn không quên vẫy vẫy tay với Bích Lạc Doanh: "Tiểu Doanh Doanh mai gặp lại nhé!"

"..." Hoắc Mạc Đình bị động tác này làm đơ người, đang ra lệnh cho anh sao?

"A.. chị phải đi rồi sao...vậy mai chúng ta uống tiếp nhé!" Bích Lạc Doanh ủ rũ nói rồi gục xuống ghế.

David hoàn toàn đứng hình miệng chữ A mắt chữ O. Ôi trời Hoắc Mạc Đình còn có ngày này sao? Phải chụp ảnh mới được. David mở điện thoại chụp nhanh 1 tấm.

"Xoá ngay!" Hoắc Mạc Đình trầm giọng nói.

"Làm gì đấy? Đi ngủ thôi! Muộn rồi!" Lăng Nhiễm đợi mãi không thấy phản ứng gì liền càu nhàu thúc giục.

"Xin lỗi nhé! Tôi lỡ bấm gửi rồi!" David dở bộ mặt vô tội nhìn anh.

Hoắc Mạc Đình liếc ánh mắt sắc bén về phía David rồi ôm Lăng Nhiễm lên dưới sự thúc giục của cô. Đi thẳng vào nhà.

"Haha, cười chết tôi! Không ngờ Đình Đình cao ngạo lại bị một người phụ nữ sai khiến như vậy" Sau khi Hoắc Mạc Đình đi David cười như được mùa.

"### Doanh Doanh! Để anh đưa em về phòng" David quay lại đỡ Bích Lạc Doanh dậy đưa cô về phòng đã được dì Thẩm chuẩn bị trước.

Trở về phòng, Hoắc Mạc Đình đặt Lăng Nhiễm xuống giường, nhưng lúc vừa định ngẩng lên thì Lăng Nhiễm đột ngột kéo cổ anh xuống. Không kịp phản ứng nên hai đôi môi đã chạm vào nhau. Thật không ngờ nụ hôn đầu tiên của hai người lại xảy ra trong hoàn cảnh này.

Hoắc Mạc Đình ngẩng đầu lên, Lăng Nhiễm vẫn ngủ say không biết gì tay vẫn ôm Hoắc Mạc Đình nào chịu buông.

........

Sáng sớm Lăng Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

"Alo?"

"10 giờ! Quán cafe đối diện sân bay thành phố! Không gặp không về!" Đầu bên kia chỉ nói vỏn vẹn như vậy rồi tắt máy.

"Anh là ai?"

"Alo?"

"Thần kinh!" Lăng Nhiễm chẹp miệng mắng, không quen biết hẹn người ta làm gì! Cô đặt điện thoại xuống quay người lại ôm lấy gối ngủ tiếp. Nhưng cảm giác cái gối hơi lạ...to to, rắn chắc...Lăng Nhiễm mở mắt ra, phía trước cô không phải là gối mà là một vòm ngực rộng, săn chắc. Đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Đầu đầy dấu hỏi chấm, Lăng Nhiễm từ từ ngẩng đầu lên ôi mẹ ơi! Sao lại chung giường với Hoắc Mạc Đình như vậy chứ? Rõ ràng là hôm qua sau khi uống rượu... không phải chứ?

Cô ngồi bật dậy, sờ soạng cơ thể cảm thấy không có chỗ nào là không ổn mới nhẹ nhõm. Cũng may chưa bị thịt. Với cái tính mê trai của cô không biết tối qua có mạnh bạo đè con người ta không.

Ngồi một chút giúp trí óc tỉnh táo hơn, Hoắc Mạc Đình đang ngủ sao? Lần đầu tiên thấy anh ta ngủ bên cạnh như vậy: "Lúc ngủ nhìn anh dịu dàng biết bao! Đồ mặt lạnh!" Lăng Nhiễm nhẹ nhàng xuống giường, khi xuống còn không quên chỉnh lại chăn cho Hoắc Mạc Đình rồi đi vào phòng tắm. Đầu cô hiện tại đau như búa bổ vậy, lần sau không thể tùy tiện uống rượu nữa.

Lăng Nhiễm vừa đi Hoắc Mạc Đình chậm rãi mở mắt. Anh cũng hoài nghi không kém Lăng Nhiễm, không biết bản thân đã ngủ quên từ khi nào, từ trước tới nay đây là đêm đầu tiên anh ngủ được một mạch tới sáng mà không bị thức giấc lúc nửa đêm, hơn nữa còn ngủ khá ngon nguyên nhân là do cô sao?