Ngậm Ngải Tìm Trầm

Chương 3: Chợ Âm Phủ



Mơ ước làm giàu lúc này đây đang thôi thúc Trương Đình An hơn bao giờ hết, hắn quyết định quay trở về nhà lục lọi dưới đám đồ rách nát, cũ kĩ rồi lấy ra một túi tiền xu kêu lên "leng keng", chờ giữa đêm tiến vào chợ Âm Phủ.

Chợ Âm Phủ hay chợ đen có từ thời nhà Mạc lúc vua Mạc Đăng Dung sau khi dẹp loạn các bè phái phản tặc trong cung đã ép vua Lê Cung Hoàng nhường ngôi. Người đứng đầu chợ Âm Phủ đến nay vẫn còn là một ẩn số, có nhiều lời đồn thổi về một thầy pháp cao tay họ Bách ở Trung Quốc qua đây du ngoạn, trông thấy thế trận ngũ hành đều hoàn hảo nên quyết định dựng chợ Âm Phủ tại nơi đang đứng. Phía trên là núi còn bên dưới là đất, trước mặt là sông còn sau lưng là mộc trong phong thuỷ thì đó là tứ hành xung: Núi là nơi cao nhất dùng để đón sấm, đất tượng trưng thổ, sông là thuỷ còn cây là mộc, vậy còn hỏa ở đâu? Tất nhiên hỏa là đèn cầy rồi.

Cũng có lời đồn thổi về việc một thái giám có tiếng nói trong cung hợp tác với người bên ngoài để mà luồn đồ trong cung ra bên ngoài bán với giá cao. Nhưng vì e ngại người dân hay những con buôn không dám chi tiền vì sợ phạm thượng, hàng hóa để lâu thì không tốt, cho nên mới lập ra Chợ Âm Phủ, thật ra có rất nhiều lời đồn đoán khác, nhưng cho cùng chỉ là "đồn" và "đoán" mà thôi, chẳng có thật cũng chẳng ai dám đứng ra xác minh.

Nhưng có một điều có thể xác minh đúng hơn bao giờ hết đó chính là chợ Âm Phủ phải tốn một thời gian mới củng cố được lượng hàng cũng như mặt hàng thiết yếu. Càng lúc những con buôn càng truyền tai nhau to nhỏ về một nơi có thể mua bất cứ thứ gì ở trên đời. Trải qua hàng trăm năm lịch sử, chợ Âm Phủ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, đây là nơi những trầm phu quay về để bán những chiến lợi phẩm với giá cao mà không lo nộp thuế cho triều đình hay bị ép giá. Có một câu nói như sau: "Cái gì trong triều đình có, chợ Âm Phủ chắc chắn có, còn những gì chợ Âm Phủ có, triều đình chưa chắc đã có".

Theo như lời lão phú hộ đấy nói, chợ Âm Phủ được núp bóng bên ngoài bởi một kết giới, cực kì ít người biết mục đích cũng là để lính canh đi tuần không phát hiện ra được.

Trương Đình An mang theo nhu yếu phẩm được bọc bên trong một tay nải quấn chéo người, mặt trời vừa xuống đã tức tốc đi trong đêm. Không biết đã đi bao lâu chỉ một hướng nam thẳng tiến, trời cũng đã về giữa đêm, tiếng sói hoang tru làm rợn cả tóc gáy, tiếng cú kêu giữa đêm làm một kẻ cứng cựa như hắn phải tỏ ra run sợ.

Dừng lại ở dưới một con đê cũng là nơi mà tấm bản đồ lão phú hộ đấy đánh dấu. Trước mắt Trương Đình An là một bãi đất trống, rộng thênh thang chẳng thấy bóng một cây cỏ, dường như nơi này có một thứ gì đè lên khi chẳng có một loài động vật cư trú. Hắn quyết định đi đến hướng Đông Nam kéo quần tiểu xuống dưới đất rồi chốc lát lại kéo quần lên sau đó ngẫm nghĩ một hồi liền đi qua hướng Tây Bắc lấy một nhúm đất bôi lên mắt rồi cúi người xuống nhìn qua háng.

Chợ Âm Phủ thật sự đang hiện ra trước mắt hắn, quang cảnh nguy nga tráng lệ cả một vùng trời, xung quanh đầy đom đóm lẫn đèn dầu, người đi vào đi ra nườm nượp, có người trông thấy bộ dáng của hắn thì bĩu môi phán xét. Nếu nói đúng hơn Chợ Âm Phủ tương tự như Hội Chợ làng quê của chúng ta hiện tại. Bên ngoài có một người cao to tay cầm đao đang đứng, ánh mắt dữ tợn nhìn hắn ra vẻ khó hiểu trông có vẻ là gác cổng.

Đúng như những gì lão phú hộ đấy nói, coi bộ lão già đấy không gạt hắn. Lý giải cho hành động khó hiểu của hắn ban nãy thì theo lời truyền lại, đi tiểu theo hướng Đông Nam cũng chính là hướng người ta thường thực hiện nghi thức giao tiếp với tâm linh, hành động của hắn tương tự như rửa chân khi bước vào nhà người khác, tiểu ở đây nghĩa là gạt bỏ hồng trần.

Dùng đất ở hướng Tây Bắc bôi lên mắt cũng bởi vì đất là thứ mà đã xuất hiện từ lúc Trái Đất mới cấu tạo nên vì thế qua hàng triệu năm, trải qua nhiều thời đại khác nhau thì đất là thứ rất nặng về tâm linh, dùng đất để lắp mộ, dùng đất để làm phong thuỷ nhà ở, dùng đất để làm nơi trấn yểm và nhiều thứ khác.

Hành động cuối chính là nhìn qua háng, theo quan niệm dân gian xưa, muốn thấy ma thì nhìn qua háng còn muốn nhìn thế giới tâm linh cũng nhìn qua háng, muốn đảo ngược thế giới mà mình đang sống thì cũng nhìn qua háng. Đọc thì có vẻ cao siêu nhưng thật chất chợ Âm Phủ được phủ bên ngoài bằng một kết giới, chỉ những người thân quen hiểu rõ Luật ngầm mới có tư cách để đặt chân vào song điều đó cũng lý giải sao mà quan quân triều đình lại không bắt được tận ổ bởi vì có thấy đâu mà bắt.

Trương Đình An bước đến trước mặt gã gác cổng, người đàn ông đấy cao hơn hắn một cái đầu vì thế nên trông thấy người lạ liền cúi xuống hỏi với giọng trầm ngâm: "Đi đâu?".

Trương Đình An dường như đã biết trước những gì sẽ xảy ra tiếp theo nên đáp: "Được lão phú hộ Đinh sinh giờ Ngọ năm Mùi giới thiệu đến tìm lão thầy bói mù tên Lục Chỉ người An Nam".

Gã gác cổng nghe đến Lục Chỉ người An Nam thì gật đầu, đưa cho Trương Đình An một mảnh vải màu đen dùng để che mặt, xong xuôi liền đẩy toang cánh cửa vào bên trong..

Muốn biết tiếp theo như nào, hồi sau sẽ rõ.