Ngậm Ngải Tìm Trầm

Chương 5: Công Cuộc Tìm Trầm



Lão Lục Chỉ dẫn hắn lui sau nhà bếp, căn bếp không quá to lớn cũng chả nhỏ nhắn gì, chỉ có một vài dụng cụ thậm chí còn miếng thịt heo đang cắt dở trên bàn. Lão Lục Chỉ dùng tay xoay bức tranh đang trên tường một trăm tám mươi độ, lập tức một mật thất nằm dưới nhà bếp được mở ra. Lão Lục Chỉ ra hiệu Trương Đình An theo sau lão.

Mật thất có một cầu thang đi xuống, hai bên đầy ánh nến tựa như nơi những nhà giàu quyền quý giấu vàng giấu bạc mà hắn thường được nghe đến. Bên trong có một tên đang ngồi ăn dưa leo trông thấy người lạ thì ngước mắt lên nhìn, mắt trái chột một con, dáng người gầy nhom còn trên đầu chỉ còn vài cọng tóc trông chẳng khác gì bị hói.

Nhưng điều đó chẳng đáng quan tâm là bao so với Trương Đình An khi ánh mắt của hắn hoàn toàn đặt vào một khúc trầm to bằng một bắp chân đang nằm chễm chệ trên bàn, khúc trầm đấy mặc dù không được đốt cháy nhưng lại tỏa ra một mùi hương thấu tận tim gan, hơn cả nước hoa mà những gã quyền thế hay sử dụng để đi tán tỉnh phụ nữ trong làng.

Trông thấy con mắt cứng đờ của Trương Đình An, lão Lục Chỉ như hiểu ý nói: "Miếng trầm đấy là do đệ tử của ta đây có tựa là Tứ lên núi gần cả năm trời mới mang về được đấy, giá trị của nó lên đến cả trăm lượng vàng".

Trông thấy Trương Đình An là bạn đồng hành với mình trong chuyến đi lần này, Tứ đi đến gần chìa bàn tay đầy vết sẹo và chai sừng vì tiếp xúc với ánh nắng lâu chào mừng hắn. Hắn cũng hiểu ý cũng tay bắt mặt mừng, cúi người xuống ra vẻ bề dưới vì dù gì cũng là nhờ người ta, sau này còn nương tựa, có còn hơn không?

Lão Lục Chỉ thấy vậy thì vui mừng lắm, đi đến gian góc phòng đốt một ngọn nến, vừa đi vừa nói: "Là trầm phu lên núi làm giàu, có thờ có thiêng có kiêng có lành, ấy cũng có rất nhiều điều Luật cấm kị, một trong số đó là những trầm phu khi lên núi tránh đọc tên thật của nhau, như học trò ta tên thật của nó là Dạ Hoàng nhưng lại gọi là Tứ. Mục đích làm vậy là để tránh ma quỷ trên núi trên rừng biết tên biết tuổi để mà về đêm giả dạng hóa thành, cướp đi phần hồn nhập vào phần xác".

Lão Lục Chỉ ấy hỏi thêm về việc Trương Đình An cả tuần nay có quan hệ xác thịt hay không? Thì hắn lắc đầu ra hiệu không có. Cũng phải thôi, nghèo rách như hắn thì lấy mấy ai yêu chứ đừng nói là "gửi phận trao thân", như lão phú hộ Đinh vung cả chục lượng bạc thì khối đàn bà phụ nữ ở lầu xanh ập vào như kiến gặp mật.

Lão Lục Chỉ bấm quẻ trên tay miệng đọc lẩm bẩm lí nhí trong miệng, dứt lời liền nói thêm: "Đệ tử, đun cho ta một nồi nước sôi trong thùng phi cho tên này vào thanh tịnh cơ thể, sau đó ta sẽ dẫn đi gặp Đức Bà Thiên Y A Na".

Theo như lời giảng dạy của những trầm phu đi trước, khi đi xa thường thắp nhang khấn Phật, khi mong điều tốt đẹp đến thì thắp nhang khấn tổ khấn tiên thì dân trầm phu cũng vậy, trước khi đi lên núi tìm trầm thì phải gặp xin Đức Bà Thiên Y A Na một quẻ mà không phải cứ lên xin là được, phải đúng ngày đúng giờ thì Bà mới lên mới linh được. Mà mục đích khấn là gì? Đương nhiên là để trên đường kiếm trầm không gặp "hồ vồ, trăng xiết, phỉ giết, đá đè và gấu xé xác" rồi, mà nếu lỡ như không gặp mấy cái đấy mà toàn mạng thì đứng cạnh trầm chưa chắc đã thấy trầm, ngửi mùi trầm nhưng lại ngỡ mùi máu, đó là vì bị Bà "che mắt", Bà ghét vì không xin phép cũng như trả ơn cho bà nên không cho thấy trầm.

Mục đích Lão Lục Chỉ ban nãy bấm quẻ là để tính bát tự sinh thành của Trương Đình An cũng đồng thời tính ngày giờ bà sẽ lên để tiện bề hành việc.

Trương Đình An tắm rửa sạch sẽ mặc lên người bộ đồ mới đã chuẩn bị từ trước, lão Lục Chỉ ra lệnh mang theo: Một cái đầu heo đã quay chín, một dĩa trầu câu, một ít bánh ngọt kèm hai bó nhang, rồi giải thích cho hắn như trên.

Lão Lục Chỉ dẫn hắn đến một nơi được cho là nơi thờ của Đức Bà Thiên Y A Na nhưng quái lạ là, đã bao lần hắn qua đây nhưng lại chẳng trông thấy ngôi miếu hay thậm chí một nơi thờ cúng uy nghiêm trịnh trọng như thế. Lão Lục Chỉ ấy nói: "Như ban nãy ta đã nói đấy! Là vì Bà che mắt không cho thấy! Nay có có người tới xin Bà nên Bà thương, Bà cho thấy".

Thật sự thì cái vấn đề này nó không quá phóng đại hay mê tín nhưng ở cái thời nước Việt Nam hay gọi là An Nam thời xưa ấy. Một trăm mét vuông chưa tới một căn nhà, rừng núi còn nhiều, đầy muôn trùng độc, binh lính chết ngoài chiến trường vì uất niệm lúc còn sinh thành nên hóa thành quỷ quay về báo hại người đã đẩy mình vào chỗ chết. Không muốn tin nhưng bắt buộc phải tin, những thầy bùa thời hiện đại còn có thuật che mắt nhưng ở Việt Nam chắc chỉ còn số ít là còn sống, còn đâu toàn một lũ lừa gạt dân lành, "vẽ rồng múa phượng", "chỉ chó thành vua" thì không đáng tin.

Trước khi bước vào "nhà" của Bà, lão Lục Chỉ đã cho thấy mình là một người có thâm niên trong nghề, lấy trong túi ra một bó nhang rồi đốt cháy sau đó quơ hết quanh cơ thể cả ba người mục đích là để tẩy uế hay còn gọi là đốt phong long.

Ngay khi bước vào bên trong thì hắn thấy một bức tượng không quá lớn hình một người phụ nữ với gương mặt màu nâu, mang trên người bộ đồ đầy đá quý đính xung quanh trông cực kì uy nghiêm. Xung quanh đầy nhang bánh, đồ ăn mà những người đi trước đã mang đến. Lão Lục Chỉ nhanh chóng bày đồ ăn ra bàn, đẩy hai gã đệ tử sang một bên, tay đốt bó nhang, người cuối xuống tựa như nằm, miệng lẩm bẩm: "Con tên là Mạc Lục Chỉ hành nghề xem bói lâu năm, tích được chút ơn đức giúp người, nay về già chẳng xem được nhiều như lúc trước nhưng lại có hai tên đệ tử này đây một tên tóc ít mặt hốc hác, tròng mắt sâu tựa là Nguyễn Văn Dạ Hoàng sinh ngày thìn giờ dần tháng dần năm canh tý còn tên còn lại tựa là Trương Đình An, dáng người cao ráo tóc dài búi cao, mũi gãy bự mắt diều hâu sinh ngày thìn giờ thìn tháng thìn năm mùi.. con xin bà thương cho hai đứa nó tìm được trầm, con hứa sau khi thành công toàn mạng trở về sẽ quay lại đây cúng bà đồng thời giúp nhân xử thế ạ!".

Dứt cầu liền cúi gầm mặt đi đến cắm nhang vào bát, sau đó là hành động cực kì quái của lão Lục Chỉ, lão từng bước đi ra bên ngoài, nhưng tuyệt nhiên không nhìn lên hay là quay người lui, mà làm hành động như quân thần "cáo lui" với hoàng thượng. Trương Đình An và lão Tứ cũng hiểu ý, cả hai nhanh chóng làm theo, ra đến cửa lão Lục Chỉ đóng xầm cửa lại nói: "Bà đã cho phép rồi, tối ngày mai quay lại đây.. chúng ta cùng đi tìm trầm"