Ngậm Ngải Tìm Trầm

Chương 7: Thổ Phỉ



Đêm đấy vào giữa đêm, hai gã mong muốn làm giàu tiến thẳng vào bên trong núi Cửu Xuyên. Theo như bản đồ mà lão Tứ lấy trong tay nải ra, ban đầu sẽ là cánh rừng đi sâu vào thì sẽ là núi, lão sư phụ Lão Tứ tức là Lục Chỉ đã tiên đoán vào đêm cúng ở miếu Đức Bà Thiên Y A Na là sẽ có một khúc trầm ngang với bắp chân trẻ em trên đỉnh ngọn núi.

Hắn vừa đi chưa tới nửa canh giờ đã mỏi cả chân ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để, Lão Tứ kế bên thấy vậy thì nói: "Đi săn trầm chưa biết bao lâu sẽ tìm được mà đã tốn thời gian ngồi nghỉ.. làm ngụm nước rồi đi tiếp thôi". Nói hồi lấy một bình nước được làm bằng tre dài cỡ một thước đưa cho hắn.

Trương Đình An cầm lấy bình nước uống lấy uống để, Lão Tứ thấy vậy vội ngăn lại nói: "Đừng uống hết.. cấm kị đấy. Đi săn trầm ăn thì phải để một ít, uống cũng để dư ở bình một ít."

Thấy hắn mệt nhừ nằm trên đá mà thở lấy thở để. Lão Tứ cũng thừa dịp ngồi xuống nghỉ ngơi. Cả hai nói chuyện qua lại một hồi thì Trương Đình An mới hỏi: "Tại sao người ta đi đường sông đường núi mà qua tháng này năm nọ trong rừng, mà vẫn có thức ăn để ăn là sao vậy anh".

Lão Tứ biết đã vào tiêu đề chính, lấy trong túi áo ra một bịch vải to bằng nắm tay, vẽ bên ngoài bằng những kí tự khó hiểu màu vàng cột trên đầu một sợi dây màu đỏ. Bên trong chính là "ngải", nghe đâu trước khi vào rừng tìm trầm thì trầm phu phải đi đến nơi thầy pháp cư ngụ để mà xin ít ngải mang theo hộ mình. Không biết cấu tạo bên trong ngải là gì? Nhưng nó lại độ người sử dụng nó: Vừa gặp may mắn (dễ tìm ra trầm, không gặp thú dữ), chưa kể công dụng cực kì mạnh mà cái ngải này mang lại là chỉ cần một cục nhỏ hình dáng giống với một đốt ngón tay bỏ vào trong miệng, chỉ cần nó còn trong miệng thì cho dù đi bao lâu cũng không biết mệt, chạy cỡ nào cũng không bị sốc tim và đặc biệt là không cảm thấy đói.

Nguồn gốc của ngải này được cho là của một ông thầy bên Thái Lan người An Nam tựa là Chí quay về Việt Nam hành nghề. Theo sau lưng ông là hàng chục đồ đệ với nhiệm vụ trải dài ra hành nghề khắp An Nam này. Ông Chí làm biển hiệu tuyên truyền về một món ngải khi dùng có thể gặp may mắn, tránh nguy hiểm và đặc biệt khi ngậm vào cơ thể sẽ không bao giờ biết mệt lẫn đói.

Ban đầu cũng chả ai tin, có người thậm chí là báo quan. Nhưng tuyệt nhiên khi nào quan xuống thì chỉ thấy một căn nhà bỏ hoang trống không, ngó qua ngó lại chả có ai, hết sức thần bí. Người đầu tiên sử dụng món ngải này là một trầm phu tên Đặng, vì mẹ già vợ bệnh nên cùng đường quyết chí làm lớn ăn một đời. Hai tháng sau anh chàng tên Đặng đấy quay về mang theo một khúc trầm lớn tỏa ra mùi hương ngào ngạt, bán nó cho một vị quan trong triều để dâng lên biếu nhà vua, số tiền được cho dư sức xây hẳn một căn nhà bằng gạch lớn nhất một vùng, ngay cả quan huyện cũng phải kém xa.

Khi được hỏi người đàn ông đấy bèn thuật lại sức mạnh của ngải cho mọi người nghe. Những kẻ bất chính nghe thấy vậy biết cơ hội đã đến liền túm tụm lại tạo thành một đám trầm phu. Nhưng chúng lại xó lòng lang dạ sói, mưu đồ bất chính chứ làm gì trong sáng như anh chàng tên Đặng kia. Thỉnh được ngải về chúng tiến sâu vào bên trong rừng. Ngày này trôi qua, ngày kia cũng đã đến.. tháng này rồi năm kia cả chục năm nữa chẳng ai thấy những kẻ này quay về. Người ta cho những kẻ đó bị chính ngải quật lại, lẫn không được Đức Bà Thiên Y A Na phù hộ nên bán mạng trong rừng sâu, nước độc.

Lão Tứ nói tới đây lấy trong miệng ra một viên ngải ngang với một đốt ngón tay có màu đen bên ngoài có những kí tự được cho là bùa được vẽ bằng nấm linh chi xoay nhuyễn, ngâm với nước phép bảy ngày rồi mới tiến hành viết bùa chú vào ngải.

Trương Đình An nghĩ bụng: "Cái tên này dùng món ngon mà nãy giờ không nói một tiếng.. cứ im ỉm. Đúng là chẳng nên tin tưởng một ai, sau này lão gia mà giàu có thì ngươi thấy cái cảnh".

Đi được một quãng khá xa trời cũng dần sáng, cả hai thấy trong bụi rậm có một vật gì đấy kích thước khá lớn, tựa tổ chim. Lão Tứ nhìn lâu một hồi mới nói: "Đây là tổ của loài chim cút, cậu đợi tôi một lát tôi leo lên lấy.. có thức ăn rồi".

Lão Tứ chạy đi một lúc rồi sau đó chạy về mang theo một cái tổ khá lớn, bên trong có tầm ba, bốn quả trứng và đặc biệt là kích thước rất lớn, khác xa với loại chim cút bình thường.

Chim cút là loài chim có tập tính theo đàn, chúng sở hữu những tế bào trứng lên đến hàng ngàn và đặc biệt một khi tế bào có vấn đề thì sẽ lập tức sản sinh ra một tế bào mới và mạnh hơn tế bào cũ rất nhiều lần. Chúng thường cần làm tổ ở những nơi ấm áp vì thế nên hay chọn bụi rậm, cánh đồng.. để tiện thể che lắp tổ tránh những thú hoang khác trộm trứng để thịt.

Thường kích thước một quả trứng chim cút chỉ ngang với một đốt ngón tay là cùng, nhưng mà trường hợp này thì khác hoàn toàn, kích thước quả trứng to bằng một bàn tay nắm chặt lại.

Lão Tứ giải thích như sau: "Môi trường này là nơi sinh sống của cây ngải cho nên những sinh vật ở đây đều có nguồn tài nguyên dồi dào lại cộng thêm năng lượng của ngải cho nên phát triển lớn là đều hết sức bình thường". Nói hồi dùng ngón tay chọc thủng một lỗ trên quả trứng rồi ngửa mặt lên trời húp lấy húp để thứ dinh dưỡng bên trong chỉ còn lại một một lớp vỏ không cũng bị Lão Tứ bỏ vào trong miệng nhai sạch.

Trầm phu thường hay truyền tai nhau về việc nếu ở trong rừng mà phát hiện đồ ăn nước uống thì đồ ăn sau khi lấy phải để lại một ít cho người đến sau còn nước uống tuyệt nhiên không được uống, chỉ được uống nước mang theo hoặc ở sông suối, thác, đèo. Chả ai khùng điên đến nỗi chuẩn bị nước cho một người lạ mặt đến sau cả, mà nó có thì là do ma quỷ chuẩn bị.

Đi thêm một quãng sắc mặt của Lão Tứ tối sầm lại, lập tức ghé tai xuống đất để nghe ngóng tình hình. Phát hiện nhiều bước chân đang chạy đến với tộc độ chóng mặt, Lão Tứ nhanh chóng kéo Trương Đình An vào bên trong một bụi rậm ven đường dùng tay ra hiệu im lặng.

Trầm phu ngoài lo lắng vì động vật hoang dã, Bà che mắt, núi lở, đá đè, nước độc thì phải nói đến cái lo lắng lớn nhất là "thổ phỉ". Lũ thổ phỉ này thường hoạt động theo bầy đàn vì túng quẫn hóa liều. Mỗi nơi chúng đến đều là máu chảy thành sông, mạng người rớt như mít. Cứ cách một đêm thì chúng lại tập hợp để mà khoe mẽ chiến công cho đại ca của bọn chúng. Thường để mà cầm đầu một đám "đầu chém đuôi giết" thì phải là người có "trí-dũng-song-toàn" hoặc là nhiều kẻ không tiếc mạng mà theo bảo vệ, nhưng đó chỉ là bề nổi mà ta thường được nghe thấy. Thật chất để mà cầm đầu đám thổ phỉ này, tên đại ca của bọn chúng phải biết một chút bùa ngải trấn yểm, cô hồn dã quỷ theo sau để bảo vệ mới có thể hạ cái tôi của đám thổ phỉ này xuống, nếu không thì đêm đến cũng là lúc chìm vào giấc ngủ thì thần tiên hạ phàm cũng không cứu được.

Ba tên thổ phỉ trên lưng ngựa chưa đầy mười tiếng đếm đã xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, gương mặt đầy vết sẹo lồi lõm, da thì cháy nắng đến mất đen xì. Nhìn ngó xung quanh một hồi lâu thì mới đi tiếp.