Ngân Hà Tĩnh Lặng

Chương 49: Đã ngọt ngào, lại còn có men say, khiến cô lâng lâng khó tả



Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Yến Bắc Thần ngẩn ra ba giây, lặp lại động tác tay của An Hạ trong đầu một lượt, đảm bảo mình không hiểu sai ý cô.

Sau đó mới nhìn về phía bảo mẫu nhỏ, hỏi: "Khi nào?"

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ giương mắt nhìn hắn, hai mắt to tròn. Câu hỏi này của Yến Bắc Thần rất kỳ lạ, người làm ba là hắn, sao còn hỏi cô là mình làm ba lúc nào.

Nhưng An Hạ đã nghĩ lại rất nhanh, cảm thấy có lẽ ý của Yến Bắc Thần không phải vậy, chắc hắn chỉ đang hỏi cô biết chuyện này từ bao giờ.

Nghĩ đến đây, An Hạ nâng tay.

[Trưa nay ạ.]

Trưa nay khi ngồi trong xe nghe được chuyện Mạnh Giảo có thai, An Hạ vốn đang nhắm mắt có hơi buồn ngủ rồi, một giây sau lập tức tỉnh táo.

Buổi chiều sau khi tạm biệt chị gái, cô quay về biệt thự. Thật ra đối với chuyện riêng tư của thiếu gia, cô không nên hỏi, nhưng rõ ràng là cô đã không giấu kỹ tâm sự của mình, để cho thiếu gia nhìn ra.

Sau khi cô trả lời, thiếu gia trở nên trầm mặc. Hắn bình tĩnh nhìn cô, gật đầu, hỏi.

"Ồ. Mẹ đứa bé là ai?"

An Hạ: "..."

Thiếu gia lại hỏi một câu kỳ cục rồi. Con là của hắn, hắn phải biết mẹ nó là ai chứ.

Nhưng Yến Bắc Thần hỏi xong, chỉ chăm chú nhìn cô, dáng vẻ như rất nghiêm túc chờ cô trả lời. An Hạ nhìn hắn một cái, lấy điện thoại ra, gõ hai chữ vào rồi đưa đến trước mặt hắn.

[Mạnh Giảo.]

Yến Bắc Thần tức mà cười.

Chiều nay tan ca chờ thang máy, nhân viên chờ ở bên cạnh còn lén nhìn sang rồi to nhỏ thì thầm, có lẽ là bàn tán chuyện này đi.

Tin Mạnh Giảo có thai bị truyền ra ngoài vào trưa nay, mà hắn đúng là từng cùng Mạnh Giảo công khai tham gia một bữa tiệc. Sáng nay Lý Trạch còn hiểu lầm hắn, những người khác hiểu lầm như vậy cũng là chuyện thường tình.

Nhưng ai cũng có thể hiểu lầm hắn, An Hạ thì không nên.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ mà cười, An Hạ thấy thế, trong lòng không khỏi căng thẳng. Yến Bắc Thần không thu lại ý cười, cười cười nhìn cô.

"Sao em lại cảm thấy là cô ta?" Yến Bắc Thần hỏi.

"Gần đây ngoại trừ lúc đi làm thì thời gian còn lại của tôi đều ở cạnh em như hình với bóng. Nếu nói tôi có con, thì mẹ của đứa bé phải là em mới đúng, đâu đến lượt cô ta?"

Yến Bắc Thần hỏi xong một câu, lại liên tiếp nói ra những lời này, sau khi hắn hỏi ra câu cuối cùng, trên mặt An Hạ hiện lên sợ hãi.

Tươi cười trên mặt Yến Bắc Thần vì thế mà hơi thu lại, hắn khó mà tin được nhìn cô: "Biểu tình đó của em là sao hả? Em đang nghi ngờ tôi không thể sinh hay là em không thể sinh?"

Vẻ mặt của An Hạ càng hoảng loạn hơn.

Bảo mẫu nhỏ trước giờ vẫn luôn trầm tĩnh im lặng, có biểu tình thì cũng nhạt nhẽo mơ hồ, để ý lắm mới nắm bắt được. Mà hiện tại, cô giống như đã thật sự bị dọa sợ, hai mắt mở lớn, có lẽ cái bộ não nho nhỏ kia của cô đang khó mà hiểu nổi sao hắn lại có thể nói ra những lời này.

Đáng yêu thật. Yến Bắc Thần nhìn vẻ mặt của cô, nghĩ.

Có lẽ vì thấy được biểu tình đáng yêu này của cô, cơn tức giận của Yến Bắc Thần vì bảo mẫu nhỏ cho là hắn đang có "tin mừng được lên chức ba" mà chậm rãi tiêu tan. Hắn khẽ cười, cầm đũa gắp rau, nói với bảo mẫu nhỏ.

"Tôi chưa lên chức ba đâu, đứa bé trong bụng cô ta không phải của tôi. Tôi còn chưa cầm tay cô ta nữa, sao mà làm cô ta mang thai được?"

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần hù cô sợ hết hồn xong, cầm đũa thong thả ăn cơm. Bình thường hắn vốn thích nói đùa, nhưng thời gian tiếp xúc lâu dài, hắn đang nói đùa hay là nghiêm túc, An Hạ vẫn có thể phân biệt được.

Hơn nữa chỉ cần là hắn đang nghiêm túc, thì lời đó không phải nói dối.

An Hạ ngồi ở ghế, không biết là vì sao, tiếng tim đập trong ngực nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nói ra kể cũng lạ, chiều nay trái tim cô còn giống như bị một thứ dây leo nào đó quấn lấy, khiến mỗi nhịp đập đều nặng nề chậm chạp.

Nhưng mà hiện tại, đã hoàn toàn không còn cảm giác đó nữa rồi.

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần ăn cơm, khứu giác dần cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. Bận rộn cả một ngày, An Hạ cũng đói meo cả bụng. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên.

Bảo mẫu nhỏ dường như trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau câu nói kia của hắn. Trong nhà ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm, Yến Bắc Thần ngồi ở ghế, nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của bảo mẫu nhỏ, khẽ mỉm cười.

"Nhưng mà, vì sao em lại nghĩ con của Mạnh Giảo là của tôi?"

An Hạ đang cặm cụi ăn cơm, bỗng nghe thấy Yến Bắc Thần hỏi mình, bèn ngậm một miệng đầy cơm ngẩng lên.

Bảo mẫu nhỏ luôn nhét đầy cơm đến mức má phồng lên, cô đặt bát đũa xuống, nâng tay.

[Ngày đầu tiên đến đại trạch em nghe thấy người giúp việc trong nhà tán gẫu với nhau.]

Nhớ ngày đầu tiên đó An Hạ đến đại trạch, vốn là buổi tối Yến Bắc Thần sẽ về ăn cơm, người ở đại trạch cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng gần đến giờ ăn tối, quản gia Lâm lại báo xuống là hôm nay thiếu gia không về.

Sau đó cô theo những người giúp việc đó về ký túc xá, trên đường đi, bọn họ tán gẫu rôm rả, nói thiếu gia tham gia một bữa tiệc từ thiện, còn đi cùng với một minh tinh nữ tên là Mạnh Giảo, đoán hẳn là hai người đang yêu nhau rồi.

An Hạ không đợi Yến Bắc Thần hỏi, tự mình thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Yến Bắc Thần chăm chú theo dõi, nói.

"Vậy còn em? Em cũng nghĩ là hai người chúng tôi đang yêu nhau?"

Cánh tay của An Hạ hơi ngừng giữa không trung.

Nếu hiện tại là ngày đầu tiên An Hạ đến đại trạch Yến gia, vấn đề này không phải điều An Hạ quan tâm. Bởi vì thiếu gia yêu đương với ai, cô cũng chỉ là một bảo mẫu nhỏ, không cần phải biết, cũng không cần bận tâm.

Bởi thế khi đó, mấy người giúp việc nói gì thì chính là như vậy, bọn họ nói thiếu gia và Mạnh Giảo là một đôi, thì chính là một đôi.

Sau đó, cô theo thiếu gia, hai người cùng đến Hải thành, cùng nhau về căn biệt thự này. Quả thật giống như lời hắn nói, ngoại trừ lúc thiếu gia đi làm, thời gian còn lại đều ở với cô như hình với bóng, xác thực chưa từng qua lại với Mạnh Giảo.

Sáng nay sau khi nghe được tin này, lẽ ra cô cần lý trí phân tích rõ nó không liên quan gì đến thiếu gia. Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe được, cô lại liên tưởng đến chuyện ngày đó đến đại trạch nghe được, sau đó nghĩ đến thiếu gia.

Cô như vậy quá không lý trí, cũng rất không chuyên nghiệp, hy vọng là thiếu gia sẽ không để trong lòng.

Dĩ nhiên Yến Bắc Thần sẽ không để trong lòng chuyện cô không lý trí không chuyên nghiệp, sự chú ý của hắn đều đặt ở vấn đề của chính mình. Bảo mẫu nhỏ nghĩ ngợi trong chốc lát, nâng tay.

[Cô ấy rất xinh đẹp.]

Yến Bắc Thần chớp mắt một cái.

"Nên là, bởi vì em cảm thấy cô ta xinh đẹp, em bèn cho rằng hai chúng tôi yêu nhau, còn có con?" Yến Bắc Thần hỏi.

Trong lúc hỏi ra câu đó, trên mặt Yến Bắc Thần không có lấy một ý cười. Nói ra thì, dù là ai đi chăng nữa, bị người ta nghĩ như vậy sau lưng đều khó mà vui cho nổi. Huống hồ, bọn họ còn là người giúp việc của hắn, lại đàm luận ngay sau lưng hắn, đây chính là tối kỵ.

An Hạ thoáng căng thẳng, nâng tay.

[Chúng em đều cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp.]

An Hạ biểu đạt xong, Yến Bắc Thần giơ đôi đũa trong tay lên, nói: "Đó là suy nghĩ của mấy người các em thôi."

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần nghiêm trang nói xong câu đó, ánh mắt hạ xuống, rũ mắt nhìn cô. Sau khi dừng trên người cô, ánh mắt của thiếu gia rõ ràng dịu dàng đi rất nhiều, còn chứa đầy ý cười.

Hắn nói: "Nhưng nếu theo cảm nhận của tôi, thì tôi thấy em còn xinh đẹp hơn."

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần nói xong những lời này, ý cười trong mắt hắn tràn xuống tận bên môi, khóe môi mỏng cong lên một cái rất nhẹ. Hắn nhìn cô cười, sau đó thu lại ý cười, tiếp tục ăn cơm.

An Hạ cứng đờ tại chỗ.

Thiếu gia trong mắt cô hiện tại như một người ủ rượu, lời hắn nói là rượu, có đôi khi lời hắn nói với cô, truyền vào tai cô, khiến cô cảm thấy như mình vừa uống cạn một ly rượu vang.

Ngọt ngào, lại mang theo men say, khiến cô lâng lâng khó tả.

-

Tin tức Mạnh Giảo mang thai vẫn bị lan truyền ra trong tập đoàn Yến thị.

Lúc bắt đầu, liên quan đến đứa bé trong bụng Mạnh Giảo, mọi người đều suy đoán là của Yến Bắc Thần. Mà ngay ngày hôm sau, tin này lại có dấu hiệu đổi hướng.

Chuyện giữa Ngô tổng của tập đoàn và Mạnh Giảo, tuy đã được giữ kín với giới tuyền thông, nhưng một nhóm nhân viên cấp cao trong tập đoàn vẫn biết rõ. Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, người trong tập đoàn Yến thị rất nhanh đã biết được chuyện này.

Ngô tổng là nguyên lão của tập đoàn Yến thị, với Uông tổng, Trình tổng trước mắt là căn cơ của tập đoàn. Yến Bắc Thần thân là tổng tài, thực chất chỉ là một con rối, ba vị nguyên lão sau lưng mới là người cầm quyền thực sự, mà bọn họ có được quyền lực lớn như thế, dĩ nhiên đều dựa vào số cổ phần đang nắm trong tay.

Tuổi của Ngô tổng xấp xỉ với Uông tổng và Trình tổng, nhưng bởi vì tính phong lưu nên cũng rất biết tự chăm sóc chính mình, duy trì dáng vẻ phong lưu hào hoa. Thực tế nhìn giống như chỉ mới hơn ba mươi.

Dĩ nhiên dù có phong lưu đến mấy, thì Ngô tổng cũng đã thành gia lập thất. Lúc người vợ cả quen biết ông ấy chính là một nữ cường nhân, giúp đỡ không ít trong công việc làm ăn. Ngô tổng có thể tiến đến vị trí ngày hôm nay, không thể nào không kể đến công lao của người vợ.

Nhưng sau đó người vợ cả mang thai rồi sinh ra một cặp song sinh, thời gian đều dành hết cho con cái. Hơn nữa thời gian đó cũng không kéo dài được bao lâu, người vợ mắc bệnh nặng rồi qua đời, để lại cặp song sinh còn chưa trưởng thành.

Từ sau khi vợ cả mất, Ngô tổng đắm chìm trong công việc, tiền đồ rộng mở. Nhưng đàn ông vốn đã có bản tĩnh phong lưu như ông ấy, không chịu nổi cô đơn, chưa qua một năm, bên cạnh đã có một người phụ nữ khác.

Đối với chuyện này, mọi người đều không có nghị luận gì không tốt, dù sao Ngô tổng còn trẻ, lại độc thân, quyền cao chức trọng, rất dễ thu hút phụ nữ.

Mà đối với chuyện ông ấy tìm phụ nữ, hai người con cũng không ngăn cản.

Cặp song sinh kia, từ cấp hai vẫn luôn ở nước ngoài, rất ít về nước, cho ông ấy sự tự do lớn nhất.

Có đôi khi ở trong tập đoàn, người không biết còn tưởng Ngô tổng vẫn là người độc thân.

Tin Mạnh Giảo mang thai và quan hệ với Ngô tổng bị truyền ra khắp tập đoàn, cái nồi Yến Bắc Thần phải đội cũng theo đó được gỡ xuống, khiến hắn dễ chịu cả người.

Gần đây, thời gian Yến Bắc Thần ở công ty rõ ràng tăng lên hẳn, lúc họp cũng nghiêm túc hơn hẳn, khiến Lý Trạch cực kỳ hài lòng.

Hôm nay, hai người họp xong đi ra, vừa đi vừa thảo luận nội dung cuộc họp vừa rồi. Đi đến trước cửa văn phòng của Yến Bắc Thần, thư ký Tề chợt đứng lên nói với Yến Bắc Thần.

"Yến tổng, có người hẹn ngài ạ."

Yến Bắc Thần nghe vậy, dừng chân hỏi: "Trong văn phòng hả?"

"Không ạ." Thư ký Tề nói, "Người đó gọi điện đến văn phòng, nói ở công ty không tiện nói chuyện, địa điểm là tại một quán cà phê."

Thư ký Tề nói xong, Yến Bắc Thần khẽ cười, ném tập văn kiện trên tay vào lòng Lý Trạch, nói.

"Trốn việc đây."

Lý Trạch: "..."

Yến Bắc Thần trốn việc xong, cũng không cần tài xế, tự lái xe đến quán cà phê mà thư ký Tề nói.

Quán cà phê này ở ngoại thành, là một sảnh cà phê tư nhân, ông chủ tự mở để chơi, bài trí rất ra dáng, nhưng bình thường về cơ bản là không có khách khứa.

Lúc Yến Bắc Thần đến nơi là buổi chiều, trong quán cà phê càng vắng vẻ, bên trong chỉ có duy nhất hai người khách, thấy hắn đến, họ đều nhìn về phía này.

Hai người chừng mười bảy mười tám tuổi, hai khuôn mặt giống hệt nhau.

Yến Bắc Thần nhìn thấy bọn họ, đầu tiên là khẽ cười với hai người một cái, sau đó đi tới, ngồi xuống.

Yến Bắc Thần gọi cà phê, tán gẫu vài câu. Chờ cà phê được bưng lên, Yến Bắc Thần đặt cốc cà phê ở trước mặt, cười nói.

"Anh nhớ sinh nhật của hai đứa là tháng này nhỉ."

"Mười tám tuổi rồi, năm nay muốn quà sinh nhật gì đây?"

- -- Lời tác giả ---

Đã đến lúc thu lưới rồi~

***

88: 2 chương phúc lợi chúc mừng 7k5 lượt theo dõi wattpad hihi, nhân tiện thì facebook của Bát đang được hơn 5k4 lượt thích gòi, mọi người vào ấn thích để cho Bát lên 5k5 nha. Yêu thương nhìu nhìu nhiu:*:*