Ngạo Mạn

Chương 39: Phó Phong của Phương Bạch Cảnh



Phương Bạch Cảnh chưa bao giờ nhờ y giúp đỡ những chuyện thế này, đại bộ phận đều là Phó Phong ở sau lưng lặng lẽ trợ giúp. Mà hiện tại, Phương Bạch Cảnh rúc trong lòng y, đầy mặt tủi thân làm nũng với y, Phó Phong liền cảm thấy sự thoả mãn khó hiểu.

Tay y dùng chút sức, nâng Phương Bạch Cảnh lên thêm một chút.

Tư thế này giống như đang bế trẻ con, Phó Phong rõ ràng có thể buông Phương Bạch Cảnh ra, song y lại chỉ muốn ôm.

Phó Phong hôn lên trán Phương Bạch Cảnh, thấp giọng nói: “Anh sẽ đoạt về cho em.”

Thời điểm dỗ dành giọng nói của y nghe ra càng thêm trầm thấp, nhưng lại có sự dịu dàng chỉ có ở trước mặt Phương Bạch Cảnh: “Không ai được phép cướp đồ của Dương Dương nhà ta.”

Lời này nói ra như đang dỗ trẻ con, nhưng ngữ khí của Phó Phong lại rất nghiêm túc, Phương Bạch Cảnh biết y đúng là như vậy.

Ôm tư thế này hồi lâu, Phương Bạch Cảnh có chút thẹn thùng. Cậu ôm chặt Phó Phong, trong đầu mũi toàn là hương sữa tắm, cùng một mùi với trên người cậu.

Tầm mắt vừa giao nhau, sự ám muội trong không khí liền bị xuyên thủng.

Cuối cùng phát triển thuận theo tự nhiên, Phương Bạch Cảnh nằm nhoài trên giường, xương cánh bướm trên lưng tựa như đôi cánh đang vỗ.

Trời nóng bức như vậy, cậu toát mồ hôi đầy một thân.

Cậu được Phó Phong bế lên, thả vào trong bồn tắm lớn, hơi nóng mù mịt làm cho Phương Bạch Cảnh mệt rã rời.

Phương Bạch Cảnh được nước ấm vây quanh, chỉ lộ đầu ra, chuyện tắm rửa này không cần tự cậu làm, Phó Phong cầm khăn mặt lau qua từng tấc da thịt in dấu đỏ hồng.

Cậu ngủ mơ mơ màng màng, ý thức sắp sửa tiêu tan, Phương Bạch Cảnh theo bản năng giơ hai cánh tay muốn Phó Phong bế.

Cảm giác bên eo có cánh tay vòng qua rất đỗi quen thuộc, cậu vùi đầu lên vai Phó Phong, thoải mái thiếp đi.

Phó Phong không gọi cậu dậy, một lần nữa giúp cậu lau người thay quần áo rồi bế ra ngoài. Giường rất lớn, ngủ hai người còn dư, nhưng Phó Phong ôm Phương Bạch Cảnh, khoảng cách gần đến vô cùng.

Phó Phong xử lý vấn đề đến luôn luôn dứt khoát lại thô bạo, y không chỉ đá nam diễn viên kia đi, còn thuận tiện thay đổi đạo diễn cho Phương Bạch Cảnh.

Chuyện kế tiếp Phó Phong cũng không giao cho chị Thái, ngược lại đích thân tiếp nhận, hợp đồng các thứ đều là tự tay Phó Phong cân nhắc, tóm lại không để Phương Bạch Cảnh phải chịu chút thiệt thòi nào.

Phương Bạch Cảnh nhận được vai diễn ổn thỏa, cậu mím môi, nhỏ giọng hỏi Phó Phong: “Anh có cảm thấy em phiền phức không? Loại chuyện này cũng muốn dựa vào anh ý?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

Phó Phong nhíu mày, y rất thích ôm Phương Bạch Cảnh vào lòng mọi nơi mọi lúc, hiện tại cũng vậy.

“Anh không thấy thế.” Phó Phong nói, “Em cũng đừng nghĩ vậy.”

Phương Bạch Cảnh chính là được người chiều chuộng mà lớn, từ nhỏ cũng chưa từng phải chịu ấm ức, mà hiện tại Phó Phong cũng không bằng lòng để Phương Bạch Cảnh phải bị tủi thân.

Giọng điệu Phó Phong rất nghiêm túc: “Anh đã nói từ sớm, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ cho em.”

Phương Bạch Cảnh ngẩn ngơ đắm đuối nhìn Phó Phong hồi lâu, rồi tung tăng nhào lên, hôn lên môi Phó Phong, phát ra một tiếng “Chụt”.

Cậu đã sớm quen thói được mọi người chiều chuộng, nhưng sự yêu chiều của Phó Phong là độc nhất vô nhị.

Phương Bạch Cảnh ôm vai Phó Phong, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đắc chí nói: “Anh là bạn trai em, không tốt với em thì còn tốt với ai nữa chứ!”

Cậu lại dán sát, hôn Phó Phong một cái, hỏi: “Vậy anh muốn cái gì, em cũng có thể cho, em cũng nhiều tiền lắm đấy.”

Vẻ mặt Phương Bạch Cảnh lại chợt khổ tâm: “Cơ mà thứ em mua được thì anh cũng thừa tiền mua, việc em làm được thì anh cũng thế.”

Phó Phong nở nụ cười không quá rõ ràng, y ôm Phương Bạch Cảnh càng chặt hơn một chút nói: “Anh muốn em yêu anh thật nhiều.”

“...... Rõ rồi!” Phương Bạch Cảnh đỏ bừng tai đáp lời, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em...... Sẽ mà.”

Thấy Phó Phong không có phản ứng, Phương Bạch Cảnh lại há miệng cắn hỏi: “Anh có nghe thấy không?!”

“Có.” Phó Phong nói, “Anh nghe thấy em nói sẽ yêu anh thật nhiều.”

Tầm mắt hai bọn họ song song nhau, có thể dễ dàng đan xen, giọng nói của Phó Phong nghe ra rất nhẹ nhàng: “Anh tin em.”

Phương Bạch Cảnh giống như đóa hoa mong manh, người chăm sóc cần dốc hết tâm huyết từng chút một, quá trình trổ bông dài lâu, chỉ cần có một chút sai lầm nhỏ liền khó có thể kết thành nụ hoa.

Trong nháy mắt nở rộ cũng là khi đẹp đẽ nhất, hương hoa xông vào mũi, có thể khến người ta cảm khái hết thảy vất vả cần cù đều đáng giá.

Phó Phong từng chút dùng tình yêu lay động Phương Bạch Cảnh, cậu từ nhỏ đã bị chiều hư, người khác cố ý vô tình lấy lòng cũng không lọt vào mắt cậu, chỉ có Phó Phong mới có thể.

Tình yêu của Phó Phong trầm lắng lặng lẽ, nhưng lại nặng tựa ngàn cân.

*

Mấy ngày nay Phương Bạch Cảnh bận bịu chuẩn bị vào đoàn, nhưng một cuộc điện thoại thình lình gọi đến, làm cậu phải trì hoãn chuyện nhập đoàn một thời gian.

Cậu nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp thời trung học, nói là trường học muốn tổ chức hoạt động Kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, trường muốn mời cậu tham dự.

Phương Bạch Cảnh học tại trường cấp ba tư nhân nổi tiếng nhất toàn tỉnh, học sinh tốt nghiệp hiện tại không ít người có số có má. Thời điểm nhận được điện thoại cậu có chút phân vân có đi hay không, nhưng cuối cùng Phương Bạch Cảnh vẫn ưng thuận.

Bởi vì chủ nhiệm lớp hồi cấp ba là một giáo viên tốt, Phương Bạch Cảnh thuở nhỏ không thích học tập, cô liền đuổi theo sau mông Phương Bạch Cảnh hối thúc cậu học tập. ngay cả hồi cuối cấp Phương Bạch Cảnh đột nhiên muốn đi học diễn xuất, cô cũng giúp Phương Bạch Cảnh làm công tác tư tưởng với cha Phương mẹ Phương.

Phương Bạch Cảnh nhìn Phó Phong tan làm về nhà, bỗng nhiên nhớ ra Phó Phong hẳn cũng nhận được điện thoại, liền hỏi: “Anh cũng nhận được điện thoại của trường cấp ba hả?”

“Ừ.” Phó Phong treo áo khoác lên giá, “Kỷ niệm tròn một trăm năm ngày thành lập trường ấy hả?”

Phương Bạch Cảnh bật dậy khỏi sofa: “Vâng, em cũng nhận được, em dự định quay về, anh có đi không?”

Đáp án của Phó Phong nằm trong dự đoán của Phương Bạch Cảnh: “Em đi thì anh đi.”

Khóe môi Phương Bạch Cảnh đắc ý cong lên, lại bị cậu giấu đi: “Thứ bảy tuần này, anh đi cùng em nhé?”

Dù sao cũng lái xe vào trong trường học, trường bọn họ rất chú trọng buổi lễ kỷ niệm này, sẽ không để truyền thông tùy tiện đi vào.

Buổi tối thứ bảy, Phương Bạch Cảnh cùng Phó Phong ngồi trên xe, cậu hiếm khi mặc nghiêm trang, là Phó Phong giúp cậu đặt may, số đo còn là đích thân Phó Phong cầm thước cuộn đo cho.

Phó Phong dường như rất thích cậu mặc lễ phục màu trắng, bộ trên người cũng giống vậy, lại còn rất xứng đôi với bộ Âu phục đen trên thân Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh bước xuống xe trước, vừa xuống liền thấy Tiêu Kinh đã đến từ trước, cậu nhướn mày hỏi: “Sao mày cũng được mời thế?”

“Phương Bạch Cảnh mày có ý gì hả!” Tiêu Kinh thoạt nhìn muốn làm thịt Phương Bạch Cảnh, “Thành tích của mày trước kia cũng tương tự tao, dựa vào cái gì mà mày được mời còn tao thì không chứ?”

“Tao á?”

Thời tiết có chút lạnh, Phương Bạch Cảnh kéo chặt áo khoác trên người, chỉ vào chính mình nói: “Diễn viên trẻ ưu tú.”

“Há.” Tiêu Kinh cười lạnh, “Thế thôi hả? Tao còn tưởng rằng cái gì ghê gớm lắm ——”

Hắn còn muốn tiếp tục châm chọc khiêu khích vài câu, nhìn đến người phía sau đi tới, Tiêu Kinh nháy mắt tắt tiếng.

Phương Bạch Cảnh đang lạnh đến xoa xoa tay, trên tay bất chợt được nhét túi chườm nóng, bên trên còn in hình gấu nhỏ đáng yêu, phong cách khác hẳn Phó Phong.

“Anh đã nhờ chú Vương mua từ trước, vừa rồi quên đưa em.” Phó Phong hỏi, “Đỡ hơn chút nào không?”

Hai bọn họ vừa nói chuyện với nhau, Phương Bạch Cảnh liền quên mất Tiêu Kinh. Hiện tại cậu đã quen thói dính bên cạnh Phó Phong, giờ đang ở bên ngoài, không quá thuận tiện, song Phương Bạch Cảnh vẫn đứng thật gần Phó Phong, chậm chạp nói: “Cũng tạm.”

Cậu hất hất chiếc cằm nói: “Anh vào trước đi.”

Phó Phong là được hiệu trưởng trực tiếp mời, vị trí ngồi chờ của bọn họ cũng không giống nhau, Phó Phong lại dừng bước chân quay đầu nói: “Em có thể vào cùng với anh.”

“Bỏ đi.” Phương Bạch Cảnh thoáng lưỡng lự, vẫn là lắc đầu, “Em đi cùng Tiêu Kinh.”

Chóp mũi cậu đã bị lạnh đỏ, Phó Phong dừng lại nói: “Đừng đứng bên ngoài quá lâu, mau vào đi.”

Phương Bạch Cảnh cố ý để lệch thời gian với Phó Phong, mới đi vào trong sảnh. Cậu tầng một, Phó Phong tầng hai, ngay cả mặt mũi cũng chẳng thấy được.

Tâm tình cậu không tốt chu môi, Tiêu Kinh không có túi chườm nóng, ngón tay đã sớm lạnh cóng tê rần: “Sao tao cứ cảm thấy mày với Phó Phong rất bất thường, tao nhớ rõ trước kia mày từng nói cái gì ấy nhỉ? Nếu mà thích Phó Phong, thì mày liền nhảy khỏi sân thượng cao ốc Thế Kỷ hả?”

“Nói lúc nào chứ?” Bản lĩnh quỵt nợ của Phương Bạch Cảnh vẫn rất cao, cậu chớp mắt giả bộ ngớ ngẩn nói, “Chưa từng nói, không nhớ rõ.”

“Thế nên mày mẹ nó thật sự thích Phó Phong rồi hả!?”

Hai bọn họ đứng ở một góc, nhưng vẫn phải gắng sức hạ giọng, Phương Bạch Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao mẹ nó không thể thích Phó Phong à?!”

“Được...... Ra là có thích.” Tiêu Kinh vỗ vỗ vai Phương Bạch Cảnh, “Sớm biết kết cục thế này, mày thích y sớm một chút có phải ngon không?”

Câu này chọc trúng chỗ đau của Phương Bạch Cảnh, cậu khó chịu hất tay Tiêu Kinh ra, không vui vẻ gì nói: “Xéo!”

Phương Bạch Cảnh vừa vặn thấy chủ nhiệm lớp trước kia, liền tươi cười chạy tới chào đón gọi: “Cô Trần.”

Tiêu Kinh đi sau mông cậu cũng gọi theo, hai bọn họ sau khi tốt nghiệp vẫn còn liên lạc với cô Trần, cho nên tán gẫu cả buổi vẫn còn rất nhiều chuyện để nói. Đến thời điểm ngồi vào vị trí, Phương Bạch Cảnh cùng Tiêu Kinh dứt khoát ngồi chung với cô Trần, còn có mấy bạn học cùng lớp nữa.

Trước kia Phương Bạch Cảnh nhân duyên tốt, hiện tại giao thiệp chẳng có chút lạ lẫm nào.

“Bạch Cảnh hiện tại là ngôi sao lớn rồi! Lát nữa ký tên cho tao nhé?”

“Tàm tạm thôi, nghe nói sếp Hoàng hiện giờ một năm thu trăm triệu hả?”

“Chết đi! Cơ mà lát mày có thể hiện tài năng không đấy? Mấy trăm năm rồi chưa được nghe mày đàn dương cầm rồi đấy.”

“Vậy cố sống lâu thêm chút đi.” Phương Bạch Cảnh cười cười, ánh mắt lia về đàn dương cầm trên sân khấu, “Có điều tao cũng muốn đàn thật.”

Đó là một bí mật, ngay cả Phó Phong cậu cũng không nói, bởi vì cậu muốn cho y một niềm vui bất ngờ.

Kỷ niệm ngày thành lập trường có không ít hoạt động, tiết mục của Phương Bạch Cảnh được sắp xếp ở khoảng giữa. Cậu đã rất lâu không đàn dương cầm trước mặt nhiều người như vậy, song cậu vẫn không hề căng thẳng như trước.

Mà khi Phương Bạch Cảnh ngồi xuống trước đàn dương cầm, ngón tay đặt trên phím đàn đen trắng, cậu nhận ra bản thân hiện tại là muốn đàn cho Phó Phong. Phương Bạch Cảnh bất chợt liền căng thẳng.

Cậu nghĩ tới tấm hình nhìn thấy lần trước, góc độ hẳn là chụp từ hành lang tầng hai, động tác của Phương Bạch Cảnh khựng lại, thình lình ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Trong tiếng huyên náo vô tận, cậu nhìn thấy Phó Phong.

Phó Phong đứng sau cửa sổ thủy tinh, đưa mắt xuống, tầm mắt chuyên tâm dừng trên một mình cậu.

Tiếng vỗ tay dưới sân khấu nổi lên tứ phía, tim Phương Bạch Cảnh khua “Thình thịch” dồn dập, chỉ vì một mình Phó Phong.

Tựa như khúc dương cầm này, là để bù đắp tiếc nuối, đàn cho một mình Phó Phong nghe, cũng đàn cho sáu năm lướt qua nhau. Đương nhiên quan trọng nhất, là đàn cho Phó Phong hai mươi lăm tuổi hiện tại.

Đàn cho Phó Phong của Phương Bạch Cảnh.