Ngạo Mạn

Chương 40: “Meo.”



Phương Bạch Cảnh khẽ mím môi, vẻ mặt trịnh trọng cùng nghiêm túc trước nay chưa từng có. Cậu đã trộm luyện tập tại nhà rất nhiều lần, kỹ thuật đàn không có chút bỡ ngỡ.

Kết thúc khúc nhạc, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang dội tựa sóng biển.

Phương Bạch Cảnh cao hơn một chút so với trước kia, ngũ quan lại vẫn thanh tú như mấy năm trước. Cậu đi đến chính giữa sân khấu, dáng người mặc lễ phục màu trắng như chồng lên bóng hình ngày xưa.

Cậu đứng dưới ánh đèn, hoàn thành cái cúi chào sau khi kết thúc trình diễn. Cậu không nhịn được lại nâng mắt liếc về phía tầng hai —— Phó Phong vẫn còn đó.

Khóe miệng Phương Bạch Cảnh cong lên, thời điểm cậu cười rất đậm vị thiếu niên, tựa như tên của cậu, rất giống một mặt trời nhỏ.

Trong tiếng người huyên náo, tầm mắt của cậu cùng Phó Phong đan xen nhau, trong lòng thầm nói lên bí mật chỉ thuộc về riêng hai bọn họ.

Sau khi Phương Bạch Cảnh kết thúc biểu diễn liền về vị trí cũ, Tiêu Kinh đập một cái lên bả vai cậu: “Không tồi nha Phương Bạch Cảnh! Vẫn y chang phong thái trước kia! Tao còn nhớ hồi trước mày đàn, cực kỳ nhiều nữ sinh muốn phương thức liên hệ của mày, các em ấy còn tặng cho mày loại biệt hiệu ngốc nghếch ‘Hoàng tử dương cầm’ nữa. Hiện giờ xem ra mức độ đỏm dáng vẫn chẳng khác gì năm đó nhở?”

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Phương Bạch Cảnh, bỗng nhiên trở nên bực tức: “Thế éo nào mà mày chẳng thay đổi bao nhiêu thế?!”

“Mày dở hơi à?” Phương Bạch Cảnh nhíu mày, “Năm nay tao hai mươi mốt, có phải ba mươi mốt đâu, tạm thời còn không chưa già đến mức độ đó.”

“Tao cũng mới hai mươi mốt mà!”

Ý nói Phương Bạch Cảnh không thay đổi không phải về mặt diện mạo, mà là một loại cảm giác, nói ra rất mơ hồ, nhưng Tiêu Kinh chính là cảm thấy tính khí thiếu niên sạch sẽ trên thân Phương Bạch Cảnh chẳng hề giảm bớt chút nào.

Di động của Phương Bạch Cảnh thình lình vang lên, cậu cúi đầu nhìn.

【 Phó Phong 】: Đến phòng học trước kia thường đàn dương cầm đi.

Cậu chột dạ giấu diếm di động, bịt tai trộm chuông ngó tứ phía vài lần, bỗng nhiên đứng dậy. Phương Bạch Cảnh vỗ vỗ đầu Tiêu Kinh, thuận miệng tìm cớ: “Tao đi WC.”

Nói là đi WC, bước chân Phương Bạch Cảnh lại hướng ra phía ngoài hội trường.

Cậu đã lâu không quay về trường học, nhưng vẫn rất quen thuộc với kiến trúc trường học, Phương Bạch Cảnh vòng vào con đường gần đó, bước vào dãy phòng thực hành.

Khu thực hành không bật đèn, tối tăm mù mịt, chỉ có bảng chỉ đường đi an toàn trên hành lang lấp lóe ánh xanh, khi vừa bước vào có chút rợn người.

Phương Bạch Cảnh bất giác nhẹ bước đi lên cầu thang, tầng hai chỉ có một phòng học đột ngột bật đèn, cậu chẳng nghĩ gì liền đẩy cửa tiến vào.

Mũi chân cậu vừa bước qua bậu cửa, đã bị Phó Phong thình lình ôm chầm vào lòng. Y đứng tại một góc, lưng tựa vào tường, vươn tay ôm lấy Phương Bạch Cảnh từ sau lưng.

Phó Phong hỏi bên tai cậu: “Chuẩn bị từ lúc nào thế?”

Vị trí đứng hiện tại của bọn họ hẳn là điểm mù của máy giám sát, Phương Bạch Cảnh còn chưa kịp trả lời vấn đề của Phó Phong, y đã bắt đầu ngậm lấy môi cậu mà hôn.

Như hôn, cũng lại như cắn.

Làn môi Phương Bạch Cảnh tuyệt đối không giống tính cách cậu, mềm mại, khiến người nghiện ngập.

Trên môi truyền đến cơn tê dại, Phương Bạch Cảnh lại chỉ dám nắm chặt lấy ống tay áo của Phó Phong. Cậu không dám cử động lộn xộn, sợ bản thân bại lộ trước camera.

Chính bởi vì tình huống này, Phương Bạch Cảnh ngoan ngoãn một cách đặc biệt.

Phó Phong bảo cậu mở miệng cậu liền mở, bảo đưa lưỡi ra cậu cũng làm theo, y muốn hôn bao lâu Phương Bạch Cảnh cũng hôn bấy lâu.

Phương Bạch Cảnh cũng không biết bọn họ hôn bao lâu, bởi vì cậu đã không còn cảm nhận được dòng chảy thời gian, nơi đầu mũi đều mà mùi hương của Phó Phong.

Cậu ở yên trong lòng, ngoan ngoãn để Phó Phong hôn.

Đầu mũi Phương Bạch Cảnh nhỏ giọt mồ hôi, cọ lên đầu mũi Phó Phong. Phó Phong vươn tay, ôm lấy Phương Bạch Cảnh đã có chút mềm chân.

Phó Phong yêu thương gọi: “Dương Dương, về rồi lại đàn cho anh được không?”

Giọng y trầm thấp, khi nói chuyện như đang thả bùa chú vào Phương Bạch Cảnh: “Chỉ đàn cho mình anh, đừng cho người khác nghe thấy.”

Phương Bạch Cảnh đang bị hôn đến mơ mơ màng màng, dựa vào ngực Phó Phong, dùng giọng mũi ưng thuận.

Cậu được Phó Phong nắm tay dắt khỏi tòa nhà thực hành, gió lạnh luồn vào cổ áo, Phương Bạch Cảnh mới chợt tỉnh táo lại.

Trên người Phương Bạch Cảnh còn khoác áo của Phó Phong, cậu theo bản năng lấy di động nhìn thoáng qua, đã một tiếng kể từ lúc cậu đi ra.

Nói cách khác, cậu với Phó Phong chưa làm gì cả, chỉ hôn thôi đã hết cả một tiếng.

...... Chẳng trách cậu cảm thấy chân đứng có chút mỏi.

Tiêu Kinh gửi cực nhiều tin nhắn cho cậu như thể phát điên, mí mắt Phương Bạch Cảnh giật giật, mở ra nhìn thoáng qua.

【 Tiêu Kinh 】: Hội trường không có WC à?

【 Tiêu Kinh 】: Mày mẹ nó ra bên ngoài làm gì thế?!

【 Tiêu Kinh 】: Hết mười phút rồi, mày còn chưa về à?

【 Tiêu Kinh 】: Hai mươi phút.

【 Tiêu Kinh 】: Ba mươi phút!

【 Tiêu Kinh 】: Mày với Phó Phong là đi làm......?

【 Tiêu Kinh 】: Các người...... Làm lâu phết đấy nhở, Phó Phong được lắm nha.

Phương Bạch Cảnh xem xong chuỗi tin nhắn, mí mắt càng co giật dữ dội, lỗ tai nháy mắt đỏ rực.

Cậu dừng bước chân trừng Phó Phong: “Anh hôn em lâu thế để làm gì!”

“Vì muốn hôn.” Yết hầu Phó Phong lăn xuống, “Không nhịn được.”

“Có gì vui đâu chứ!?”

“Em không thích sao?” Vẻ mặt Phó Phong có chút khó hiểu, y hơi khom lưng, nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Phương Bạch Cảnh, “Vừa nãy em cũng có phản ứng mà.”

Phương Bạch Cảnh như con mèo bị dẫm phải đuôi, thẹn quá thành giận giằng bàn tay Phó Phong đang nắm: “Cút! Vừa rồi phản ứng của anh còn lớn hơn cơ! Còn chọc cả vào em! Đè em khó chịu chết được!”

Phó Phong lại nắm tay cậu, vẫn như thường “Ừ” một tiếng, ngón tay vẽ một vòng lòng bàn tay Phương Bạch Cảnh: “Tối nhé.”

Y chỉ nói hai chữ, ý tứ còn lại đôi bên trong lòng đều biết rõ ràng, Phương Bạch Cảnh lắp bắp nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt nói câu: “Ờ.”

Trước mặt bọn họ là một bãi cỏ, đột ngột có một bóng hình nhào ra, Phương Bạch Cảnh sợ tới mức lui ra sau mấy bước, lúc này mới thấy rõ cái đuôi dài dựng thẳng trong bóng tối.

Phương Bạch Cảnh mừng rỡ cười, ngồi xổm xuống, thấy đúng là con mèo hoa. cậu reo lên: “Tiểu Hoa.”

Đây là con mèo từng sống trong trường học trước kia, cậu không ngờ hiện giờ nó vẫn ở đây, thoạt nhìn thậm chí còn béo hơn hẳn so với lúc trước.

Phương Bạch Cảnh cho nó ăn ba năm trung học, tiểu Hoa đứng ở phương xa lẳng lặng dõi theo cậu nửa ngày, tựa như nhận ra cậu, liền chạy tới trước mặt Phương Bạch Cảnh.

Nó không sợ người, lấy đầu cọ cọ chân Phương Bạch Cảnh.

Phương Bạch Cảnh vươn tay, vẫn như trước kia, vân vê đôi chân mềm mại của tiểu Hoa.

Cậu nắm móng vuốt của tiểu Hoa lắc lắc, nghiêng đầu, cùng tiểu Hoa nhìn về phía Phó Phong. Cậu cong khóe miệng cười cười, học theo mèo nhỏ “Meo” một tiếng.