Ngày 7.7: Xung Hỉ Cho Anh

Chương 43: Đau lòng muốn chết



Mặc cho ánh sáng trong phòng yếu ớt đến gần như không thể giúp hắn nhìn được gì Mặc Thâm vẫn có thể nhìn thấy được tiểu thê tử của hắn toàn thân y phục nhếch nhác như vừa lăn trên đất một vòng. Trên mặt hẳn còn vương lại vết tích của nước mắt, tèm lem, nhem nhuốc. Dựa vào sự nhạy cảm của hắn đối với âm khí, Mặc Thâm chỉ nhìn một chút là thấy được toàn thân tiểu thê tử không chỗ nào là không có vết tích của chúng. Chỉ mới sơ sơ vậy thôi là đã khiến mặt hắn trầm như đầm nước rồi. Đợi hắn kiểm tra hết lại xem... Hắn sao ngờ được mặc kệ hắn đã chuẩn bị xem như chu đáo hết rồi mới đi mà tiểu thê tử của hắn vẫn là chật vật như vậy để sống sót trong lúc không có hắn. Tuy cậu vẫn còn nằm ở đây hô hấp đều đều nhưng lòng của hắn vẫn không thể dễ chịu được.

"Mặc Thâm... Em lạnh..."

Lúc này người trên giường bởi vì không có chăn mà rên rỉ vài tiếng đáng thương, Mặc Thâm nghe mà vừa xót lại vừa giận. Hắn thật hoài nghi gần mười tám năm trước cậu làm sao sống được, hay là mỗi ngày đều như vậy mà vượt qua. Không được chiếu cố một chút thôi người đã tàn tạ như vậy, sau này làm sao mà hắn yên lòng đi đâu cho được. Chắc chỉ có may cái túi, biến cậu nhỏ lại rồi thời thời khắc khắc mang đi mới là biện pháp tốt nhất. Mặc Thâm đều là giận đến bật cười luôn.

Nếu không phải nể mặt cậu trong mơ hồ vẫn còn niệm tên hắn, Mặc Thâm nhất định là muốn vớt cậu lên đánh một trận.

Hiện tại sau khi nghe Tạ Dương thủ thỉ đáng thương như vậy hắn chỉ ngừng một chút rồi đem chăn đắp lại lên người cậu. Hắn không có đắp kín mít như cậu lúc nãy mà còn chừa lại một khuôn mặt nhỏ kia, dém chăn cẩn thận rồi mới động thủ đi đốt đèn lên.

Đèn trong phòng vì trận biến cố kia mà tắt hết Tạ Dương cũng không có tâm đi đốt lên mà cứ vậy thiếp đi trên giường. Cho nên lúc Mặc Thâm về tới nơi nhìn một mảnh tối đen hắn đã cảm thấy không ổn rồi. Trong suy nghĩ của hắn, Tạ Dương không có hắn ở nhà nhất định sẽ đốt đèn sáng chưng chứ chưa nói cậu còn sẽ để đèn cho hắn trở về. Rốt cuộc thì vừa mới xảy ra chuyện gì vẫn phải đợi con tiểu nhút nhát kia tỉnh lại rồi mới có thế biết được rõ ràng.

Sau khi đốt đèn lên, hầu như khiến cho cả căn phòng đều sáng chưng, xua đi lạnh lẽo trong phòng do âm khí tạo ra hắn mới đưa mắt nhìn người trên giường một cái. Ai đó không biết từ lúc nào lại rút vào trong chăn, chỉ để lại một cái chỏm tóc nhỏ, khiến hắn đặc biệt bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không đánh động gì tới cậu mà trước rồi khỏi phòng. Mặc Thâm tựa như một u linh không tiếng động di chuyển bên trong đại viện lúc này đã không còn âm thanh của người. Hà thúc có khi đã đi ngủ. Đối với việc biến cố bên này không đánh động gì tới Hà thúc hắn không có cảm thấy bất ngờ. Dù chỉ mới quen nhưng hắn ít nhiều hiểu được con tiểu thê tử của hắn là người thế nào. Chính vì vậy hắn nữa đau lòng nữa chỉ muốn đem cậu lên đánh một trận.

Xung quanh đại viện lúc này chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran, lâu lâu lại kèm theo tiếng chim kêu. Cũng không biết là của con gì nhưng trong đêm tối mịt mù như vậy nó thật sự rất dễ dàng chọc người sợ hãi.

Mặc Thâm lại không chút nghi ngại gì với bóng tối xung quanh. Hắn cũng không chịu mang theo đèn lồng mà chỉ dựa vào đèn trên hành lang, một đường tìm đến khu vườn nhỏ trong đại viện. Bóng tối đối với hắn một người đã từng làm kiếp lệ quỷ mà nói không những không đáng sợ mà còn có cảm giác như cá về lại nước. Cho dù bây giờ hắn không phải là lệ quỷ thì bưởi vì nhiều nguyên nhân có hiểu có không hắn vẫn là không sợ đêm tối. Sau khi hái đi một ít lá bưởi hắn lại theo đường cũ trở về. Lá bưởi có thể giúp xua tan âm khí, tác dụng cực kỳ tốt.

Đợi hắn đem lá bưởi nấu lên lại đổ đầy một thùng nước tắm hắn mới trở lại trong phòng đem con tiểu thê tử của mình cho vớt lên. Người trên giường đối với sự động chạm của hắn gần như ngay lập tức có phản ứng. Cậu không có giống mới nãy không có động thái gì. Nhưng dù đã có nhưng tình trạng của cậu cũng rất không bình thường.

"A... Không cần..."

Tạ Dương cảm nhận được có người chạm vào mình thì vùng vẫy theo bản năng muốn đem tay Mặc Thâm ném ra. Nhưng khó hiểu là cậu không có tỉnh lại mà nỉ non vài tiếng kháng nghị nhỏ yếu.

Không thể nào có chuyện Tạ Dương ngủ đến mức không muốn tỉnh. Phải biết rằng cậu là người nữa đêm chỉ cần gió thổi cây lay đều sẽ giật mình choàng tỉnh. Mặc Thâm dù chưa ngủ được mấy hôm với cậu nhưng hắn dựa trên tâm lý nhát gan lại yếu bóng vía của Tạ Dương vẫn là đoán được một chút. Lúc này cậu chỉ yếu ớt phản kháng chứ không tỉnh lại chứng tỏ cậu rất mệt, hoặc là...

Mặc Thâm mặt trầm còn hơn sương đêm đưa tay chạm vào trán Tạ Dương. Quả nhiên sờ vào một mảnh nóng rực, lông mày của hắn đều muốn có thể cho kẹp chết một con ruồi rồi.

"Tránh ra... Không được tới đây..."

Trong lúc hắn nội tâm u ám người trong lòng hắn vẫn không ngừng vùng vẫy trong mê mang. Mặc Thâm nhìn là biết cậu bị âm khí xâm nhập làm cho sốt đến lợi hại, cả thần trí đều không duy trì được thanh tỉnh. Cho nên hắn càng không thể để mặc như vậy.

"A Dương."

Hắn nữa đem người ôm chặt trong lòng ngực, thật dễ dàng khống chế được tiểu thê tử gầy yếu mà ở bên tai cậu ôn nhu thủ thỉ. Bên trong giọng nói đều là đau lòng cùng cưng chiều vô hạn.

Là do âm thanh của hắn quá có thể trấn an hay vì nó đã quá quen với Tạ Dương? Nó gần như trở thành chấp niệm của cậu mà hắn chỉ vừa mới lên tiếng cậu đã không lại vùng vẫy nữa. Ngược lại cậu lập tức vươn tay đi ôm cổ hắn, đầu ủi vào hỏm tóc hắn như khóc như tố gọi: "Ô ô Mặc Thâm..."

"Là tôi. Tôi về rồi, đừng khóc."

Mặc Thâm nghe mà lòng đau như cắt. Hắn vừa ôm lấy cậu vừa nhẹ nhàng vỗ về trấn an người trong lòng đang khóc rấm rức lại còn run rẩy thật khẽ. Người trong lòng hắn muốn bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu, thật sự là chọc người thương tiếc.

"Ô ô... Mặc Thâm... Anh đừng bỏ em..."

Tạ Dương như ở trong cơn mơ chỉ còn biết phát tiết nội tâm yếu ớt ấp ủ lâu nay của mình. Lời nói đáng thương khiến tim Mặc Thâm như bị ai nhéo một cái, đều cho véo đến thấy máu.

Hắn sai lầm rồi. Suy nghĩ này gần như lập tức hiện lên trong lòng hắn. Mặc Thâm cũng càng thêm ôm chặt tiểu nhân nhi của mình.

"Không bỏ em. Cho dù có chết tôi cũng sẽ mang em theo."

Mặc Thâm vừa rủ rỉ dỗ dành vừa hôn lên vành tai của tiểu thê tử một cái, sau đó động thủ đem cậu bế lên. Hắn biết cậu chỉ là đang mê mang chứ chưa có tỉnh táo chút nào. Nếu cứ để như vậy âm khí sẽ xâm nhập vào càng sâu, đến lúc đó cậu sẽ trực tiếp hôn mê luôn. Với thể trạng của Tạ Dương hiện tại là không có khả năng chịu đựng được âm khí ăn mòn. Cho dù cậu có là thể chất cực âm thì xác thịt vẫn là ấm, không phải lạnh. Đối với cậu âm khí cực lãnh là chí mạng. Người thường khỏe mạnh còn sẽ bệnh nặng một trận, gặp phải Tạ Dương sợ rằng sẽ đi đời nhà ma ngay trong đêm.

Người trong lòng có lẽ được hắn trấn an hay bởi vì cơ thể khó chịu mà không nói tiếng nào nữa, giống như lại chìm vào trong mê mang, chỉ còn tiếng rên rỉ nhỏ vụn, ư ử như chó nhỏ đáng thương. Dù ở trong thời điểm đó cậu vẫn không ngừng ôm chặt cổ hắn, làm sao đều không chịu thả ra.

Mặc Thâm cũng mặc kệ cậu. Hắn mang cậu đi vào nhà tắm, đóng cửa nẻo cẩn thận cho gió lạnh khỏi lùa vào rồi mới động thủ đi lột trần tiểu thê tử trong ngực mình. Đợi hắn nhìn thấy những vết thâm đen trên người cậu sắc mặt hắn càng thêm khó coi hơn dù động tác trên tay vẫn thập phần ôn nhu. Hắn đem mảnh vải trên cổ tay cậu tháo ra. Trong lúc đó đương nhiên khó tránh khỏi lại cùng người trong lòng giằng co một phen.

Bởi vì cậu không cho hắn tháo.

"Không... Không cho lấy..."

Tạ tiểu Dương đang mê mang đối với mảnh vải kia có chấp niệm sâu sắc lập tức ôm cứng cổ tay mình, miệng nỉ non kháng nghị. Đôi mắt cậu vẫn nhắm, cả khuôn mặt đều ửng hồng vì sốt nhưng vẫn cố chấp bày tỏ thái độ. Mặc Thâm thật sự là bị cậu làm cho dở khóc dở cười. Hắn biết tại sao cậu lại coi trọng nó như vậy. Có lẽ cậu đã muốn xem nó là cái phao để bám vào rồi, lại ở trong tình trạng mê mang, tất cả hành động đều là theo bản năng, muốn lấy nó đi là chuyện giống như đang khiêu chiến tính mạng của cậu vậy.

Chỉ là dù đã biết nguyên nhân do đâu nhưng hắn vẫn không nhịn được ăn dấm chua với mảnh bùa mình để lại.

Thế là hắn mạnh mẽ nắm mặt cậu lên gằn từng chữ một: "Em muốn nó hay muốn tôi?"

Hơi thở nguy hiểm của hắn quấn quýt giao triền trước mặt Tạ Dương khiến cậu không khỏi vô thức run lên. Thật lòng là uy lực của anh chồng đối với Tạ Dương vẫn cực kỳ lớn, mặc cho lúc này cậu không biết gì. Nhưng chính vì vậy bản năng nó sẽ càng lớn hơn. Mặc Thâm đều nghĩ cậu sẽ lập tức thỏa hiệp ngay.

Có điều hắn đã nghĩ đơn giản rồi. Con tiểu thê tử của hắn luôn có thể khiến hắn bất ngờ.

"Đều muốn..."

Đành chịu, đối với Tạ Dương mà nói thì cả hai đều là một, ai cậu cũng không muốn bỏ. Cho nên cậu chọn cả hai.