Ngày 7.7: Xung Hỉ Cho Anh

Chương 44: Mơ hồ Câu dẫn(h)



Mặc Thâm mém thì bị cậu chọc cho tức đến cười thành tiếng. Dù hắn cũng không phải muốn lấy lại luôn nhưng tiểu nhát gan này thế mà dám tham lam như vậy trước mặt hắn, thật sự là khiến hắn kinh ngạc. Nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng, dù mí mắt đều hé ra một đường nhưng thần thái mê mang vẫn chứng tỏ thần trí cậu luôn trong trạng thái mơ hồ, hắn không nhịn được đem mặt cậu lên cho vò loạn một trận bỏ ghét.

Sau đó hắn mới nhẹ giọng đi dụ dỗ cậu.

"Ngoan, đưa tôi. Một lát nữa sẽ cho em."

"...Thật không?"

"..."

Dám nghi ngờ tôi nữa. Em thật là đáng đánh đòn mà.

May cho em là em đang bị sốt, nếu không tôi sẽ cho em biết tay. Lòng hắn nói như vậy nhưng miệng lại bảo:

"Thật."

"Vậy... Vậy anh lấy đi..."

Hắn vừa nói xong con Tạ tiểu Dương đã không có chần chừ bao lâu, sau đó ngoan ngoãn híp lại cặp mắt vốn chẳng hé ra được bao nhiêu của mình vừa nhu thuận đem tay nâng lên, giống như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt hắn.

Mặc Thâm phải nhịn lắm mới không nắm cậu lên dày vò một trận nữa. Hắn đè xuống tà ác trong lòng đem mảnh vải trên tay cậu cho tháo ra, vắt ở một bên rồi nhanh chóng đem cả con tiểu thê tử và bản thân cho lột sạch.

Đúng vậy, hắn cũng muốn tắm nữa.

Quan trọng nhất là cái con tiểu thê tử kia không thể tự tắm được cho nên hắn dứt khoát tiết kiệm nước luôn.

"Hơ..."

Ai đó vừa vào nước ấm khó tránh khỏi phát ra một tiếng than thở thỏa mãn. Đương nhiên nguyên nhân không phải hoàn toàn do nước ấm tác động. Mặc Thâm nhìn âm khí quẩn quanh trên làn da của tiểu nhút nhát dần dần bị lá bưởi rửa đi, ánh sáng trong mắt mới thật sự dịu lại.

May mà hắn về kịp, trước khi âm khí xâm nhập quá sâu thì chỉ cần tắm nước bưởi là cơ bản có thể xua đi âm khí bám trên người tiểu thê tử. Sau đó lại cho cậu uống thang thuốc nữa để loại trừ âm khí đã xâm nhập vào bên trong nữa là được.

Chỉ là quá trình tắm rửa cũng không có đơn giản như hắn nghĩ...

Bốp!

"Ngồi im xem."

Mặc Thâm nhẫn nhịn ám trầm trong đáy mắt không nặng không nhẹ vỗ lên cái mông cong của người trong ngực vừa hạ giọng nhắc nhở. Nhưng khốn nổi cái con nào đó thần trí đang không rõ ràng, lại còn trải qua một phen kinh hách, ỷ lại với hắn là khỏi nói rồi, lá gan còn cho lớn hơn. Bản năng cậu không nghe ra cảm xúc nguy hiểm từ trong lời nói của Mặc Thâm, mặc kệ hắn cố gắng cố định trên đùi rồi Tạ Dương vẫn là tiếp tục xoay tới xoay lui trong ngực hắn. Kết quả là hiện tại người đều cho ôm chặt cứng cổ hắn... Thế này thì làm sao mà tắm? Đã vậy cái mông còn không chịu yên cứ ủi ủi anh em hắn nữa...

"***Muốn** ôm*..."

"..."

Có phải hắn sai rồi không?

Hắn ôn nhu với con tiểu nhút nhát này là sai rồi? Hắn nên đè cậu ra làm làm làm thì mới đúng phải không?

"Lại không an phận tôi làm chết em."

Lời này bị hắn cắn chặt trong kẽ răng mà ở bên tai tiểu nhút nhát chỉ còn biết có bản năng nặng giọng nguy hiểm nói. Trong lúc đó hai bàn tay ngón ngón như mỹ ngọc điêu khắc thành càng ở trên cái mông nhiều thịt nhất của cậu vò nắn sắc tình, lâu lâu còn lướt qua cái miệng nhỏ ẩn giấu ở giữa khe mông. Mười phần bày tỏ ý đồ của hắn cho con tiểu nhút nhát nào đó biết.

Tạ Dương nghe thì nghe ra nguy hiểm trong đó, cũng bởi vì những cái đụng chạm của hắn mà run run lên, thế nhưng ở lúc này cậu lại chỉ biết dựa vào cảm giác của mình để phán đoán mọi thứ. Những lời nói hành động của Mặc Thâm trong cảm nhận của Tạ Dương không mang đến cho cậu mối uy hiếp nào còn chứa đụng thứ cảm xúc chỉ giành cho cậu. Cho nên Tạ Dương nương theo cảm tình đó chỉ càng thêm bám dính hắn. Bởi vì cậu biết người bên cạnh sẽ không làm hại mình. Làm hại ở đây trong nhận thức của Tạ Dương chính là nguy hiểm đến tính mạng, Mặc Thâm lại không có khả năng làm chuyện đó rồi. Vì vậy...

"Người ta chỉ ôm thôi..."

Giọng điệu tràn ngập sự ủy khuất nói sao đều không nói hết. Cứ như không cho cậu ôm là chuyện tội ác tày trời nào.

Nhưng hắn cũng có phải không cho cậu ôm!!?

Mặc Thâm đen mặt nhìn cái mông trắng như trứng gà bóc của ai đó vẫn cứ uốn eo trên người anh em của mình, gân xanh đều cho giật giật không ngừng.

"Ôm thì ôm, nhưng phải ngồi im."

Hắn hít vào mấy hơi bình phục lại rạo rực trong lòng rồi mới thỏa hiệp nói.

Vậy mà...

"Không ngồi im được mà... Mông bị cộm khó chịu lắm..."

"..."

Được lắm! Giỏi lắm! Còn không phải do mình chà ra, bây giờ đi đổ lỗi cho hắn... Bộ trông hắn từ bi lắm à?

"A..."

Con tiểu thê tử mềm nhũn chọc người nào đó vừa bị người cho chà sát miệng nhỏ bên dưới một cách mạnh bạo đã không kiềm được tiếng rên rỉ ngọt ngào của mình. Sau đó là giống như bị lôi kéo theo cảm xúc khó tả kia mà động mông lên. Kết quả nhìn vào giống như đang hưởng ứng hành động của Mặc Thâm.

"..."

Ai đó chỉ là thẹn quá hóa giận mới ở bên ngoài chà sát một trận điên cuồng thôi chứ chưa định làm gì bởi vì hắn vẫn nhớ người trong lòng đang bệnh đối với hành động hùa theo của người trên thân khó được câm nín. Đương nhiên còn có cật lực kiềm chế xúc động trong lòng. Nhưng hắn vẫn là xem thường cái tiểu thê tử chưa từng trải qua ngon ngọt, hiện tại nếm được rồi thì chỉ muốn đòi hỏi thêm của mình.

"Nữa đi... Nữa đi..."

Lúc nói còn không quên nhấp mông, cọ sát tiểu Dương Dương không biết từ lúc nào đã ngẩng cao đầu vào bụng dưới của hắn.

"Hít..."

Tiếng rít đè nén từ trong cổ họng ai đó phát ra, nghe vào tai khiến người ta run rẩy không thôi. Ấy vậy mà lại vô tình dọa được con tiểu nhút nhát vừa bật chế độ phóng túng nào đó cứng người, lập tức nép sâu vào ngực hắn vừa rủ rỉ đáng thương: "Không được thì thôi... A Dương sẽ ngoan..."

Nghe, muốn bao nhiêu nhu thuận lại tội nghiệp thì có bấy nhiêu.

"..."

Ai đó chỉ muốn chết chìm trong đó chứ không thèm vùng vẫy gì hết.

"Muốn?"

Lệ quỷ nào ấy đã đỏ mắt bật chế độ chuẩn bị thả cửa ăn cơm khẽ trầm giọng hỏi lại. Cái tay thì sắc tình sượt qua miệng mềm như gió thoảng mây trôi, mười phần trêu chọc khiến cái tiểu nhút nhát kia oằn mình uốn éo trong lòng hắn.

"Muốn..."

Con tiểu nhút nhát lại thành thật nào đó gần như theo bản năng đáp lại dù chẳng rõ mình muốn là cái gì. Nhưng sau đó giống như nhanh chóng nhận ra lời mình nói trước sau không đúng mà cẩn thận sửa lại: "Không... A Dương ngoan lắm..."

Sẽ không đòi hỏi lung tung đâu.

Câu này tự giác hiện lên trong lòng Mặc Thâm khiến tim hắn không khỏi tê rần.

Hắn không khỏi đem mặt nhỏ của ai đó vẫn luôn dúi vào trong hõm cổ của hắn lôi ra, không cho cậu cơ hội phản ứng đã hôn nghiến lên.

"Ư..."

Tạ Dương theo bản năng kinh hô một tiếng thật nhỏ nhưng nhanh chóng bị người lấp kín miệng từ trong ra ngoài. Trong lúc thần trí mơ hồ cậu không hề cảm thấy ghét với thứ cảm xúc bản thân cảm nhận được thông qua sự thân cận kia, cho nên đôi tay lập tức thuận theo mà siết chặt đầu của nam nhân, dâng bản thân lên cho hắn. Bản thân cũng không nhớ mới nãy mình vừa ngẫu nhiên bật chế độ con rùa muốn chui vào mai.

Hai đầu lưỡi ấm nóng một thì không ngừng cuốn tới, một lại tình nguyện dâng lên, chỉ sợ người kia ăn không đủ.

Ngoan ngoãn đến thế là cùng. Càng chọc người đánh mất lý trí.

"Ư..."

Tiếng rên rỉ bị kẹt ở giữa môi lưỡi khi cửa mình bị ai đó nhào nặn rồi nhanh chóng có một ngón tay ở chui vào khuấy đảo.

Không bất ngờ, không mạnh bạo nhưng lại đủ sắc tình nóng rực.

Chọc cho ai đó oằn người, lưng eo đều uốn ra một vòng cung xinh đẹp dưới tay nam nhân.

Sóng nước sóng sánh theo hành động của hai người. Mùi lá bưởi thơm ngát quẩn quanh trên chớp mũi, ở trong cái hơi nóng không ngừng bóc lên, tựa như đang đốt lửa phụ họa cho hai người bên trong. Tất cả như hòa âm cho một bản tình ca ướt át trong màn đêm tối tăm.

Ở trên vách tường phía sau bị ánh đèn chiếu rọi tồn tại hai cái bóng không ngừng quấn quýt nhau, không lúc nào tách rời ra dù chỉ một chút. Nó chỉ có càng quấn càng chặt, không một kẽ hở.

Cửa mình bị làm đến ướt mềm thơm phức nhanh chóng bị sắc lang dòm ngó đến, lấp ló ở bên ngoài không ngừng chà sát hòng cạy mở được cửa vào. Chủ nhà bên trong lại ngây thơ không biết gì đi đem cửa mở ra. Sắc lang đương nhiên là thừa thắng xông vào rồi...

"Ư a..."

Cửa mình vừa mới được chăm sóc lành lặn ổn thỏa lại cho dù đã được tỉ mỉ làm mềm đi vẫn khó khăn nuốt lấy đại sắc lang lưng hùng vai gấu. Tạ Dương lập tức căng thẳng sóng lưng, ngưỡng cổ thừa nhận cảm giác như bị xé rách ở hạ thân. Bởi vì cậu căng thẳng cho nên cửa mình cũng siết chặt lại, nữa ngăn cản sắc lang kia tiếp tục tiến vào, nữa lại như đem nhốt cái đầu to kia ở đó không cho đi.

Chỉ cho nhìn mà không cho ăn, ai lại chịu được chứ.

Mặc Thâm nhịn lại xúc động muốn mạnh mẽ xỏ xiên, rướn cổ đem hầu kết xinh xắn giống như chưa phát dục hết của người trước mặt cho ngậm vào miệng, không ngừng dây cắn. Hai bàn tay cũng không có nhàm rỗi, một bắt lấy tiểu Dương Dương cho sát lên, một xoa nắn nhào nặn cánh mông đang cắn chặt anh em của hắn đến phát đau, kích thích cho nó thả lỏng ra. Hành động của hắn không bất ngờ chọc cho con tiểu thê tử mất kiểm soát.

"Ư... Mặc Thâm..."

Tiểu nhút nhát một khi đã động tình thì lớn mật hơn rất nhiều lập tức được đến khoái cảm khiến người đê mê mà nỉ non tên hắn.