Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 14: Giấc Mơ Thành Sự Thật - 2



- Xong rồi. Tôi đi được chưa? Sơ vin thì anh tự làm chứ nhỉ?

- Được rồi.

Vào lại nhà bếp tầm năm phút, tôi thấy hai mẹ con Hoàng Thiên cùng nhau tiến đến bàn ăn. Anh vẫn như thường lệ, bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh và không hề nhìn tới tôi, chỉ lo tập trung ăn uống.

Khi chiếc bánh trên tay tôi vơi đi phân nửa, tôi bỗng nghe nhột nhột ở chân. Khỏi nhìn thì tôi cũng biết là cái tên ngồi đối diện đang ghẹo mình.

Công nhận anh diễn hay thật, cứ như chân và mặt anh vốn không được điều khiển bởi một hệ thần kinh vậy. Mặt anh tỉnh bơ, còn chân cứ ngọ nguậy không yên.

Chỉ trách cái chân của Hoàng Thiên quá dài, dù tôi đã cố thu chân mình vào sát chân ghế thì anh vẫn chạm tới. Đột nhiên, ác quỷ có sừng hiện lên trong đầu tôi và dụ dỗ tôi rằng tối nay hãy đột nhập vào phòng anh và tháo khớp anh ra.

Khi kim đồng hồ chỉ bảy giờ đúng, bà Ngọc Minh và Hoàng Thiên cũng nối gót nhau rời đi. Anh đến hội sở ngân hàng SunshineBank còn bà thì lái xe theo hướng ngược lại vì công ty bất động sản trực thuộc tập đoàn Hana nằm ở phía Tây thành phố, không phải nằm ngay trung tâm.

Phơi quần áo xong, tôi xách giỏ đi chợ. Hôm nay, tôi không muốn đi chợ gần mà muốn đi xa xa một chút. Buổi trưa chỉ có mình tôi nên tôi có thể ăn bừa món gì đó, chiều mới nấu cho hai mẹ con họ, chẳng cần gấp gáp.

Chiếc xe buýt dừng ngay cổng trung tâm thương mại, tôi và mấy người nữa lần lượt bước xuống. Tôi muốn mua sắm thêm cho mình ít quần áo mới vì dù gì cũng sắp đến Giáng Sinh rồi.

Mùa đông ở Sài Gòn không quá lạnh, chỉ là tôi thích thời trang, thích phối cho mình những bộ cánh theo xu hướng cho có không khí. Thế nên, tôi sà vào shop quần áo trưng bày những mẫu váy, áo mang phong cách thời trang thu đông.

- Minh Chính, anh cũng đi mua quần áo à?

Tôi tròn mắt ngạc nhiên vì cứ nghĩ giờ này hắn phải đang quay cuồng ở tập đoàn Đại Lợi. Thời điểm cuối năm, không riêng gì ngân hàng mà các công ty chuyên về lĩnh vực khác đều phải chạy nước rút, xử lý các công việc tồn đọng của năm cũ. Vậy nên, thấy hắn ung dung vào shop quần áo vào ngày đầu tuần, tôi hơi thắc mắc.

Minh Chính nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn tôi. Tôi biết hắn sẽ bị bầm tím chỗ nào đó trên người sau cuộc ẩu đả với Hoàng Thiên nhưng không ngờ lại là mắt. Mắt hắn hệt con gấu trúc.

Có lẽ vì phép lịch sự nên hắn mới tháo mũ chào tôi và để lộ ra dấu tích chẳng đẹp này.

- Ừ, tôi đưa bạn gái đi mua sắm. – Hắn cười gượng gạo, trả lời.

Tên này cũng ngang ngửa cậu chủ đáng ghét nhà tôi, thay người yêu như thay áo. Vốn tôi cứ ngỡ người hắn nói tới là hotgirl Ivy nhưng khi thấy Hoàng Duy Mỹ bước ra từ phòng thay đồ, mắt tôi phải chớp tận mấy lần vì không tin nổi.

Hoàng Duy Mỹ chẳng phải là cô bạn gái gần đây nhất của Hoàng Thiên sao? Thế nào mà vừa chia tay chủ tịch SunshineBank mới hơn một tuần mà cô trưởng phòng kinh doanh của Hansol đã tay trong tay cùng bạn thân người tình cũ vậy kìa?

Tầm mắt tôi vì cảnh này mà mở rộng hơn nhiều. Phải chăng trận ẩu đả kia có liên quan đến cô gái sắc nước hương trời này?

Hoàng Thiên cũng thật trơ trẽn, đánh nhau vì tình cũ còn chưa hết đau tay đã lại nói lời yêu tôi. Sao lúc đó, tôi lại cảm thấy anh ta có chút thật lòng với mình chứ? Hão huyền thật.

- Ai đây anh? – Duy Mỹ nũng nịu bám vào cánh tay Minh Chính và hỏi.

- À, cô ấy là người yêu của Hoàng Thiên.

- Không phải đâu, anh giới thiệu kiểu gì kỳ vậy hả? – Tôi thảng thốt kêu lên.

- À, anh quên, nhầm.. nhầm, cô ấy là người giúp việc của Hoàng Thiên. Cô ấy tên Mỹ Trân. – Hắn lắp bắp sửa lại câu trả lời.

Hoàng Duy Mỹ cười tít mắt, đưa tay ra. Tôi cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay thon thả của cô ấy, bắt xã giao. Xem ra những người có đẳng cấp cao yêu đương thật khác, tôi chẳng thể hiểu được.

Hoàng Thiên chưa từng dắt bất kỳ cô nhân tình nào về nhà thành thử chỉ tôi biết cô ấy vì thấy anh đăng ảnh, còn cô ấy không biết tôi.

- Chào cô Mỹ Trân. Cô thật xinh đẹp.

- Cảm ơn cô. – Tôi đáp, cảm giác sướng rân vì được cô gái đẹp như hoa khen ngợi.

Có lẽ hai người họ đến đây từ sớm nên Hoàng Duy Mỹ đã lựa xong một mớ áo váy và nhân viên ở quầy đang bấm máy, tính tiền.

Tôi thấy Minh Chính rút thẻ thanh toán thì chợt nhớ đến chiếc thẻ đen của Hoàng Thiên. Có lần, anh dúi nó cho tôi, bảo sẽ bao nuôi tôi, thế là, tôi ném ngược nó vào mặt anh, hếch mặt bước đi, vô cùng uy dũng.

Giờ thì hay rồi, mất đời con gái vào tay anh mà chẳng có lấy một xu bồi thường, xui hết phần thiên hạ.