Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 54: Phiên ngoại (3): Câu chuyện nhỏ của em gái Hứa Uẩn Hoan, mua cẩn thận!



Từ Thành Tịnh bất ngờ nói ra câu: “Cảm ơn anh, anh Đàm.”

Đàm Mộ không nói gì chỉ biết nhìn trời thôi. Anh ta quyết định không để ý đến tên nhóc này nữa, về phòng mình chơi LOL.

Từ Thành Tịnh lau tóc khô hơn phân nửa rồi, ôm đống quần áo bẩn vào nhà vệ sinh.

Từ khi Đàm Mộ thu nhận Từ Thành Tịnh, anh ấy vô hình trung có thêm một bảo mẫu miễn phí, giặt quần áo, nấu cơm đều ném hết cho Từ Thành Tịnh.

Từ Thành Tịnh đau khổ cũng không biết làm thế nào. Dù sao bây giờ ăn nhờ ở đậu nhà người ta, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Nghĩ tới anh đường đường là con trưởng của phiêu kỵ tướng quân, là học sĩ của Hàn Lâm Viện được đương kim Thánh Thượng khâm định, từ nhỏ anh đã nhận được sự sủng ái nuông chiều, chưa từng phải làm những việc như thế này. Anh hạ quyết tâm nhất định phải làm việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, sau đó tự mình sinh sống, không cần làm bảo mẫu miễn phí cho Đàm Mộ nữa.

Trải qua sự chỉ dạy của Đàm Mộ, anh rất nhanh đã học được cách dùng máy giặt. Anh phát hiện ra người ở đây đều rất lười, cái gì cũng dựa hết vào máy móc, nấu cơm cũng dùng nồi cơm điện, giặt quần áo có máy giặt, dọn nhà có máy hút bụi, đến cả thức ăn cũng có người giao tới tận cửa. Thế giới rộng lớn này, không có thứ gì kì lạ là không có, đến đây rồi, Từ Thành Tịnh anh mới xem như là được mở mang tầm mắt.

Thực ra nhắc tới vấn đề này, Từ công tử cũng rất khổ tâm đó. Anh chỉ là nhận lệnh Hoàng Thượng tới Giang Nam thị sát, chưa từng nghĩ trên đường đi thuyền lại gặp phải trận cuồng phong hiếm thấy, người trên thuyền đều bị sóng biển dũng mãnh cuốn ra giữa biển. Sau khi anh rơi xuống nước, bán mạng vùng vẫy cầu cứu, sau đó dần dần mất ý thức. Sau khi tỉnh lại thì đến nơi quỷ quái này.

Ném hết đống quần áo bẩn vào trong máy giặt, ấn nút khởi động, anh bắt đầu xử lý chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt hôm nay anh mặc. Vết bẩn đen rất lớn chỗ vạt áo máy giặt đương nhiên không thể giặt sạch, chỉ có thể giặt tay thôi.

Khoảng thời gian này đồ anh mặc đều là đồ cũ của Đàm Mộ. Vốn dĩ chiếc áo này miễn cưỡng lắm mới có thể mặc được, chỉ trách tiểu tử Đàm Mộ kia cứ nhất quyết kéo anh đi ăn cái gì mà bánh hoa mai, còn một mực nói đây là đặc sản nổi tiếng của Thiển Đô, nhất định bắt anh nếm thử. Kỳ thực cũng không ngon đến như thế, một tầng bánh gạo nếp, bên trên rắc vừng và lạc, bên ngoài phủ một lớp vỏ giòn, còn lâu mới so được với chè hoa mai trong phủ của anh. Càng đáng hận hơn là anh không biết tầng cuối cùng có bánh đậu, anh mạnh mẽ cắn một miếng, một giây sau bánh đậu đã bắn lên trên áo anh rồi. Khi đó Đàm Mộ cười đến run rẩy cả người, không khép được miệng lại.

Anh dùng xà phòng ngâm một lúc, cuối cùng thuận lợi ném vào trong máy giặt. Nhìn chiếc áo sơ mi đã cũ rách này, anh cảm thấy mình nhất định phải kiếm nhiều tiền, mua cho mình mấy bộ mới được.

***

Nhờ có Đàm Mộ nhờ vả trước sau, chuyện Từ Thành Tịnh cũng trở thành nhân viên giao hàng của Thuận Phong đã chắc như đinh đóng cột rồi. Quản lý tiếp tục để anh phụ trách tiểu khu Long Đình gần khu vực này.

Vừa sáng sớm ngày thứ hai anh đã đạp chiếc xe ba bánh đi làm rồi. Anh nhớ cuộc điện thoại hôm qua của Hứa Uẩn Hoan, đầu tiên là tới tiểu khu Long Đình nhận đơn hàng.

Hứa Uẩn Hoan ở nhà vẫn đang ngủ say, mơ hồ nghe thấy có người đang ấn chuông cửa.

Hôm qua thức đêm xem phim truyền hình, một giờ sáng mới ngủ, bây giờ cô vẫn còn lơ mơ, bước chân cũng không chân thực.

“Đến đây…”

Cô mang đôi mắt gấu trúc đi mở cửa.

“Chào buổi sáng cô Hứa, tôi đến nhận hàng.” Từ Thành Tịnh bên ngoài tinh thần hăng hái, khoác bộ đồng phục nhân viên màu xanh thẳng thớm.

Người đàn ông dáng người cao lớn, đẹp trai chết người, cho dù trên người khoác đồng phục nhân viên bình thường nhưng vẫn khiến anh toát ra một vẻ khí chất hiên ngang. Trong hành lang ánh đèn mờ nhạt, phản sáng, biểu cảm trên mặt anh nhìn có chút mê ly, càng khiến anh có thêm sự thâm sâu thần bí.

Trái ngược lại với cô, trên người khoác váy ngủ, đầu tóc rối tung, chân còn đi đôi dép lê mềm mại, thực sự là rất lôi thôi.

Có điều vừa sáng sớm nhìn thấy mỹ nam, Hứa Uẩn Hoan biểu cảm rất vui vẻ!

“Anh đợi một lát, tôi đi lấy đồ cho anh.”

Cô quay lại phòng lấy đôi xăng đan.

Trong lúc Hứa Uẩn Hoan vào phòng lấy đồ, Từ Thành Tịnh xuyên qua khe cửa cẩn thận đánh giá nhà cô.

Phòng khách nhìn rất nhỏ, lướt qua khoảng chừng hơn mười mét vuông, sô pha và ghế đặt vào là chật ních rồi. Giấy dán tường màu xanh, rèm cửa màu vàng sáng, sàn nhà màu nâu, nhìn tổng thể là phong cách tươi mới thanh thoát.

Tốc độ của Hứa Uẩn Hoan rất nhanh, anh còn không kịp nhìn rõ tất cả cô đã cầm theo một hộp giày chạy từ phòng ngủ ra rồi.

“Anh cầm lấy đi.” Cô đưa hộp giày cho anh, hỏi: “Phí vận chuyển bao nhiêu?”

Cô đứng ở cửa, ánh sáng ở phía sau ấm áp tươi đẹp xuyên qua rèm cửa chiều vào trong phòng, vừa hay có một vài tia nắng rơi trên đỉnh đầu cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của cô trở nên vô cùng dịu dàng trong nắng sớm nửa sáng nửa tối ấy.

Anh thu lại tầm mắt, mở miệng: “Cô muốn gửi hàng đến đâu?”

“Hoàng Tang.”

“Hai mươi tệ.”

Hứa Uẩn Hoan lấy ra hai mươi tệ trong ví, “Hai mươi tệ đây.”

Từ Thành Tịnh nhận lấy, đưa cho Hứa Uẩn Hoan đơn gửi hàng, “Cô điền vào tờ đơn này trước đi.”

Cô cầm lấy bút, động tác nhanh nhẹn, chốc lát đã điền xong rồi.

“Sớm như thế đã đến nhận hàng, vất vả cho anh rồi.” Cô nói rất chân thành.

Anh nhận lấy đơn gửi hàng, “Cô khách khí rồi.”

Nói xong liền quay người muốn đi.

Hứa Uẩn Hoan nhanh nhẹn gọi anh lại, “Đợi chút.”

Anh quay đầu, không nói không rằng hơi nhíu mi, “Nhờ tôi mang rác xuống sao?”

Cô nhìn đôi mắt đen láy của anh, lắc đầu, “Chỉ là muốn nói với anh, anh thật đẹp trai!”

~~~~~~~~~~~~~

Từ Thành Tịnh đi rồi, Hứa Uẩn Hoan đóng cửa lại vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tám rưỡi vào làm, cô rửa mặt xong rồi, vào phòng thay quần áo rồi tám giờ mười ra khỏi nhà.

Đến quán đồ ăn sáng ở cổng tiểu khu mua bánh quẩy và sữa đậu nành, ăn xong rồi đi làm.

Đi bộ mười lăm phút là đến cổng nhà trẻ.

Giờ này các phụ huynh đã lũ lượt đưa trẻ đến lớp rồi.

“Chào buổi sáng! Cô Hứa!”

Cô mỉm cười, “Chào buổi sáng!”

Đến phòng làm việc, Mễ Lạp đang ngồi trên ghế ăn sáng.

“Hoan Hoan thế nào rồi? Anh nhân viên giao hàng kia có đẹp trai không?” Nhìn thấy Hứa Uẩn Hoan đi vào, Mễ Lạp lập tức đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt hóng hớt.

Cô để cặp lên trên bàn, có chút thất vọng, “Rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc có chút lạnh lùng.”

Cô nhớ lại biểu cảm của anh khi nghe thấy câu nói kia, sắc mặt bình đạm, bình tĩnh không gợn sóng, căn bản giống như không nghe thấy vậy.

Khi đó anh ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói ra một câu, “Cô không phải người đầu tiên nói như thế.”

Ý trong lời nói chính là anh sớm đã nghe câu này vô số lần rồi. Khi đó Hứa Uẩn Hoan cảm thấy cô thực sự cảm nhận được lực sát thương một vạn lần, mười cái bánh Egg Tart cũng không thể xoa dịu được linh hồn tổn thương của cô.

Mẹ nó chứ, vẫy tay tạm biệt đây?

Theo lẽ bình thường không phải là anh trai nhìn cô ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn em!” sao.

Được rồi, nhất định là cô rảnh quá nên mới tự mình tìm phiền phức rồi!

“Hahahaha…” Mễ Lạp kiên trì nghe cô trút giận xong, đập bàn cười lớn, “Phong cách của anh trai này thật lạ lùng, rất thú vị!”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Hứa Uẩn Hoan cảm thấy bạn tốt của cô cũng không phải người bình thường, lúc này không phải nên an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của cô với danh nghĩa là bạn thân sao?

Mệt đến không muốn yêu thương gì nữa, cô khổ tâm quá mà!

“Hoan Hoan, nếu như người ta đã đẹp trai, cậu không định nắm bắt thời cơ sao?” Mễ Lạp tiến đến trước mặt Hứa Uẩn Hoan cười xấu xa.

Cô nghĩ tới khuôn mặt như minh tinh của anh shipper, nuốt nước miếng, “Tớ cũng muốn mà, nhưng người ta căn bản không để ý đến tớ.”

“Cậu ngốc sao!” Mễ Lạp vỗ đầu cô, “Không phải cậu có số anh ấy sao? Ngày ngày gọi điện thoại làm phiền người ta đi!”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Bạn thân nhà cô không phải người bình thường, về điểm này kể từ ngày quen biết Mễ Lạp cô đã nhận ra rất rõ ràng rồi. Có bạn thân như vậy, cô nghĩ cũng cảm thấy sầu não.

Có điều sự sầu não của cô không duy trì được bao lâu, bởi vì mẫu thân đại nhân nhà cô gửi tin nhắn thoại cho cô rồi.

Nhiếp Ẩn xinh đẹp: “Hoan Hoan, buổi xem mắt tối mai đừng quên đấy.”

Mẹ cô hẳn là đang ở chợ mua rau, bên đó có tạp âm. Hứa Uẩn Hoan áp lực lớn như núi, mẹ cô đến cả đi mua rau cũng không quên chuyện đại sự cả đời của cô.

Tiểu Thanh Hoan: “Mẹ yên tâm, con không quên đâu.”

Nhiếp Ẩn xinh đẹp: “Trang điểm xinh đẹp một chút, đừng làm mất mặt mẹ!”

Tiểu Thanh Hoan: “Ok”

Nhận được cam đoan của con gái, Nhiếp Ẩn hài lòng tiếp tục mua rau, không quan tâm tới Hứa Uẩn Hoan nữa.

Hứa Uẩn Hoan nghĩ tới đôi giày hở mũi bị gửi trả rồi, tối mai nhất định là không đi được. Bây giờ cô cần gấp một đôi giày cao gót trong tay.

“Phạn Phạn, hôm nay tan làm đi mua sắm với tớ, tớ cần mua giày cao gót.”

“Sao cơ? Mẫu thân đại nhân nhà cậu lại bắt cậu đi xem mắt à?” Mễ Lạp suy nghĩ như thần, vừa nói đã trúng trọng tâm.

“Đúng thế.” Cô gật đầu, vẻ mặt đau khổ, “Tối mai bảy giờ ở nhà hàng Hoa dâm bụt.”

“Đối phương như thế nào?”

“Nghe nói là giảng viên đại học, ba mươi hai tuổi, có nhà có xe.”

“Điều kiện tốt đó! Hứa Uẩn Hoan, lần này cậu phải nắm cho chắc đó.”

“Tớ cũng muốn lắm, chỉ sợ người ta không nhìn trúng tớ.”

“Cậu cứ trang điểm xinh đẹp, đừng có phạm sai lầm, người ta nhất định sẽ nhìn trúng cậu thôi.”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Còn có thể vui vẻ chơi đùa được không?

“Em gái vừa tốt nghiệp đại học đã gả đi như cậu làm sao hiểu được nỗi khổ của những cô gái lớn tuổi như chúng tớ chứ.”

Mễ Lạp là bạn thân thiết cùng phòng hồi đại học của Hứa Uẩn Hoan, hồi học đại học hai người chỉ hận không thể cùng mặc một cái váy. Sau khi tốt nghiệp sư phạm, hai người cùng vào một nhà trẻ làm cô giáo, không giống như Mễ Lạp vừa tốt nghiệp đại học liền theo ý của gia đình gả cho một người làm về bất động sản, không lo ăn mặc, đi làm hoàn toàn là vì muốn giết thời gian. Còn Hứa Uẩn Hoan sau khi tốt nghiệp cẩn thận làm việc, cũng ngây thơ trải qua hai đoạn nhân duyên, chỉ tiếc đến cuối cùng cũng không thể tu thành chính quả. Bất tri bất giác, vèo một cái mấy năm trôi qua, cô liền trở thành gái quá tuổi vẫn ế như bây giờ.

Bây giờ đau khổ khi cả ngày bị người ta ép kết hôn thực sự giày vò Hứa Uẩn Hoan đến điên rồi. Nếu như thời gian có thể quay lại khi tốt nghiệp đại học, cô nhất định sẽ tìm một người đàn ông tương đối rồi gả luôn cho xong.

Hối hận quá!!!

Nước mắt bây giờ rơi xuống, đều là vì lúc đó tùy hứng làm càn, não bị úng nước rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bị đám trẻ nhỏ giày vò cả một ngày, buổi chiều tan làm, Mễ Lạp suốt quá trình đều trở thành thầy giáo hướng dẫn cho Hứa Uẩn Hoan. Dẫn cô tới khu mua sắm, nào là mua giày, nào là làm tóc, đem Hứa Uẩn Hoan thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoài.

Hứa Uẩn Hoan đã không còn nhớ được mình rốt cuộc đã bao lâu không dạo phố rồi. Ba tiếng đồng hồ này Mễ Lạp dẫn cô đi hết ba bốn con phố, khiến cô mệt chết rồi.

Thợ làm đầu biến tóc đen dài của cô thành kiểu xoăn nhẹ xõa ra, khiến cho cả người cô trở nên tươi mới mang chút tây, thêm bài phần quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Mặc lên chiếc váy dài sát nách màu đen, lộ ra cách tay mảnh khảnh, dáng người cao gầy thu hút ánh mắt người nhìn. Lại phối thêm đôi cao gót mười phân, có thể nói là hoàn mỹ.

Trên thế giới này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không thích làm đẹp. Hứa Uẩn Hoan bình thường chính là quá lười, lười đến buông thả bản thân, cái nào thấy thoải mái thì mặc. Áo phông, quần bò, giày lười, biến một cô gái hai mươi bảy tuổi trở thành nữ sinh cấp ba.

Con người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang. Trải qua sự thay đổi lần này của Mễ Lạp, Hứa Uẩn Hoan như biến thành một người khác vậy.

“Hoàn hảo!” Mễ Lạp hài lòng nói: “Tối mai cậu đi xem mắt nhất định sẽ khiến đối phương say mê điên đảo.”

Váy này cổ quá thấp, cô chỉ cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, một trận gió rét thổi tới. Giày cao gót quá cao, đứng lên không vững, rất không thoải mái!

Hứa Uẩn Hoan cảm thấy cô vì chuyện đại sự của đời mình thực sự bán mạng rồi!

~~~~~~~~~~~~~

Không ngoài dự liệu, buổi tối về nhà, chân Hứa Uẩn Hoan sưng lên rồi. Cô vừa bôi thuốc cho đôi chân đáng thương của mình, vừa nhắn tin Wechat cho bạn thân.

Tiểu Thanh Hoan: “Chân tớ sưng rồi huhu.”

Phạn Phạn yêu Phạm Phạm: “Ai bảo cậu bình thường lười ra ngoài dạo phố, đáng đời!”

“...”

Có còn là bạn thân nữa không?

Phạn Phạn yêu Phạm Phạm: “Tối mai nhớ trang điểm đẹp, đừng để mặt mộc ra trận, mất mặt lắm!”

“...”

Cô cảm thấy Mễ Lạp mới là do mẹ cô sinh ra, ngữ khí nói chuyện của hai người thực sự giống nhau như đúc.

Tiểu Thanh Hoan: “Tiểu nhân tuân mệnh!”

Phạn Phạn yêu Phạm Phạm: “Để cậu có thể thuận lợi gả đi, lão nương cũng phải hao tổn tâm trí.”

“...”

Đây không phải là lời mà mẹ ruột cô sẽ nói sao

Phạn Phạn yêu Phạm Phạm: “Được rồi, không nói nữa, tớ phải đi làm đại sự đây.”

Tiểu Thanh Hoan: “???”

Phạn Phạn yêu Phạm Phạm: “Tạo em bé.”

“...”

Hứa Uẩn Hoan cảm thấy cuộc đời cô nào có dừng lại ở chịu lực sát thương một ngàn đao, kiểu lực sát thương này, mấy trăm mấy nghìn vạn cũng không dừng lại mà!

Đối với người cô đơn, cô vẫn nên tắm rửa đi ngủ thôi!