Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 55: Phiên ngoại (4): Câu chuyện nhỏ của em gái Hứa Uẩn Hoan, mua cẩn thận!



Ngày hôm sau là thứ bảy, Hứa Uẩn Hoan chờ đợi một ngày dài như một năm đến cuối ngày, cuối cùng cũng đợi được lần xem mắt lần thứ n trong cuộc đời của mình.

Cô cũng không biết vì sao lại coi trọng lần xem mắt này đến như thế, cả một buổi chiều chuẩn bị, tắm gội, thay quần áo, trang điểm. Tắm liền một tiếng, dường như đã cọ đi mấy lớp da của mình. Trang điểm nhẹ nhàng thôi cũng giày vò cô cả nửa tiếng. Tô lại tẩy, tẩy lại tô, làm không biết mệt.

Nếu như cô biết đối tượng xem mắt sắp tới của mình là hợp thể của sự khôi hài, cô nhất định sẽ hung hăng tát cho mình một cái thật mạnh, cô thật sự mất não rồi mới thay đổi nhiều như thế này để đi gặp người đàn ông như vậy.

Bảy giờ tối, cuộc sống về đêm mới bắt đầu. Nhà hàng Hoa dâm bụt đèn điện sáng trưng, âm nhạc dịu nhẹ du dương.

Hứa Uẩn Hoan ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, yên lặng đợi đối phương đến. Trong lòng có hơi căng thẳng, còn có một chút kích động nữa.

Trong lòng của anh.

Trong lòng của anh.

Trong mắt của em.

Nơi đó gió thổi say mê.

Nơi đó cỏ xanh như thảm.

Ánh trăng đem tình yêu đong đầy mặt hồ.

***

Cô vểnh tai lắng nghe, nghe ra được là bài “Hồ Baikal” của Lý Kiện, cảm thấy như mộng như ảo, như si như mê.

Hai tay cô đặt trên bàn, ngón tay mềm mại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, không hề vướng một chút bụi bẩn nào.

Cô tùy ý nghịch điện thoại, xem một chút vòng bạn bè, lướt weibo một chút, nhìn thì rất bình thản nhưng thực ra cô đang căng thẳng, dây thần kinh trong đầu cô bắt đầu căng lên rồi.

Vòng bạn bè của cô có rất nhiều người, kiểu người nào cũng có.

Bạn học tiểu học A: Túi hôm nay chồng tặng tôi (Prada). Chồng ơi, em yêu anh, moa moa! Bắn tim!

Khoe chồng!

Bạn học trung học B: Bảo bảo hôm nay tròn một tuần tuổi rồi, vui quá… Mẹ yêu con!

Khoe con!

Bạn học đại học C: Mặc váy cưới chụp một bức mà không nhận ra mình nữa rồi, trời ơi, kinh ngạc quá…

Khoe kết hôn!

Đồng nghiệp D: Nhìn trời 45 độ, ánh nắng ở Lhasa khuynh thành, nụ cười của anh rất đẹp!

Khoe bạn trai!

……………..

Lướt một hồi vòng bạn bè, không kịp phòng bị lại bị nhét một đống cẩu lương.

Sau khi cô lướt một hồi thì không muốn lướt tiếp nữa. Cũng chẳng khác nhau là mấy, mỗi ngày đều là khoe hạnh phúc!

Cô cảm thấy trên mạng có một câu nói rất đúng―bạn làm cẩu độc thân chẳng sao hết, nhưng bạn mỗi ngày đều không có cách nào ngăn cản người khác phát cẩu lương.

Cô cất điện thoại vào trong túi. Bên ngoài cửa, một dãy đèn sáng rực rỡ huy hoàng.

Bảy giờ năm phút, người đến muộn vẫn thong thả.

“Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe.”

Giọng nói thô dát mộc mạc, cô nghe thấy có cảm giác không thoải mái kỳ lạ.

Cô ngẩng đầu, hai người đối diện nhau, cả người cô đều cảm thấy không ổn.

Hói đầu, mặt sáng bóng, răng vàng đầy miệng.

Mẹ kiếp, người này là ai?

Đây là giảng viên đại học mà thím hai gọi là “vừa mới ba mươi”?

Cô cảm thấy con mắt nhìn người của thím hai càng ngày càng kém rồi. Nếu như nói người này năm mươi thì cô mới tin, nếu như nói anh ta ba mươi, đánh chết cô cũng không tin.

Người đàn ông chà chà tay, ngồi xuống trước mặt Hứa Uẩn Hoan. Truyện Bách Hợp

“Xin chào, Chân Soái.”

Thật đẹp trai?*

*Trong tiếng trung, Chân Soái và thật đẹp trai có âm đọc giống nhau, đều là zhenshuai

Thứ lỗi cho Hứa Uẩn Hoan đang cười như được mùa trong lòng.

Bố mẹ anh ta ôm biết bao nhiêu hi vong mới đặt cho anh ta cái tên như thế này chứ! Anh ta thật là không cho bố mẹ chút thể diện nào, lớn lên thành bộ dạng như thế này.

Cô bán mạng nhịn cười, “Xin chào, Hứa Uẩn Hoan.”

“Cô Hứa uống chút gì đi?”

“Nước lọc là được rồi.”

Nhìn thấy khuôn mặt này, cô cảm thấy mình sớm đã no rồi, nào còn tâm trạng ăn gì chứ!

Người đàn ông dùng đôi mắt bé đến đáng thương của anh ta quét mắt nhìn Hứa Uẩn Hoan, mở miệng: “Cô hứa làm việc ở nơi có danh tiếng nào?”

“Danh tiếng cao thì không bàn tới, tôi là giáo viên mầm non.”

“Vậy thì đúng là không có danh tiếng thật, lương một tháng cũng chỉ tầm hai ba nghìn thôi nhỉ?

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Cô tắc nghẹn một ngụm máu ở cổ họng.

“Bạn gái trước của tôi là quản lý cấp cao doanh nghiệp, lương một năm là hai mươi vạn. Cô Hứa đúng là còn kém xa cô ấy!”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Này, anh xác định là mình tới xem mắt chứ không phải tới cà khịa đó chứ?

“Haha.” Người đàn ông nhếch miệng cười, lộ ra cái răng vàng to tướng, “Có điều con gái mà, cũng không cần kiếm quá nhiều tiền, ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi.”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Em gái anh, vẫy tay tạm biệt nhé? Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, ai quy định con gái phải ở nhà giúp chồng dạy con? Đã xấu trai, còn gia trưởng, hay lắm, anh Chân Soái, anh đã thành công out rồi. Trong lòng Hứa Uẩn Hoan đã ban cho người này một dấu gạch chéo to đùng.

“Cô Hứa có dự tính gì cho tương lai không?” Người đó lại hỏi.

“Không có dự định gì, ngày nào hay ngày thôi.”

Cô cũng không phải là lãnh đạo nhà nước, cần có dự định làm gì? Làm hòa thượng một ngày gõ mõ một ngày, ai rảnh để lập cho mình dự định tổng thể chứ!

“A…” Người đàn ông kêu lên, “Sao lại không có dự tính gì được? Là một thanh niên ở thế kỷ hai mươi mốt này, chúng ta buộc phải có dự định cho tương lai chứ.”

Cô cúi đầu nhấp một ngụm nước ấm trong cốc, gắng sức nhịn cười hỏi: “Vậy anh Chân có dự định gì rồi?”

“Dự định của tôi chính là thăng chức từ giảng viên lên giáo sư, rồi lên viện trưởng, cuối cùng trở thành bộ trưởng bộ giáo dục. Vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc phấn đấu hết mình!”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Này, anh đang kể chuyện cười đấy à?

Cô cười mỉa mai, khóe miệng hơi run rẩy, “Haha, mục tiêu của anh Chân thật vĩ đại.”

“Không thể nói là vĩ đại được, tôi tin rằng rất nhanh thôi sẽ thực hiện được.”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Cô suýt chút nữa phun cả nước ra ngoài.

Buổi xem mắt diễn ra tới bây giờ, cô cảm thấy mình không thể kiên trì thêm được nữa. Người này khoác lác đến mức lúc nào cô cũng muốn hắt cốc nước trong tay vào mặt anh ta. Cô lập tức cầm điện thoại yên lặng nhắn tin Wechat cho Mễ Lạp.

Tiểu Thanh Hoan: “Phan Phan, trận chiến đấu này kỳ lạ quá, tớ chịu không nổi nữa rồi. Huhuhu…”

Phan Phan yêu Phạm Phạm: “Cái quỷ gì thế?”

Tiểu Thanh Hoan: “Về thì kể với cậu, cậu mau cứu tớ đi.”

Ba phút sau, điện thoại Hứa Uẩn Hoan vang lên.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”

“Cái gì? Cậu bị đau bụng à? Được được được, tớ lập tức tới đưa cậu đi bệnh viện.”

Tắt điện thoại, cô nói với anh ta: “Xin lỗi, bạn thân tôi bị đau bụng, bây giờ tôi phải đưa cô ấy tới bệnh viện, bữa cơm này chúng ta không ăn nữa nhé.”

Cô cũng không đợi Chân Soái trả lời, cứ thế cầm túi đi.

Người đàn ông sau lưng đuổi theo cô, “Này… tôi lái xe đưa cô đi!”

Chạy một đường như đòi mạng ra khỏi nhà hàng, cô mới phát hiện mình trở lại nhân gian rồi.

Mẹ nó, đúng là thần kinh mà! Anh ta là người hỏa tinh đến à?

- ------

Lần xem mắt lần thứ n của Hứa Uẩn Hoan chính thức tuyên bố thất bại. Đụng trúng người kì lạ như thế, Hứa Uẩn Hoan thực sự là xin miễn với đối tượng lần này rồi. Cô không dám tin vào con mắt nhìn người của thím hai nữa đâu, thực sự là không có mắt nhìn.

Sự thật chứng minh, con người một khi đã đen đủi, uống nước cũng mắc răng.

Cô vừa đi ra khỏi nhà hàng Hoa dâm bụt, còn chưa đi được mấy bước thì đã bị thứ gì đó không biết từ đâu ập tới.

Chân cô lúc này vô cùng đau đớn. Cô thậm chí còn không kịp xoa chán, ngay sau đó chân liền đứng không vững, cô lập tức ngã sõng soài ra đất.

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Hay lắm, đôi giày cao gót cũng oanh liệt hy sinh rồi. Gót giày gãy lìa..

Cô bất chấp cái trán bị đau, yên lặng nhíu mày, cảm thấy cả người đều không ổn.

Nói cái gì mà mẫu hàng KEKAFU mới ra mùa này, chống nước chống trơn trượt, chất lượng tiêu chuẩn ở đâu?

Đánh giá kém, đánh giá kém, đánh giá kém, chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Không những giày cao gót mới mua hỏng rồi, chân cô cũng bị trẹo rồi, mắt cá chân truyền tới một trận đau đớn.

Xem mắt thất bại, còn bị thương như thế này, hay lắm, bây giờ có một trăm cái bánh Egg Tart cũng không đủ để an ủi nội tâm vỡ nát của cô.

Cô khó khăn móc điện thoại ra gọi cho Mễ Lạp, để cô ấy tới cứu viện.

Bạn thân ở đầu kia điện thoại tàn khốc trần thuật lại sự thật: “Tình yêu à, bây giờ tớ đang cùng chồng trên đường đi, cậu quên là hôm nay tớ phải về quê thăm mẹ chồng à?”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Huhuhu… Hứa Uẩn Hoan rất muốn khóc…..

Đời người như bộ phim cẩu huyết khốn khiếp, cô cũng coi như là cảm nhận được sâu sắc rồi.

Cái trán bị thứ gì đó bay tới đập vào sưng lên một cục, máu đọng đến thảm, cô giơ tay ra sờ thử, cả người cũng sụp đổ rồi.

Cũng may ông trời coi như còn chiếu cố đến cô, vào lúc cô rơi vào bước đường cùng thì mắt cô liếc thấy một bóng hình quen thuộc.

Hahahahaha…… Cô lập tức thấy có hy vọng, được cứu rồi!

Không sai, công tử Từ của chúng ta đang ở cách đó không xa hỏi đường.

Ngày đầu tiên, Từ Thành Tịnh chính thức đi làm, vốn là không mấy quen đường, địa chỉ người mua điền ở khắp nơi, còn toàn là những số kỳ lạ. Anh chỉ biết yên lặng nhìn trời thôi.

Giống như địa chỉ đơn hàng trong tay anh, địa chỉ người mua ghi là: XX tầng hai quán ăn vặt, đường Dương Minh, khu Tô Khê, thành phố Thiển Đô, cô Hách Mỹ Lệ, 187xxxxxxxx.

Anh lái xe ba bánh tới đường Dương Minh mới biết địa chỉ này điền vào thật đáng ghét. Trên đường Dương Minh đặc biệt này có không dưới mười quán ăn vặt, bảo anh đi đâu tìm người ta đây? Hơn nữa, điện thoại người mua còn không chịu nghe máy, anh căn bản không thể liên lạc được với họ. Chỉ có thể đến từng quán ăn vặt tìm vậy.

Lúc này, Từ Thành Tịnh vẫn chưa nhìn thấy Hứa Uẩn Hoan, đương nhiên không biết cô Hứa nghiễm nhiên đã muốn biến anh trở thành một ánh dương quan duy nhất trong cuộc đời tăm tối của cô ấy.

Hứa Uẩn Hoan bội vàng tìm số của anh, hưng phấn lạ thường ấn nút gọi.

Điện thoại kêu một tiếng thì có người nghe máy.

“Alo?”

“Anh Từ đúng không? Xin anh giúp tôi với!!!”

Từ Thành Tịnh: “...”