Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 56: Phiên ngoại (5): Câu chuyện nhỏ của em gái Hứa Uẩn Hoan, mua cẩn thận!



Từ Thành Tịnh bị cuộc điện thoại bỗng nhiên gọi tới của Hứa Uẩn Hoan này khiến cho mông lung rồi, vừa quay người đã nhìn thấy cô gái cách đó mấy mét đang liều mạng vẫy tay với anh, “Anh Từ, tôi ở đây.”

Chân mày anh hơi nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai hiện lên biểu cảm bất đắc dĩ. Từ Thành Tịnh cảm thấy mỗi lần gặp phải cô gái này, cô luôn có năng lực khiến anh phải “kinh ngạc”.

Anh cũng không kịp để ý tới đồ chuyển phát của mình, đi bước lớn tới chỗ cô. Đầu tháng mười, gió đêm hơi lạnh thổi tới khiến cả người anh nhiễm thêm một trận lạnh lẽo.

Đi tới gần mới phát hiện, bộ dáng của Hứa Uẩn Hoan thực sự chật vật vô cùng. Trên trán có vết máu bầm, giày cao gót cũng gãy rồi, để chân trần, bộ dáng như người cùng đường vậy. Chân cô rất đẹp, nhỏ nhắn khéo léo, da bàn chân trắng nõn nà, vừa trắng vừa mềm. Bàn chân trơn bóng, không nhìn rõ được mắt cá chân, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên trên, bàn chân hơi sáng lên. Anh cảm thấy cổ nhân có câu “tiêm tiêm ngọc túc”, chân ngọc nhỏ nhắn, đại khái chính là bộ dạng như thế này.

Ánh mắt anh dừng lại mấy giây, liền nhanh chóng rời đi. Ở thế giới của anh, nam nhân lạ mặt không được nhìn chân của nữ nhi, điều đó là không hợp lễ nghĩa.

Hứa Uẩn Hoan tất nhiên không biết Từ Thành Tịnh đang nhìn cái gì, cô mặc kệ đau đớn trên trán, nắm lấy tay của người đàn ông, “Anh Từ, anh giúp tôi với!”

Từ Thành Tịnh: “...”

Lại là câu này!

Lòng bàn tay cô rất nóng, nắm lấy tay anh, lực đạo rất mạnh, mười ngón tay dán lên da anh, dường như đang nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.

Còn không phải là ngọn cỏ cứu mạng sao! Vào lúc này đối với Hứa Uẩn Hoan đang ở bước đường cùng mà nói, thì người đàn ông trước mắt là người duy nhất có thể giúp đỡ cô vượt qua khó khăn. Đánh chết cô cũng không buông anh ra đâu!

Người đàn ông lịch sự thoát khỏi móng vuốt của cô đang bám chặt lấy tay anh, rút tay ra, nhíu mày, “Sao thế?”

Nam nữ thụ thụ bất thân, thật là tội lỗi!

Hứa Uẩn Hoan nhìn thấy hành động này của anh, cũng không để ý tới mình quá sốt ruột, cô cười mỉa, “Tôi không biết bị thứ gì đập vào, anh Từ có thể đưa tôi tới bệnh viện được không?

Từ Thành Tịnh đứng yên nhìn cô, cẩn thận nhìn cô, cũng không đồng ý ngay. Dường như đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của cô.

Hứa Uẩn Hoan là người thông minh, cô nhìn thấy người đàn ông như vậy, lập tức nhận ra người này hẳn là không tin mình. Cũng phải, bây giờ lừa đảo nhiều như vậy, ai mà ngốc nghếch đi giúp đỡ một người lạ mặt không thân không thích chứ? Nếu như chuốc phiền phức lên người phải làm thế nào?

Nghĩ như thế, Hứa Uẩn Hoan lại sốt ruột, cô kéo góc áo Từ Thành Tịnh, “Anh Từ, tôi đảm bảo tôi không phải là lừa đảo, anh xem, giày tôi hỏng rồi, chân cũng bị trẹo rồi, chân còn bị sưng lên một cục, tôi thực sự là rơi vào đường cùng rồi mới nhờ anh giúp đỡ. Nếu như anh không tin, chúng ta có thể quay video làm bằng chứng…”

Cô vừa nói vừa khó khăn lục tìm điện thoại.

Thật ra, Từ Thành Tịnh trầm mặc không nói không phải là cảm thấy Hứa Uẩn Hoan là lừa đảo, dù sao với Từ công tử bây giờ thì căn bản không biết lừa đảo là gì. Sở dĩ anh không lập tức đồng ý là vì anh đang nghĩ xem nên đưa Hứa Uẩn Hoan đi bệnh viện kiểu gì.

Trên đường xe chạy như thoi đưa, như thể đến cả một chiếc taxi cũng không nhìn thấy được, thật sự là gặp quỷ rồi!

Anh kéo góc áo ra khỏi tay Hứa Uẩn Hoan, nếu như tiếp tục để cô gái này kéo, anh sợ rằng chiếc áo sơ mi trên người mình sẽ rách mất.

“Đợi đó!” Anh lạnh lùng ném lại một câu, rồi quay người chạy đi.

Một lúc sau, anh đấy một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện tới, “Ngây ra đó làm gì, lên xe đi!”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô, ngồi ngây ra đó, Từ Thành Tịnh nhíu mày, đỡ Hứa Uẩn Hoan lên xe ba bánh.

Gió đêm thổi tới, thổi phần phật, chiếc váy liền sát nách trên người cô bị thổi bay phấp phới, cánh tay lộ ra bên ngoài lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Chiếc xe ba bánh đi rất nhanh, trên xe còn có một nam một nữ trẻ tuổi. Người đàn ông anh tuấn nho nhã, người phụ nữ dịu dàng động lòng người, nhưng trên trán cô lại có một cục máu bầm là cái quỷ gì vậy? Phong cách này thật là mới mẻ kỳ lạ! Tất nhiên đã thu hút vô số ánh nhìn quan sát từ người đi đường.

Hứa Uẩn Hoan đảm bảo, cô sống hai mươi bảy năm trên đời chưa từng nổi bật như vậy. Trên người bị thương, còn được người ta dùng xe ba bánh đưa tới bệnh viện.

Cũng may cô bị thương không nặng, chỉ là vết thương ngoài da, y tá bôi thuốc băng bó cho cô xong thì không sao nữa rồi.

Giày vò một hồi như thế, cũng đã chín giờ tối rồi. Hứa Uẩn Hoan với bộ dạng như vậy, anh tất nhiên phải đưa cô về nhà rồi.

Mà trên xe còn có một đơn hàng chưa giao.

Đưa Hứa Uẩn Hoan về nhà, cô cười ngại ngùng, “Xin lỗi, làm lỡ công việc của anh rồi.”

Từ Thành Tịnh khẽ nâng mắt nhìn cô, người con gái có khuôn mặt trái xoan, trong ánh sáng lờ mờ trở nên vô cùng đáng thương.

Lúc này anh mới để ý, cô gái này có đôi mắt rất đẹp, con ngươi trong veo, sáng long lanh có thần, trong mắt giống như có đom đóm nhấp nháy. Lông mi dài và cong, khiến cho đôi mắt giống như hai cái bàn chải đáng yêu vậy.

Mỗi khi cô mở to mắt ra, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, anh cảm thấy hẳn là chẳng có mấy người đàn ông có thể khống chế được đâu!

Anh bình thản đánh giá đôi mắt cô, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Giọng nói hơi lạnh lùng, “Không sao.”

Nói xong liền muốn đi, anh bây giờ cần giao gấp hết đồ trên xe hàng đi. Bị cô gái này làm lỡ mất rất nhiều thời gian, còn rất nhiều đơn hàng chưa giao nữa, phải nắm bắt thời gian mới được.

Ngoài dự liệu, Hứa Uẩn Hoan lại gọi anh lại, “Này, anh đợi chút.”

Anh nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Mỗi khi cô gọi anh lại đều không phải là chuyện gì tốt.

Anh quay người nhìn cô, ngữ khí có hơi cứng ngắc, “Còn có chuyện gì sao?”

Hứa Uẩn Hoan đứng yên ở cửa, cười ngây ngô với anh, “Anh Từ, anh có bạn gái chưa?”

“Bạn gái?” Trong lòng anh thầm cân nhắc ba chữ này.

Không phải là bạn bè là con gái sao?

Không đợi anh nghĩ ra cái gì, cô gái này liền nhanh nhẹn nói thêm, “Nếu như không có, tôi có thể làm bạn gái anh không?”

Anh nghĩ nghĩ, anh ở đây chỉ quen biết một người là Đàm Mộ. Nếu như có thêm một người bạn là con gái, vậy thì cũng rất tốt mà. Hơn nữa anh cũng không ghét cô gái này.

Có được suy nghĩ như thế, Từ công tử không chút do dự đồng ý luôn, giơ tay ra, “Được, vẫn mong cô Hứa sau này chỉ giáo nhiều hơn!”

Hứa Uẩn Hoan: “...”

Nhanh như vậy đã đồng ý rồi?

Lúc này Từ công tử vẫn không biết, “bạn gái” ở đây không phải là “bạn gái” mà anh nghĩ.

Lời tác giả muốn nói: Được rồi, câu chuyện đến đây là kết thúc thật rồi! Tác phẩm mới sẽ tiếp tục đó nha!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!