Ngây Ngô

Chương 15



Tết Âm Lịch lần này đặc biệt không yên bình, phương Nam bùng nổ một trận dịch bệnh truyền nhiễm khiến cho sự sợ hãi dù nhiều dù ít cũng bao trùm lên các thành thị ở phương Bắc, các học sinh trong năm học này, lại cảm thấy kỳ thi đại học còn đáng sợ hơn căn bệnh kia.

Nghỉ đông, Tống Doanh và Cố Hàm không liên lạc, Cố Hàm muốn gọi điện thoại cho Tống Doanh vào hôm tối giao thừa, mới phát hiện cô không hề cho hắn số điện thoại. Mối quan hệ giữa người với người là mong manh như vậy đó, nếu không có tám con số kia, thì có lẽ chưa chắc có thể tìm được nhau… đương nhiên câu này không thích hợp với Cố Hàm và Tống Doanh, bởi vì bọn họ sẽ gặp lại nhau vào ngày đi học lại.



Con số trên bản đếm ngược dần dần giảm đi, Tống Doanh phát hiện có một vài con số không biết bỏ đi đâu, cũng không muốn vẽ lại, dù sao thì đếm ngược hai chữ số cũng cần ít hơn ba chữ số. Trong thời khắc chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tất cả sự nhàn rỗi đều giống như đã bị đánh cắp. Còn Cố Hàm lại mang tinh thần của mình đặt vào những chuyện không liên quan đến thi cử, ví dụ như chú ý đến hành động của Tống Doanh, ví dụ như suy nghĩ đến tương lai của hắn và cô.



Tiết mục biểu diễn hôm liên hoan mừng năm mới của Du Thanh Ca đã gây ra sự xúc động rất lớn cho Cố Hàm, Cố Hàm biết Hà Đào không quay đầu lại, biết quan hệ giữa cậu ta và Ngô Phi đã hoàn toàn kết thúc vào ngày hôm đó. Hà Đào luôn ra vẻ tùy tiện không để bụng, nhưng có một ngày lại thở dài nói với hắn: Có những người bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời, cho nên nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Cố Hàm không biết Hà Đào có phải đang nhắc nhở hắn hay không, nhưng hắn đúng là đã sinh ra cảnh giác. Hắn không muốn mình giống với Hà Đào, một mặt từ bỏ người trong lòng mình, mặt khác cũng không thể đáp lại người chúc phúc cho mình.



Nhưng Du Thanh Ca lại không muốn Hà Đào đáp lại mình cái gì, cô ta cảm thấy Hà Đào đã đối xử với mình thật tốt, cho nên cô ta rất thích cậu ta, cũng hy vọng cậu ta mãi mãi tốt đẹp. Trong lòng cô ta, Hà Đào vẫn thích Ngô Phi, như vậy bọn họ ở bên nhau nhất định sẽ rất vui vẻ … logic của Du Thanh Ca chính là như vậy, có khi phức tạp, nhưng có khi lại đơn giản vô cùng.

Tháng hai rồi đến tháng ba, thành tích của Cố Hàm từ thất thường đã vững vàng tiến lên, mùa đông sắp đi qua, Du Thanh Ca quyết định đi Bắc Kinh Thượng Hải phỏng vấn, dưới tình huống lừa gạt cha mẹ. Lúc này, danh từ gọi là SARS kia bắt đầu lan rộng trong cả nước, Bắc Kinh bước vào trạng thái giới nghiêm. Đến tháng tư, các tin đồn sôi nổi nổ ra, ai nấy đều cảm thấy bất an. Kế hoạch đi Bắc Kinh của Du Thanh Ca dường như không thể không gác lại, cô ta nghĩ có lẽ đây là vận mệnh. Khi cô ta vất vả lắm mới quyết tâm theo đuổi đam mê của chính mình, thì vận mệnh lại tước đoạt khả năng mạo hiểm của cô ta.



Hà Đào nói, vận mệnh trêu người, người lại không thể từ bỏ. Nhưng không buông tay thì có thể làm thế nào? Du Thanh Ca hỏi cậu ta.

Mới mười mấy tuổi, bọn họ không biết nên phản kháng lại vận mệnh như thế nào, sự can đảm của bọn họ cho đến giờ phút này chỉ là việc có vượt ra khỏi quỹ đạo hay không, đối mặt với sóng to gió lớn hơn nữa thì bọn họ không biết phải làm thế nào. Sự may mắn luôn luôn trêu chọc con người, vài ngày sau, Hà Đào biết được một vài cơ sở đào tạo diễn xuất hệ đại học ở thành phố Hoa đã bắt đầu chiêu sinh, vội kéo Du Thanh Ca ghi danh. Hà Đào nói đây là trời không tuyệt đường con người, chứng minh vận mệnh vẫn chiếu cố Du Thanh Ca, nếu cô ta không học diễn xuất, ngay cả ông trời cũng không đồng ý.

“Trời có đồng ý hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết ít nhất là cậu giúp tôi.” Du Thanh Ca cười nói với hắn.

Mùa đông năm nay không lạnh.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

“Tống Doanh thế nào rồi? Ngày mai là thi thử, vì sao còn chưa thấy cô ấy xuất hiện?” Sắc mặt Cố Hàm lo lắng, hỏi Địch Hoan Vân.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Quan tâm thì đi thăm cô ấy đi!” Địch Hoan Vân trả lời.



Cho dù là ở một nơi cách xa trung tâm như thành phố Hoa, cho dù đến nay vẫn chưa nghe nói thành phố Hoa có trường hợp nhiễm bệnh nào nghiêm trọng, nhưng lòng người hoảng sợ là không thể tránh khỏi. Khẩu trang bao tay nước sát trùng bay đầy trời, mọi người ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhau, một khi có ai đó phát sốt sẽ lập tức được báo cáo, tiếp nhận điều trị chuyên môn. Tống Doanh vóc người cao gầy, sức đề kháng không tốt, những khi giao mùa rất dễ cảm lạnh, hơn nữa còn bệnh là bệnh rất nặng. Đúng lúc cô lại kiên trì không uống thuốc ( nghe nói là vì muốn nâng cao sức đề kháng của bản thân), cho nên mỗi lần bệnh đều kéo rất lâu mới khỏi. Nhưng lần này không thể kéo dài, sau khi xác định cô không phải bị nhiễm SARS, cô Lý đã ép buộc cô phải nghỉ ngơi. Nghe nói người bị bệnh khả năng miễn dịch bị giảm xuống rất dễ dàng bị nhiễm, vì phải nghĩ đến sức khỏe của các học sinh khác, đồng thời cũng muốn cô hoàn toàn khỏe mạnh mới tiếp tục đi học.

Vốn là muốn Tống Doanh ở nhà cách ly, nhưng dù sao cách ly trong phòng cũng rất dễ dàng ảnh hưởng đến tâm lý, nhưng Tống Doanh nói cô không muốn về nhà, cho nên đành phải để cô ở lại trường học. May mắn là tình trạng ở thành phố Hoa tương đối nhẹ trong cả nước, trước mắt chỉ có những ca nghi ngờ, không đến mức quá nghiêm trọng.



“Vớ vẩn, nếu tôi có thể đi thăm thì còn phải hỏi cậu làm gì?” Cố Hàm trong lòng phiền muộn. thái độ lảng tránh của Tống Doanh đối với hắn rất rõ ràng, lúc thảo luận về bài tập thì vẫn bình thường, nhưng chỉ cần hắn chuyển đề tài một chút, Tống Doanh sẽ nói tránh đi mặc cho hắn có ám chỉ thế nào thì cũng chỉ giả vờ không hiểu. Hắn có chúc không cam tâm với mối quan hệ "bạn bè", "bạn học", cô thì chẳng nhìn thẳng vào hắn, ngay cả can đảm tiếp nhận hoặc từ chối cũng không có.

Nghe nói khi đà điểu bị tấn công thì nó sẽ có thói quen vùi đầu xuống cát, không quan tâm tất cả mọi việc xung quanh, giống như rùa đen hoặc ốc sên khi bị kích thích sẽ chui vào trong cái vỏ của mình. Chôn càng sâu thì co lại càng kín. Nhưng mà cuối cùng thì cô vẫn phải thò đầu ra, nhìn một cái, nhìn xem thế giới… nhìn hắn, ít nhất là cô phải học được chuyện dời ánh mắt khỏi người Mạnh Xuyên Giác.

Cô nên hiểu thoát ra khỏi cái vỏ của mình bên ngoài sẽ là một khoảng trời khác. Mua dây buộc mình như vậy, quấn lấy bản thân, đau khổ sẽ không thể giải thoát, sẽ chỉ khiến cô càng ngày càng mất đi sức sống. Hắn có thể kéo cô lại, nhưng không thể ngăn ánh mắt cô nhìn về phía Mạnh Xuyên Giác. Hắn có thể ở bên cạnh nỗ lực bảo vệ cô, nhưng dưới tiền đề là cô mong muốn. Hắn không muốn thấy cô cô đơn, nhưng cô lại không cần hắn bên cạnh.

Mỗi lần cô cười lên rất đẹp, nhưng cười miễn cưỡng thì lại làm người ta đau lòng không thôi… ít nhất, là làm hắn đau lòng không thôi. Bây giờ hắn đã rất giỏi trong việc phân biệt nụ cười của cô có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, nếu cô cười mỉm cười hắn sẽ nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi cô không cười nữa mới thôi.



Nhưng mà cô vẫn thích cười. Cười lúc có người bên cạnh, mệt đến sắp chết vẫn cười. Trước ngày thi thử, cô giáo bảo học sinh chuẩn bị mọi thứ, cô cũng vội vàng sắp xếp bài thi, sao chép đáp án, tổ chức kỷ luật cho các bạn học, mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn tràn đầy sức sống, chỉ là có một ngày khuôn mặt đỏ bừng nằm rạp trên bàn. Lúc đó trong lòng hắn cực kỳ hoảng loạn, cộng với việc mấy ngày hôm nay bệnh truyền nhiễm lây lan, suýt chút nữa đã khiến hắn không thể thở được.

Lúc cô vào phòng y tế, hắn cũng tức giận điên cuồng. Giận bản thân mình không thể gặp cô, cũng nhìn thái độ của mọi người. Sau khi mắng lớp trưởng, lớp phó kỷ luật, lớp phó học tập một lúc, ngôn ngữ khuyên giải của bọn họ đã khiến hắn bình tĩnh lại.

Đúng vậy, cô không kêu mệt không làm nũng, vẫn luôn nói cười vui vẻ, vĩnh viễn là tràn đầy sức sống. Mọi người đã quen nghĩ cô là siêu nhân, cho nên mới giao hết tất cả mọi việc cho cô, còn bản thân mình thì thảnh thơi nhẹ nhàng. Quan hệ tốt, cũng chỉ là quan hệ cười đùa. Cô đã quen làm đối tượng để mọi người trút bỏ tâm tư, nhưng từ trước đến nay chưa từng nói với ai điều gì về mình. Hắn cũng không ngoại lệ, làm sao có thể chỉ trích người khác?

Cô ở bên trong đám người vẫn luôn dùng một gương mặt tươi cười quật cường, tạo ra khoảng cách với xung quanh. Những người khác đều thích tiếp xúc với cô bởi vì có cô ở bên cạnh thì không cần phải lo lắng có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, cô chỉ biết cười đùa và lắng nghe.



Nhưng còn cô thì sao? Cảm xúc và sự đau khổ của cô thì dành cho ai? Nước mắt của cô đặt ở nơi nào?

Tay nện lên trên tường, nhắm mắt lại, trước mắt là nụ cười của cô, bên dưới nụ cười tươi tắn kia là nước mắt dần dần chảy xuống.

Khóc không ra nước mắt mới là thứ nước mắt đau khổ nhất. Còn hắn, ngay cả tư cách lau nước mắt cho cô cũng không có.

Kiểm tra xong, bị sốt và cảm lạnh, hắn nhẹ nhàng thở ra. Hắn hy vọng Tống Doanh có thể về nhà dưỡng bệnh nhưng cô đã ở lại trong ký túc xá.

Hắn không ở lại trong trường nhưng mà vẫn có thể đi đến phòng ngủ của các nam sinh trong lớp. Tám cái giường bằng gỗ cứng như sắt, đồ đạc lung tung rối loạn, không khí lạnh lẽo, nơi như thế này làm sao dưỡng bệnh được? Trường Lý Trung không bắt buộc học sinh phải ở lại, cho nên có rất ít người, ký túc xá chỉ có một khu, tầng 1 và tầng 2 có một nửa là dành cho các giáo viên, một nửa tầng hai và tầng 3 là dành cho nam sinh, tầng 4 là tầng 5 là dành cho nữ sinh, tầng sáu bỏ trống để sử dụng cho các trường hợp đặc biệt. Hắn là nam sinh, nhiều nhất chỉ có thể nhân lúc không có người kiểm tra phòng ngủ mà lẻn lên lầu 3, muốn lên tầng cao hơn là không thể nào.

Trong lúc lo lắng mới bám theo Địch Hoan Vân muốn nhờ cô ta đưa mình về phòng, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt trêu chọc của bạn bè nhìn mình. Mấy lần muốn gọi điện thoại, đều là cầm lên rồi bỏ xuống, có một lần gọi được, nghe thấy bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc, lại không có tiền đồ mà ngắt máy… vờ như là điện thoại rác.

Muốn nghe giọng cô, càng muốn nhìn thấy cô. Ngày mai là thi thử, hắn muốn gặp cô, để an lòng một chút.

Nhưng mà một tầng lầu kia, hắn lại không thể đi lên được. Dịu dàng dòng nước chảy, lời tình khó tuôn ra…

“Nếu là ngày thường thì cậu thật sự không thể đi lên, nhưng mà hôm nay thì khác …” Địch Hoan Vân cười, cố tình kéo dài, chờ đối phương phản ứng.

“Hôm nay thế nào?” Quả nhiên Cố Hàm nhanh chóng phản ứng, ha ha, con cá mắc câu.

“Cậu biết đó, ngày mai là thi thử, cần phải tổng vệ sinh, trong phòng học không thể để đồ đạc gì, đặc biệt là các thứ liên quan đến học tập. Nhưng mà sách của bọn tôi rất nhiều, chỉ có thể mang về phòng ngủ.” Địch Hoan Vân cười tinh ranh, “Cho nên… Hôm nay là ngày phòng ngủ mở cửa, cho dù là nam hay nữ chỉ cần ôm theo một đống sách, là có thể tự do ra vào.”

“Tôi…” Cố Hàm đứng lên.

“Phòng của bọn tôi là phòng 408, đừng đi nhầm đấy.” Địch Hoan Vân đặt một chồng sách thật cao lên trên bàn, “Còn nữa, tất cả sách vở và đồng phục của Tống Doanh giao hết cho cậu!”

Thì ra hắn cần phải làm cu li sao?

Cố Hàm thu dọn đồ đạc của Tống Doanh, mỉm cười vui vẻ.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

“Các chị em, trong vòng một tiếng đồng hồ này không được về phòng ngủ nhé!” Địch Hoan Vân tuyên bố, “Bất cứ ai vào phòng 408, chém!” Bàn tay chặt xuống, tư thế bổ dọc núi Hoa Sơn.

“Tuân mệnh!” Sáu nữ sinh còn lại cùng đồng thanh kêu lên, tiếp tục thu dọn đồ đạc đặt lên trên bàn Cố Hàm, “Trước khi thi, bọn tôi cần phải ra ngoài thư giãn một chút! Đồ đạc của bọn tôi giao cho Tiểu Cố nhé.”

Trên bàn đã hình thành những quả núi nhỏ, chỉ đợi dũng sĩ khiêng thể phòng.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Ngày mai thi thử… sẽ có thể gặp hắn ở phòng thi…

Tống Doanh nằm trên giường, vừa đau lòng vừa đau đầu, kích thích đến mức ho khan một trận.

Tiếng nhạc từ máy iPod cá nhân truyền ra, là một bài hát của Trịnh Trí Hóa: About Promise (*). Từ trước đến nay cô đều rất thích Trịnh Trí Hóa, ca từ bài hát của anh ta chân thật đến mức tái nhợt, tái nhợt như người chết.

… Có những lời đã hứa, luôn khiến người ta si mê. Thế giới bao la, tình yêu có thể bền vững đến khi nào... Có những lời đã hứa, hiện thực thiếu, ảo tưởng nhiều. Những người vô tri, đừng tưởng rằng hạnh phúc dễ dàng tìm thấy…

Ha ha, vô tri … khung cảnh trong bài hát này đại khái là: buổi chiều của một ngày tháng năm nào đó, trong một quán cà phê thành thị, hai người nam nữ trẻ tuổi bàn luận về cuộc sống hạnh phúc, sau một trận mưa to nhiều năm sau đó, bọn họ một lần nữa gặp lại nhau. Mỗi người đều đã có cuộc sống và theo đuổi của chính mình, gặp lại nhau đã như người xa lạ. Đây là lời hứa hẹn, tất cả nghiêm túc tất cả thề thốt, ở trước mặt thời không, đều hoá thành chê cười. Vật vẫn là vật, người vẫn là người, nhưng trái tim đã thay đổi.

Một hồi gió lạnh lùa qua, cô vội đắp chăn lại đàng hoàng. Bỗng nhiên nhớ lại mùa đông năm ấy, cậu ta đã cho cô mượn đôi găng tay ấm áp, nhưng mà, hồi ức cho dù ấm áp, cuối cùng cũng không thể ấm áp bằng hiện tại.

Cô thấy lạnh. Vừa lạnh vừa mệt, hơn nữa còn cô đơn.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng người, Tống Doanh hơi có chút phấn chấn, ném đi ý tưởng hậm hực. Nhìn thời gian, chính là lúc tổng vệ sinh... Hôm nay là một ngày trước thi thử, rất nhiều người đều lựa chọn nhét đồ đạc vào phòng ngủ, phòng của cô cũng vậy. Cô không thể khuân vác, không biết những thứ kia sẽ thế nào. Tống Doanh tắt iPod, giấu mình trong chăn. Lát nữa rất có thể sẽ có nam sinh làm cu li cho bọn họ, nhìn thấy bộ dạng này của mình thật là xấu hổ!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, nhất định không phải là bảy người kia, vậy thì hơn phân nửa là một nam sinh nào đó. Tống Doanh thở dài: “Vào đi!” Nhìn về phía chiếc bàn ở giữa phòng, nghiên cứu xem nên để đồ đạc như thế nào mới không làm cản trở lối đi cũng sẽ không bị nước mưa tạt vào.

Cửa mở, phòng ngủ quạnh quẽ bỗng dưng có chút nhiệt độ. Tống Doanh nhìn về phía cửa, ở giữa một chồng sách và một chiếc cặp to, thân ảnh kia vẫn thẳng tắp. 184cm… Không cần nhìn mặt, cô cũng biết người đi vào là ai…

“Hôm nay sao lại đến phiên cậu làm những việc cực nhọc này?” Thật là kỳ lạ, khuôn mặt lạnh lùng kia của hắn làm gì có ai dám sai hắn làm việc?

Cố Hàm bước vào, không còn có tay để đóng cửa.

“Này này, đạo sĩ Tiểu Cố, đồ đạc cứ để ở trên bàn kia là được. Chỗ này có sách của tôi xin đừng đặt trên mặt đất, bọn họ vẫn còn chưa quét dọn đấy!” Tuy rằng cô chưa bao giờ thích đọc loại sách này, nhưng bài tập lớp 12 của cô đã được đặt trước sẽ tặng ra ngoài, dù sao cũng phải giữ lại cho hậu thế danh tiếng tốt đẹp!

Cố Hàm đặt đồ đạc lên bàn, sau đó thấy một chiếc ghế dựa ra ngồi bên cạnh mép giường Tống Doanh.

“Khá hơn chút nào chưa?” Bàn tay chưa được sự cho phép đã sờ lên trán cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, rồi lại sờ lên trán mình mà so sánh.

“36,6°C, bình thường.” Tống Doanh nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười thật sự rất yếu ớt. Cố Hàm thấy cô cười, trong lòng tràn ngập dịu dàng.

“Ngày mai có thi thử được không?” Không biết nói gì mới tốt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, ngay cả không khí cũng mờ ám vô cùng.

“Đương nhiên rồi, mười năm mài một kiếm, tôi đã học hành gian khổ đã mười hai năm.” Tống Doanh nói đùa nhẹ nhàng.

“Lo lắng không?”

“Tàm tạm.” Tống Doanh nhìn vào đôi mắt hắn, không biết phải làm sao, lại tiếp tục nói lời thật lòng, “Ai mà không lo lắng chứ… tôi cũng chính là nhìn thì không thèm để ý thôi, thật ra tôi cũng đã giải đề quá nhiều, tuy rằng không phải rất cố sức, nhưng những gì nên làm đều đã làm. Chỉ là, không phải rất rõ ràng thôi. Mỗi ngày thức đêm làm một quyển bài tập, còn không bằng ban ngày thanh tỉnh làm mười đề. Thật ra, trước mỗi lần thi cử tôi đều rất lo lắng, tôi cứ luôn hỏi ba mẹ nếu thi không tốt thì phải làm sao bây giờ...”

Hiếm khi thấy cô dịu dàng như vậy, tay trái vươn ra ngoài chăn, Cố Hàm đưa tay, nắm lấy tay cô: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bọn họ sẽ nói, thi không tốt thì có thể không tốt đến mức nào? Có thể hạng chót không? Tôi trả lời, vậy thì hơi khó. Sau đó bọn họ sẽ nói, vậy con lo lắng cái gì?” Bàn tay Tống Doanh lạnh lẽo, hấp thu nhiệt lượng từ tay hắn, ha ha, nhiệt truyền lại là từ cao đến thấp, cô không khách sáo, “Thật là phụ huynh không có trách nhiệm mà…”

“Thật là phụ huynh sáng suốt.” Cố Hàm phủ định cách nói của cô. Phụ huynh như vậy, mới có thể dạy ra con cái như vậy, cho dù là có chút… chuốc khổ vào thân.

“Đúng rồi, cậu đã nghĩ ra sẽ thi vào trường đại học nào chưa?” Cố Hàm truy hỏi, muốn có một đáp án rõ ràng.

“Ít nhất thì phải sau khi thi thử mới có thể quyết định! Tôi còn có mục tiêu rõ ràng, chỉ là muốn đi những nơi rộng lớn, bôn ba bên ngoài.” Tay cô co rút trong lòng bàn tay hắn.

“Đi học xa, ba mẹ không phản đối sao?” Tống Doanh được xem là giai cấp trung lưu trong số các bạn học, gia đình yêu thương chiều chuộng, sẽ nỡ để cho cô đi xa sao? Chỉ có ba mẹ hắn muốn con cái thành long thành phượng, mới buộc hắn tới Bắc Kinh - Thượng Hải.

Tống Doanh cúi đầu, thanh âm nho nhỏ: “Thì ra cậu không biết…”

“Không biết gì?” Cố Hàm không nghe rõ, cúi người về phía trước, muốn để sát vào một chút.

“Chỗ này phải không? Ngô Phi, tôi vào đây!” “Rầm” một tiếng, cửa mở. Người ngoài cửa ngây ra, nhìn cảnh tượng dễ khiến người ta hiểu lầm trong phòng đương nhiên là, nếu thật là hiểu lầm...

Tống Doanh thở dài: “Làm phiền cậu một chuyện, đây là phòng 408, nữ sinh lớp các cậu ở phòng 508, làm phiền đi thêm một tầng lầu, vất vả rồi.”

Người trước mặt cô bỗng dưng cứng đầu, ngồi trở lại ghế dựa, sau đó chậm rãi quay đầu.

Thường xuyên gặp phải như vậy thật sự không biết là tình cờ hay cố ý …

Cố Hàm chào: “Mạnh Xuyên Giác, cậu cũng đến khuân đồ à?!”

Người ở cửa hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, ôm một đống sách, không phải Mạnh Xuyên Giác thì còn ai?

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

“Xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục.” Một nụ cười hiện ra, má lúm đồng tiền nhợt nhạt trên mặt. Chàng trai như ánh mặt trời kia, lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ, chỉ là lầm đối tượng. Lúc đóng cửa lại còn không quên nói thêm một câu: “Tôi sẽ không nói ra ngoài, yên tâm.”

Gió thổi qua, tàn cục còn lại thật là khủng khiếp. Cố Hàm ngồi thẳng, ánh mắt lạnh thấu xương: “Hay là để tôi đi giải thích một chút?!” giọng điệu rất thấp.

“Giải thích? Giải thích gì? Cậu ta đã nói sẽ không nói ra ngoài thì sẽ không nói, những gì cậu ta nói luôn sẽ giữ lời.” Tống Doanh thấp giọng nói.

Trái tim lại tan nát. Cậu ta bình thản như vậy là bởi vì thật sự không để trong lòng, thật sự xem cảnh tượng này là không liên quan đến mình. Nhưng mà quan trọng là, cô có thể bình thản không…

“Cậu có thể cho phép mọi người hiểu lầm, bởi vì cậu không để bụng, Nhưng cậu vẫn muốn giải thích với cậu ta, không phải sao?” Sự hoảng hốt trong mắt Tống Doanh đã bị hắn nhìn thấy.

“Cậu còn hi vọng điều gì? Cậu nói cậu không nghĩ tới việc cậu ta sẽ quay đầu lại tìm cậu, nhưng cậu vẫn hi vọng như vậy đúng không?” Anh chàng ở đối diện bắt đầu hùng hổ doạ người, “Cậu nói với bản thân, nói với tôi rằng mình không chờ đợi, nhưng thật ra thì sao chứ?”

“Thực ra vào thời điểm chia tay, ở lá thư cuối cùng viết cho cậu ta. Tôi đã nói tôi sẽ chờ cậu ta, cho đến khi không thể chờ được nữa. Chỉ cần cậu ta quay đầu lại, cậu ta luôn có thể nhìn thấy tôi, cho đến khi tôi không còn nữa.” Cô thì thầm rất khẽ. Có lẽ là bởi vì đau đầu hoặc là cũng có thể vì bị sốt? Bị bệnh, yếu đến mức không muốn đi. Có lẽ, cũng là vì nụ cười nhẹ nhàng không chút để ý của người vừa rồi… cậu ta sẽ nghĩ gì? Cuối cùng cũng đã thảnh thơi; cuối cùng cũng đã có thể thoát khỏi cô ta; cuối cùng cũng có thể quên lãng những ngày xưa… cuối cùng mọi thứ đã kết thúc…

“Ai mà biết được… Ai mà biết rốt cuộc trong lòng tôi nghĩ thế nào, ai mà biết rốt cuộc tôi đã hi vọng như thế nào… Nếu bây giờ cậu ta thật sự quay đầu lại, tôi có thể tiếp nhận không? Tôi thật sự có thể tiếp nhận sao? Tôi chẳng biết gì cả… Tôi chỉ biết tôi còn rất để ý đến cậu ta, rất quan tâm đến cậu ta.”

“Tôi đã từng có ba bốn năm, hoàn toàn tồn tại vì cậu ta, trong đó có hơn hai năm xem cậu ta là cả thế giới của mình, khắc ghi nhất cử nhất động của cậu ta vào trong lòng. Lúc học lớp 8, tôi ngồi ở sau bàn cậu ta, lúc đó chuyện mà tôi thường làm nhất chính là giương mắt nhìn người ở phía trước, hi vọng cậu ta có thể quay đầu lại…” Cô nhắm mắt lại, như có thể nhìn thấy những ngày xưa, những ngày tháng đã ghi khắc quá sâu trong lòng.

“Nhung nhớ và quan tâm cậu ta đã trở thành thói quen, không phải tôi không muốn, mà là tôi không thể thay đổi.” Ánh mắt Tống Doanh trở nên xa xăm, “Quên mất cậu ta, chẳng khác nào quên mất 6 năm trong cuộc đời, làm sao tôi có thể làm được đây?”

“Thói quen là có thể sửa.” Cố Hàm nói.

“Sửa như thế nào?” Đôi mắt ngấn nước mông lung, người bị bệnh có thể tỏ ra yếu ớt, đúng không?

Sửa… Không phải cô chưa từng nghĩ tới. Mỗi lần thấy hai người bọn họ tươi cười đi qua, lòng đau như cắt; mỗi khi tỉnh lại sau cơn ác mộng ban đêm, hồi ức lại ùa về… Vốn dĩ cô đã cho rằng đau lòng là thói quen, trái tim mình cũng đã chết, thì lại một lần nữa trơ mắt nhìn nó đổ máu và tan nát. Đau đến mức không nhịn được nhưng vẫn phải nhịn, hai tay buộc chặt cũng không tránh khỏi sự lạnh lẽo trong lòng. Quên đi… Sửa lại thói quen… Không phải cô chưa từng nghĩ tới … Chỉ là, mỗi khi làm một chuyện gì đó đều sẽ nhớ đến cậu ta, ngay cả khi tay vén tóc xẹt qua sườn mặt, cũng sẽ nhớ tới, mái tóc dài này là để vì cậu ta.

Nếu không thể sửa được, thì đành phải để mặc nó tự do phát triển. Khổ đau, thì cứ tiếp tục khổ đau. Quen rồi sẽ không sao cả...

“Đồ ngốc! Không được chờ hai người bọn họ mỗi lần nghỉ giữa giờ nữa, không được chậm rãi nhìn bọn họ mỗi khi đến tổ tiếng Anh nữa, không được nhìn tên kia với vẻ mặt tươi cười nữa, không được giả bộ bình tĩnh nói chuyện với cậu ta nữa, không được mỉm cười lúc đau lòng nữa…. Không ai ép buộc cậu nhìn cậu ta, không ai yêu cầu cậu phải cười với cậu ta, không ai yêu cầu cậu không được oán hận! Có cảm xúc gì cứ trút ra ngoài, nếu không áp lực sẽ càng lúc càng sâu…” Cố Hàm càng nói càng hăng say, không dự định ngừng lại, “Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc…”

“Tôi vốn chính là đồ ngốc!” Cô chu môi, khuôn mặt xoay sang một bên, không nghĩ để ý tới người vừa mắng mình là ngu ngốc. Tống Doanh cô luôn tự vui tự buồn, không cần hắn phê bình cô!

Bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục trốn tránh, lại thấy khuôn mặt kia quay lại, với một dòng nước mắt.

“Tôi ngu ngốc … Cười cũng đã quen, đau cũng đã quen, sẽ không sửa lại…”

“Đồ ngốc, tôi sẽ nhìn cậu.” Cố Hàm nói.

“Ơ?” Tống Doanh không rõ.

“Tôi nói, tôi sẽ nhìn cậu. Nếu giữa giờ cậu chạy đi nhìn cậu ta, tôi sẽ túm cậu về; nếu cậu đến tổ tiếng Anh từ từ chịu khổ, tôi sẽ đuổi cậu ra đi, tôi sẽ làm việc thay cậu; nếu cậu đau lòng, tôi quyết sẽ không để cậu ở nơi đó cười không ngừng… tôi sẽ nhìn cậu, để cậu sửa hết những thói quen xấu kia!” Cố Hàm nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng điệu vô cùng chân thành, “Cậu phải nhớ đến cậu ta, muốn gặp cậu ta, muốn cái gì cũng có có liên quan đến cậu ta. Tôi không thể làm cậu quên cậu ta, nhưng tôi có thể giám sát cậu, không cho cậu dùng cậu ta để tự làm khổ mình. Tôi không tin ngoại trừ cậu ta, cậu sẽ không thích ai khác nữa!”

Hai mắt đẫm lệ trong mông lung, chỉ có đôi đồng tử là đặt biệt rõ ràng. Bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, đôi tay giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, bấu chặt không chịu buông ra, nhiệt độ vốn thấp dần dần ấm áp hơn, là sự ấm áp mà hắn cho cô…

“Cậu mới là đồ ngốc…” Ngốc đến mức chạy đi thích cô, ngốc đến mức chấp nhận ở bên cạnh một người không yêu mình, ngốc đến mức nhìn cô ấy tra tấn bản thân cũng không cho phép. Hắn thích cô, cũng là một loại tự ngược đãi mình? Hắn cũng xem như một trong các nam sinh được cả khối chú ý, nhiều cô gái thích hắn như vậy, hắn lại không thích, vì sao lại muốn ở bên cạnh cô gái vừa quật cường vừa ngu ngốc, trong lòng còn yêu một anh chàng khác kia chứ?

“Tôi?” Cố Hàm chỉ vào mình, “Tôi ngốc bao giờ?”

“Đồ ngốc, phòng chúng tôi lúc này cũng không ai về dọn dẹp, rõ ràng chính là xem cậu như cu li. Thời gian tự do ra vào phòng ngủ chỉ có một giờ, cậu còn không nhanh lên?” Tống Doanh đổi đề tài, khuôn mặt vẫn đẫm nước mắt, nhưng tươi cười vẫn cực kỳ mỹ lệ, không phải giả vờ hay khoa trương, chỉ là cong khóe miệng, có chút ngây thơ nghịch ngợm lại mang theo một chút quyến rũ. Cố Hàm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, cuồn cuộn đủ loại cảm xúc, xông tới bên miệng, vô số lời nói, lại không thốt được một câu.

“À… vậy tôi về phòng học, tiếp tục mang đồ đạc lên…” Cố Hàm thật sự có chút ngơ ngác, khiến Tống Doanh càng cười tươi tắn hơn.

Không dám nhìn cô cười nữa, sợ mình sẽ không đi được, cũng sợ mình sẽ quá xúc động mà làm ra chuyện không thể tin. Cố Hàm đứng dậy đi đến cửa, mở ra.

“Đúng rồi.” Xoay người đi trở lại mép giường, kéo chăn ra, nhét tay Tống Doanh vào chăn trở lại, xác nhận sẽ không lọt gió, Cố Hàm dặn dò, “Ngoan ngoãn nằm yên, không được ra phòng, uống thuốc đúng giờ, mau mau hết bệnh.”

Tống Doanh nghe thấy bốn chữ lại bốn chữ tuôn ra ngoài, liền “phụt” cười thành tiếng, Cố Hàm bất giác đưa tay vén tóc mai của cô: “Tôi quay lại ngay, không cần sợ.” Nói xong liền đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn cường điệu một tiếng: “Tôi lập tức quay lại.”

Chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng… cô sợ cô đơn sao?

Cho dù sợ, cũng không tới phiên một nam sinh như hắn nói lời này đó chứ? Hắn cũng không thể ở bên cạnh cô thời thời khắc khắc được!

Thật đúng là … đồ ngốc mà…

Cô cười nhẹ nhàng, lại lấy từ mép giường ra một quyển sách tiếng Anh, bắt đầu học từ vựng.

Kỳ quái, thế nhưng, không lạnh đâu…