Ngây Ngô

Chương 16: Thi thử



Thi thử, là kỳ thi mô phỏng kỳ thi đại học trên toàn tỉnh. Bởi vì trước khi thi đại học cần phải tam chưng tam phơi… à, là ba lần thi thử, lần đầu tiên gọi là “khuôn đúc”. Còn cái gì gọi là “Một sờ hai soạng”, thì đó hoàn toàn là ảnh hưởng xấu từ bộ phim《 Lộc Đỉnh Ký 》, không liên quan gì đến từ ngữ này.

Lý Trung rất coi trọng lần thi thử này, dựa theo thông lệ sẽ chia phòng thi, chỗ ngồi dựa trên thành tích thi cuối học kỳ 1. Cho nên các nhân vật ngồi trong phòng thi đầu tiên đều là tinh anh của Lý Trung, top 50 học sinh xuất sắc toàn khối, bởi vì phòng học không đủ chỗ, cho nên bọn họ sử dụng phòng học lớn ở lầu 4 với sức chứa chứa hơn trăm người. Thí sinh xếp hàng rồng rắn, Tống Doanh đứng ở hàng đầu tiên, người đứng đầu hàng của cô là Mạnh Xuyên Giác. Hà Đào ở hàng thứ hai, Cố Hàm thì ở giữa hàng cuối cùng … gần như xếp chót trong phòng này. Những người còn lại chia ra các phòng khác, học sinh học lại bị nhét vào phòng ngoài rìa.



Tống Doanh tới rất sớm, mấy ngày nay ngủ quá nhiều, sáng sớm đã rất tỉnh táo. Cố Hàm và Mạnh Xuyên Giác gần như là một trước một sau vào phòng, Cố Hàm vừa vào cửa, không màng việc để cặp sách, đã tới trước mặt Tống Doanh quan sát trạng thái của cô, xác nhận sức khỏe cô ổn định, mới nói “thi tốt nhé”, sau đó đi về vị trí của mình.

Tất cả lấy kỳ thi đại học làm chuẩn, môn thi đầu tiên tất nhiên cũng là ngữ văn, là môn Tống Doanh giỏi nhất. Viết xong chữ cuối cùng trong bài văn tường thuật của mình… dưới tình huống đề tài không giới hạn, văn tường thuật tương đối đặc biệt, cũng dễ đạt điểm. Đối với người thường viết tiểu thuyết như Tống Doanh mà nói, văn tường thuật rõ ràng là rất tốt … Tống Doanh bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi phía trước.



Vẫn là trong một phòng học, nhưng đã không còn như xưa. Khoảng cách giữa cô và cậu ta đã quá xa xôi, cô không vượt qua được, cậu ta thì thậm chí còn không dự định đi tới.

Giữa bọn họ, không chỉ là không gian, mà còn có cả thời gian. Tóc bạc mặt hồng, thương hải tang điền, thời gian luôn là thứ khủng bố nhất, nó vạch ra một vết thương nho nhỏ, nhưng càng sâu rộng và cách trở hơn cả dãy ngân hà.



Khoảng cách xa nhất ở trên thế giới này không phải là sống hay chết, mà là tôi đứng ở trước mặt cậu, cậu lại không hề biết rằng, tôi thích cậu.

Câu này là ai nói? Trương Tiểu Nhàn hay là Tiger? Cô chưa từng nghiên cứu.

Nhưng mà, không phải …

Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là tình yêu không được biết không phải là lẫn tình thương duyệt. Mà là cách xa nhau một con sông thời không nhìn ra xa, rõ ràng hôm qua vẫn ở đầu bên kia, lại rốt cuộc không thể quay về.

Rốt cuộc… không thể quay về…

Tầm mắt chậm rãi di chuyển sang trái, dừng trên người Cố Hàm. Cậu nam sinh kia vừa suy ngẫm vừa xoay bút, rất đáng yêu. Hắn ngồi cách cô xa hơn so với Mạnh Xuyên Giác, nhưng cảm giác lại gần hơn Mạnh Xuyên Giác rất nhiều.

Cô lắc đầu, mỉm cười. Cô đang miên man suy nghĩ gì thế này?! Đúng rồi, Cố Hàm thích cô, Cố Hàm đối xử với cô rất tốt, cô biết. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hắn thích cô, là thương hại nhiều hơn là yêu, là bởi vì nhìn thấy một mặt yếu ớt của cô, đó là bản năng “hộ hoa” của người đàn ông.



Huống chi… cho dù cô và Mạnh Xuyên Giác đã không thể nào, cũng không có nghĩa là cô muốn tìm một người “thay thế bổ sung” ngay tại cấp ba! Cố Hàm đối với cô, bất quá là xúc động trước khi thi đại học mà thôi. Chờ khi thi đại học qua đi, hắn có con đường của hắn, cô có con đường của cô, tự nhiên là mỗi người một hướng, vậy cần gì phải vội vàng liên lụy nhau?

Tống Doanh nghĩ đến đây, thu hồi ánh mắt, cúi đầu, kiểm tra bài thi.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Muốn hoàn toàn giống như kỳ thi đại học là không thể nào, ít nhất trên mặt thời gian, thì không thể kéo dài như hai ngày thi đại học, chỉ có thể dùng một ngày để hoàn thành. Cho nên thi ngữ văn xong, tiếp theo là toán.

Thi toán xong thì đã là buổi chiều, bọn họ có 20 phút nghỉ ngơi, vì để mọi người bổ sung năng lượng, không bị đói đến ngất trong phòng thi. Tống Doanh không có tâm trạng ăn uống, giải quyết nhu cầu tương phản giữa sinh lý và hấp thu xong liền trở về phòng thi. Vào phòng thi, còn chưa kịp nhìn về phía người ngồi ở hàng đầu tiên, thì đã nhìn về vị trí xa hơn, Cố Hàm gật đầu, ra hiệu cho cô tới chỗ hắn.



Giật lấy một cái bánh quy ở trên bàn Cố Hàm nhét vào trong miệng, ơ? Không phải hắn không thích loại bánh nhân dâu tây sao? Cô hạnh phúc mà đánh cướp, một bên còn không quên tỏ vẻ quan tâm: “Thi cử thế nào, Tiểu Cố đạo sĩ?”

“Cẩn thận bị nghẹn đấy.” Cố Hàm chu đáo mười phần, lấy từ trong ba lô ra một bình hồng trà, “Uống miếng nước đi.”

“Ủa? Thỏa hiệp rồi hả? Không phản đối mẹ cậu mang thức uống cho cậu nữa sao?” Ba mẹ Cố Hàm cực kỳ “Yêu quý” con trai, từ lúc bắt đầu vào cấp 3 đã hận không thể mỗi ngày mỗi đưa canh thập toàn đại bổ cho hắn mang đi học, hắn phản kháng nhiều lần không có kết quả, có một ngày còn gây gổ với ba mẹ mình … đây là lý do cô Lý nói với Tống Doanh, lúc ấy mẹ Cố để đi tìm cô giáo hỏi thăm nên làm sao bây giờ, cô Lý lại hỏi cô, cô nửa đùa nửa thật trả lời: Đại hán Đông Bắc phải là hình tượng mồm to uống rượu, mang theo một mình hồng trà lạnh sẽ khiến người ta chê cười, thôi thì mang nước khoáng, cũng có lợi cho cơ thể.



Bọn họ không hiểu, con cái là không thể quản lý quá chặt chẽ. Nạo vét cát bùn sẽ gây ra lũ lụt hoặc cứ để im thì sóng êm gió lặng, cũng chính là đạo lý này. Đáng tiếc chính là, đại đa số phụ huynh và giáo viên chỉ biết nạo vét.

Cố Hàm nghiêng mặt, không trả lời cô. Tống Doanh cũng mặc kệ hắn, tiếp tục uống hồng trà một cách rất hạnh phúc, tuy rằng có hơi ngọt, nhưng loại thức uống đóng hộp này cũng không thể yêu cầu quá nhiều, cũng không thể yêu cầu quá nhiều. Ừm, bánh quy thêm hồng trà, tuy là hồng trà quá ngọt, nhưng cũng rất vui vẻ.

“Haiz, Tiểu Cố đạo sĩ, tôi không cùng cậu làm người câm nữa, tôi về chỗ đây.” Ăn uống no đủ rồi, bỏ chạy thôi.

Tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Tống Doanh đỏ mặt, không ngờ hắn sẽ làm vậy trước công chúng, trong lúc nhất thời ngay cả một câu cũng không thốt nên lời.

“Đừng đi.” Cố Hàm nói nhỏ, đôi mắt nhìn về phía cô.



“Tôi… tôi phải về chuẩn bị thi, cậu muốn làm gì?” Tống Doanh vừa thẹn vừa bực, sự cố gắng cười cợt lẫn tức giận mắng nhiếc ngày thường đều đã mất dấu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Cô vốn dĩ có thể phủi tay bỏ đi, lại không biết vì sao cánh tay nhũn ra, một chút sức lực cũng không sử dụng được.

“Chỉ một chút thời gian, cậu không chuẩn bị được gì đâu.” Cố Hàm không buông tay, “Tôi muốn cậu ngồi ở đây cho đến khi tiếng chuông vang lên, sau đó mới vội vàng quay trở lại chỗ ngồi của mình.”

“Cậu biến thái sao? Đây là ý muốn kiểu gì?” Tống Doanh tức giận cực kỳ, nhưng vẫn không dám lớn tiếng.

“Không phải.” Ánh mắt Cố Hàm cực kỳ nghiêm túc, “Tôi muốn cậu dùng tốc độ nhanh nhất vội vàng quay trở về, như vậy cậu sẽ không chậm rãi nhìn ngó người khác trên đường đi, càng sẽ không giả vờ lơ đãng nói thêm vài câu với người kia, sau đó liên tục hồi tưởng lại sắc mặt và câu nói của cậu ta.”

Tống Doanh chấn động, triệt để ngây người. Người trước mặt hiểu cô quá rõ, cô có cảm giác mình không thể che giấu được gì. Ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, suy nghĩ và tình cảm của hắn viết rõ ràng bên trong, cô dưới ánh mắt hắn cũng không có chỗ để trốn tránh.

… hoặc là, cô thật sự muốn chạy trốn sao?

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc… cô vô thức lập lại trong lòng hai chữ, dường như muốn bình phục sợ hẳng lặng trong lòng chỉ có ngu ngốc mới hốt hoảng, ngu ngốc mới loạn lên, ngu ngốc mới tin vào ánh sáng trong mắt hắn, ngu ngốc mới nghe hiểu lời hắn, ngu ngốc mới … ngây ngẩn đứng ở chỗ này không nhúc nhích… Ngu ngốc mới… cảm động …

Cô… cô ngu ngốc… vẫn luôn ngu ngốc…

Tiếng chuông khiến cô bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ hồng nói: “Thi cho tốt”, sau đó chạy về chỗ ngồi, thật sự rất “tập trung”. Lấy bút chì thước đo cục tẩy, ngơ ngác chờ giáo viên phát bài thi.

Thật là ngu ngốc, đời này chưa từng ngốc như vậy. May mắn là sự ngốc nghếch này không kéo dài đến khi làm bài thi, vật lý là môn mà cô rất giỏi, thật ra không có môn nào mà cô không giỏi, ngay cả thi đại học cũng vậy.



Đề rất dài, không có thời gian nhìn đông nhìn tây. Chỉ là thỉnh thoảng, tay phải đặt lên tay trái, bất giác cảm nhận được trái tim đập một cách ấm áp và ngơ ngác.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Thi thử chỉ diễn ra trong một ngày, nhưng lại mang đến ảnh hưởng sâu xa. Cho dù là xếp hạng hay là điểm số, thì vẫn là cơ sở để đánh giá kỳ thi đại học, đối với việc điền nguyện vọng cũng có giá trị tham khảo quan trọng. Hơn nữa có thể thông báo với mọi người rằng họ đang ở vị trí nào một cách không quá sai biệt, đồng thời có thể thúc đẩy học sinh cố gắng nhiều hơn trong hai tháng còn lại, tranh thủ thời gian ngắn nhất để đạt được kết quả cao nhất.

Tống Doanh là cán sự lớp cho nên phải đi theo giáo viên chạy trước chạy sau đăng thành tích sắp xếp thứ hạng cô cũng đều phải làm, ngay cả bản thứ tự cũng phải đến tay cô… ai bảo quỹ lớp là do cô nắm. Cố Hàm giúp Tống Doanh làm rất nhiều việc, cho nên hai người đã biết điểm của mình từ rất sớm. Cố Hàm đã dùng tốc độ kinh người bò lên phía trước, chuyển cho tất cả các giáo viên bộ môn đều lắp bắp kinh hãi, đồng thời ai nấy đều khen ngợi Cố Hàm, bảo mọi người phải học hỏi hắn.

Đối với điểm này, Hà Đào cực kỳ không đồng tình: “Thôi đi! Nếu Người tôi thích là cô gái hạng nhất hạng nhì cả khối, tình địch còn là nam sinh xuất sắc nhất, thì thành tích của tôi cũng sẽ đề cao mà thôi! Huống hồ Cố Hàm không ngu ngốc cũng không lười biếng, căn bản cũng rất tốt, chẳng phải chỉ là phương thức học tập có chút lạc hậu thôi sao?! Cậu ta chỉ hận không thể mỗi ngày mỗi ôn tập cùng với Tống Doanh, không tiến bộ mới là lạ!” Điểm của Hà Đào trên cơ bản là bình ổn không có thay đổi lớn, vẫn ở phía sau Tống Doanh.

Hà Đào vừa nói vậy, Du Thanh Ca liền có chút tự ti. Cô ta ngẫm lại bản thân mình chỉ liên lụy Hà Đào, một chút tác dụng cũng không có. Hà Đào nhìn thấy biểu hiện của Du Thanh Ca liền hoảng sợ: “Không phải tôi oán hận cậu, cậu đừng nghỉ quá nhiều."

“Không có đâu.” Du Thanh Ca ra vẻ thoải mái cười nói, “Người giỏi giống như Tống Doanh cũng đâu có nhiều, tôi…”

“Nhưng có những thứ cậu có cô ấy không có! Cậu biết diễn kịch, biết ca hát, hơn nữa cậu dịu dàng hơn nhiều so với cô ấy, cậu nhìn bộ dạng đáng thương của thằng nhãi Cố Hàm kia xem! Cho nên mới nói, con gái vốn không nên quá giỏi, quá giỏi không thích hợp sinh tồn.” Hà Đào vội giải thích.

“Ngược lại tôi cảm thấy Tống Doanh sống rất vất vả, có lẽ còn vất vả hơn cả tôi và cậu.” Du Thanh Ca nhẹ nhàng nói, “Tôi luôn có một suy nghĩ, tôi chỉ diễn kịch trên sân khấu, còn cô ấy thời thời khắc khắc đều phải diễn kịch trước mặt người khác.”

“Diễn cũng phải diễn nhân vật lấy lòng người khác! Loại nhân vật mà cô ấy diễn là khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy cô ấy rất kiên cường không cần chúng ta quan tâm. Như vậy còn có gì thú vị?” Hà Đào nói, “Tôi cảm thấy con gái yếu đuối một chút thì tốt hơn, cho dù là ngoài mềm trong cứng.”

Du Thanh Ca hơi mỉm cười: “Sợ là ngoại cương nội nhu, nhưng mà người khác lại không biết. Chỉ là cũng may còn có Cố Hàm.”

“Cố Hàm cũng đủ xui xẻo.” Hà Đào cầm lấy bài tập trên mạng đi về hướng Cố Hàm Tống Doanh, “Này, Tiểu Cố! Cậu xem thử đề bài này xem sao?”

Du Thanh Ca cũng đọc đề bài, lần này thành tích của cô ta không tệ. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phỏng vấn hẳn là không thành vấn đề, trong khi đó nếu điểm số của kỳ thi đại học có thể giữ không quá cách biệt với điểm thi thử thì cô ta chắc chắn có thể đậu vào chuyên ngành diễn xuất. Vấn đề chỉ ở chỗ thái độ cha mẹ cô ta, cô ta vẫn chưa nói với bọn họ về quyết định của mình, có lẽ bọn họ sẽ không đồng ý. Nhưng mà trong lòng cô ta đã có kế hoạch "giấu trời qua biển" từ trước, bất kể thế nào cô ta cũng sẽ ghi danh vào chuyên ngành mà mình lựa chọn.

Cô ta muốn học đại học ở Bắc Kinh Bắc Kinh, thật ra trường đại học Bắc Kinh và một học viện ở thượng hải Thượng Hải, cô ta đều đã đậu vòng phỏng vấn, nhưng cô ta vẫn hạ quyết tâm đi Bắc Kinh. Các học sinh trong lớp muốn thi vào đại học ở Bắc Kinh không ít: Cố Hàm, Tống Doanh và Hà Đào. Cô ta nghĩ tốt nhất là mình có thể cùng thi vào một trường với Hà Đào, nếu không được thì ít nhất cũng phải là cùng một thành phố, như vậy cô ta có thể thường xuyên tìm Hà Đào.

Tốt nhất là tất cả bọn họ có thể thi đậu vào trường mà mình thích, Du Thanh Ca hy vọng. Nếu lúc lên đại học mọi người vẫn còn có thể ở bên nhau thì thật là tốt!

Nhưng mà thi thử là thứ diễn không có khả năng làm thỏa mãn tất cả mọi người, có người thành công tự nhiên có người thất bại. Cho dù điểm số như thế nào, thì học sinh lựa chọn trường đại học cũng không thay đổi. Cho dù mấy năm nay vẫn luôn có rất nhiều cơ sở mở rộng chiêu sinh, nhưng trường Đại học trọng điểm thì không có bao nhiêu, cho dù có hạ điểm cũng không thể lấy hết tất cả các học sinh được. Trước khi thi đại học, mọi người không thể bình đẳng với nhau, ai nấy đều tự động dựa theo căn cứ điểm số mà phân chia giai cấp.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể nắm tay nhau đi về phía trước, Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách chính là như thế. Thứ tự của Kiều Lệnh Đường tương đối cao, Lục Kỳ Phách thì lại trung bình. Điểm số này dường như từ lớp 10 đến lớp 12 cũng không thay đổi, cho dù các giáo viên có dạy dỗ như thế nào, Lục Kỳ Phách có chăm chỉ đến mức nào cũng vậy.

Đôi khi ở bên nhau là chuyện rất khó. Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách đã thương lượng với nhau sẽ học đại học ở thành phố Hoa, bởi vì có khu vực bảo hộ, có thể thi tốt hơn một chút. Hơn nữa các trường đại học ở thành phố Hoa đều tập trung trên cùng một con đường, cho dù có chia cách cũng không quá xa.

Cố Hàm cũng nghĩ tới vấn đề này, quyết định nỗ lực hỏi thăm Tống Doanh muốn thi trường nào, tốt nhất là có thể ở cùng một thành phố. Chỉ là Tống Doanh dường như vẫn chưa nghĩ tới, cho nên hắn vẫn chưa thể quyết định. Ý định đi Tây An Tân Cương gì đó, ở thời điểm này đã bị vứt ra sau đầu.

Tương lai trong khoảnh khắc này, chợt gần gũi mà xa xôi đến lạ…