Ngày Phượng Hoàng Hoa Nở, Là Ngày Em Nhận Ra Anh!

Chương 13: Chỉ vì là người Liễu gia



Khoảng thời gian này Thẩm Thiên Hàn chỉ chuyên tâm một chuyện duy nhất là tìm kiếm Liễu An Nghi.

Liễu An Như nhiều lần lấy cớ đến hỏi thăm tình hình em gái hoặc là mang cơm cho anh nhưng Thẩm Thiên Hàn căn bản hoàn toàn làm ngơ cô.

Đã gần một tháng kể từ khi Liễu An Nghi mất tích, Thẩm Thiên Hàn cho dù ra sức bao nhiêu vẫn không có chút tin tức gì của cô.

Ai cũng nghĩ nếu đã rơi xuống vực vài ba ngày thì còn có hy vọng. Đây đã gần một tháng, một cô gái như Liễu An Nghi cho dù may mắn lúc ngã xuống giữ được tính mạng thì thời gian lâu như vậy cũng sẽ chết vì nhiễm trùng vết thương hay đói khát.

Chỉ có Thẩm Thiên Hàn không thể chấp nhận. Trừ phi nhìn thấy thi hài của cô trước mặt anh mới tin điều đó là sự thật.

Anh cho rằng anh và cô tâm linh tương thông, anh vẫn còn cảm nhận được sự sống của cô.

Thật ra linh tính của Thẩm Thiên Hàn luôn đúng, Liễu An Nghi vẫn còn sống, chỉ là cô không còn hiện diện trong cuộc sống của anh.

Thấy Thẩm Thiên Hàn vẫn không bỏ cuộc tìm kiếm đứa em gái đáng ghét của mình, trong lòng Liễu An Như không khỏi ghen tức:

- Ngay cả chết rồi mày cũng ngán đường tao. Vậy tao sẽ giúp mày yên nghỉ.

Nói rồi cô ta gọi điện sai người đi làm việc.

Tại nhà lớn Thẩm gia...

Lão thái thái nổi cơn thịnh nộ:

- Thật hồ đồ! Sao nó có thể làm chuyện như vậy với Liễu gia được chứ?

Thẩm Thiên Hàn nói đỡ không muốn bà nội tức giận quá độ:

- Việc này ba con giấu mọi người làm, đến khi Liễu gia thất thủ con mới biết chuyện.

- Nó làm như vậy mai này khi ta về nơi chín suối còn mặt mũi nào gặp lại Liễu gia người ta chứ?

- Giờ nó thành ra bộ dạng sống không được chết không xong. Đúng là gieo nhân nào gặp quả nấy mà!

Mặc dù lão thái thái rất tức giận nhưng cũng xót thương con mình. Phận làm mẹ thấy con như vậy lòng đau như cắt từng đoạn ruột. Phần đời còn lại của con trai bà phải sống như người người thực vật cũng coi như là trả giá cho tội ác của mình.

Ở nhà này, lão thái thái tuy lớn tuổi nhưng rất có tiếng nói. Mọi người đều biết lão thái thái nói thế nào thì sẽ là thế ấy. Từ sau khi Thẩm Thiên Thành gặp nạn, bà giao toàn bộ quyền quản lý gia tộc lại cho Lãnh Hàn, còn mình ăn chay niệm phật thay con trai sám hối.

Điều này khiến cho Thẩm Thiên Minh không mấy hài lòng. Ông nghĩ một thằng nhóc non nớt như Thẩm Thiên Hàn sao có thể chủ trì chuyện lớn nhỏ của Thẩm gia được.

Thẩm Thiên Minh là em trai của Thẩm Thiên Thành. So với Thẩm Thiên Thành độc ác, mưu mô chỉ có hơn không kém.

Thẩm Thiên Minh đã thèm khát vị trí gia chủ Thẩm gia từ lâu nhưng vì có người anh trưởng là Thẩm Thiên Thành nên chưa thể nắm trong tay.

Thẩm Thiên Thành tuy không phải người tốt gì nhưng ông ta là hàng thật giá thật, bao năm qua quản lý Thẩm gia chưa từng có sai sót gì lớn để người khác có thể lên tiếng bắt bẻ.

Vì Thẩm thị là cơ ngơi riêng của Thẩm Thiên Thành gây dựng nên Thẩm Thiên Minh không cắm được gốc rễ sâu vào nội bộ, bản thân cũng chỉ có thể làm một giám đốc nhân sự nhỏ nhoi thôi.

Nay Thẩm Thiên Thành gặp nạn, Thẩm Thiên Minh đâu thể để đứa cháu Thẩm Thiên Hàn này có được vị trí gia chủ Thẩm gia dễ dàng như vậy.

Hôm nay Thẩm Thiên Hàn đến Thẩm thị nhậm chức chủ tịch thay ba anh.

Mặc dù rất đau lòng khi chưa tìm được Liễu An Nghi nhưng vì Thẩm gia anh không thể suy sụp. Giờ ba anh chưa tỉnh, Thẩm thị chỉ còn biết trông cậy vào anh.

Thư kí Trần-Trần Hạo đưa Thẩm Thiên Hàn tài liệu về việc xác nhập Liễu thị vào Thẩm thị. Thẩm Thiên Hàn xem qua tài liệu, cười đau khổ:

- Vì cái này mà ông ta hại chết cả nhà Liễu gia sao?

Nói rồi anh ném nó sang một bên:

- Không cần xác nhập gì cả. Đem số cổ phần này trả lại hết cho Liễu An Như đi. Thứ cướp được bằng cách dơ bẩn như vậy tôi không cần. Dù gì cô ta cũng là người họ Liễu, thích hợp quản lí nó thay An Nghi.

- Vâng thưa chủ tịch.

Thư kí Trần tuân lệnh.

Liễu An Như lúc này đang mất ăn mất ngủ vì lo sợ. Cô không hiểu vì sao một nhân vật lớn như Thẩm Thiên Thành bị tai nạn mà đến nay vẫn không có tin tức gì.

Trong đầu cô đang hỗn độn mớ suy nghĩ không biết ông ta đã chết chưa? Nếu còn sống thì sẽ khai cô ra sao? Đến lúc đó mọi công sức của cô sẽ đổ sông đổ bể.

Hôm nay nhân lúc cô được thư kí báo lại là Thẩm Thiên Hàn giao lại cổ phần Liễu thị cho mình nên cô lấy cớ đi gặp anh để xem xét tình hình.

Vào văn phòng chủ tịch, vừa thấy Thẩm Thiên Hàn, cô ta giả vờ yếu đuối khóc lóc dựa vào người anh, cố tình cọ cọ bộ ngực đẫy đà của mình khiến anh cảm thấy ghê tởm liền đẩy ra.

Anh nể tình cô là chị của Liễu An Nghi nên nhân nhượng. Nếu như là người khác đã bị vệ sĩ tống cổ ra ngoài.

Liễu An Như thấy tình hình không ổn liền thay đổi thái độ:

- Cảm ơn anh đã giao Liễu thị lại cho em.

- Nó vốn dĩ là của Liễu gia.

Anh thẳng thừng trả lời.

- Sau này nếu Liễu thị có khó khăn gì tôi sẽ giúp đỡ. Cô cứ yên tâm.

Liễu An Như im lặng ngầm đồng ý, rồi cô ấp úng:

- Bác trai... có ý kiến gì không?

- Về phần ba tôi ông ấy phải trả giá cho tội ác của mình. Ông ấy bị tai nạn giao thông hiện giờ chỉ có thể sống như người thực vật.

Liễu An Nghi nghe nói liền chột dạ. Nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh không để anh phát hiện ra điều gì bất thường.

- Thật sao! Sao lại ra nông nỗi này chứ! Em có thể đi thăm bác Thẩm được không?

Liễu An Như thăm dò.

- Không!

Câu trả lời phũ phàng khiến Liễu An Như sượng mặt.

- Ý tôi là ông ấy đã được đưa ra nước ngoài để tiện chăm sóc tốt hơn. Bác sĩ nói ông ấy sẽ không có khả năng tỉnh lại nên cô đi gặp cũng không có ích gì.

Thấy Liễu An Như thắc mắc về ba anh quá nhiều nên anh nói vậy để thăm dò cô.

Liễu An Như thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Thiên Thành không tỉnh dậy được nữa sẽ không còn ai có thể vạch trần bí mật của cô. Cô có thể chuyên tâm tiếp cận Thẩm Thiên Hàn của mình rồi.

- Thẩm Thiên Hàn! Em không cần Liễu thị. Em chỉ cần anh thôi, hãy để em thay An Nghi chăm sóc cho anh.

Nhắc đến An Nghi như chạm vào giới hạn của Thẩm Thiên Hàn.

- Tôi nói với cô một lần nữa Tiểu Nghi chưa chết. Cô ấy còn sống.

- Tôi không yêu cô, cô đừng nghĩ mình có thể thay được vị trí của Tiểu Nghi. Tôi nhân nhượng chỉ vì cô là người Liễu gia thôi.

Liễu An Như nghe vậy liền đau lòng bỏ đi. Lên xe, cô đánh mạnh vào vô lăng trút giận:

- Tao hận mày! Mày có gì tốt mà Thiên Hàn yêu mày như vậy?

Rồi cô lấy điện thoại gọi cho trợ lý:

- Việc tôi giao anh đã làm xong chưa?