Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 13



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Thần chết nói có hứng thú với câu chuyện của tôi, thật ra nó cũng không có gì đặc biệt lắm. Tôi sinh ra vốn dĩ đã là một người bình thường, trong một gia đình bình thường, mang một gương mặt bình thường, hoàn toàn không có khả năng gì nổi trội, tóm lại, tôi chẳng thấy bản thân mình có gì đáng tự hào mà đem khoe cả. Cứ ngỡ cuộc sống của tôi cũng sẽ bình thường, nếu như định nghĩa về sự bình thường lúc này ám chỉ những chuyện bất thường, những nỗi đau đớn vấp ngã xảy ra thường xuyên.

Khi một ai đó kể cho tôi nghe về ngày tồi tệ nhất của cuộc đời, tôi chỉ im lặng, vì ngoài im lặng và nghe, tôi cũng chẳng biết nên làm gì nữa. Mọi người nghĩ rằng một người như tôi hẳn là có một cuộc đời bình yên không sóng gió, ai bảo chứ, thế gian làm gì có chuyện dễ dàng đến vậy. Tôi cảm thấy mình vẫn may mắn hơn nhiều ngươi vì được sinh ra lành lặn, có một gia đình tử tế, được bố mẹ yêu thương và quan tâm chăm sóc, cứ vậy thôi là đủ rồi. Đâu ai biết tôi còn có những chuỗi ngày tệ hơn họ rất nhiều, khi mà cảm giác như cả thế giới đều đồng loạt phản đối tôi..

Bạn bè và các mối quan hệ xã hội với tôi trước nay chưa bao giờ dễ dàng. Bạn có tin được không, đứa con gái hay cười này trước kia từng có bộ mặt nhăn như khỉ, không biểu cảm gì chứ đừng nói đến một nụ cười. Khi vừa mới mở mắt chào cuộc đời bằng những tiếng khóc đầu tiên, tôi thật ra chẳng hiểu định nghĩa của từ "cười". Hồi đó họ còn treo thưởng bất kì ai làm cho tôi cười cơ đấy. Vậy mà bây giờ một nụ cười giả tạo méo mó lúc nào cũng vẽ ra trên khuôn miệng, dễ dàng như này. Tôi cũng từng lăn lộn trong chuỗi ngày của tuổi thơ, cũng từng xanh xao gầy gò ốm yếu ra sao. Mẹ nói hồi nhỏ tôi lúc nào cũng xanh, cơ thể gầy nhom, giờ nghĩ lại mới biết có thể bị thiếu máu, vậy mà hồi đó chẳng một ai hay.

Cho đến khi tôi bước từng bước đầu tiên rời vòng bảo vệ của bố mẹ và đến trường, cuộc đời tôi lúc này bắt đầu chuyển sang một chương mới. Tôi tuyệt nhiên không phải học sinh cá biệt, nhưng cũng bị đối xử theo một cách riêng biệt, có lẽ do tôi lì quá. Khi mà tôi có những người bạn đầu tiên ở trường mẫu giáo, thì không hiểu sao họ lại rời xa tôi, chẳng ai còn muốn chơi với tôi nữa, họ kéo nhau đuổi tôi đi, những trò của bọn trẻ con. Dĩ nhiên là trong đầu óc của một đứa trẻ không hiểu chuyện lúc bấy giờ, tôi đơn thuần cảm thấy không có gì đáng ngại, tôi cũng chẳng nói gì với mẹ, mọi thứ đều bình thường. Tôi đi tìm những người bạn khác. Chỉ là, mãi đến tận giờ tôi mới nhận ra trong kí ức năm ấy có một đứa trẻ đơn độc, một đứa trẻ tự mình làm mọi việc, một đứa trẻ bị bạn bè cướp đồ, một đứa trẻ âm thầm ngủ trưa lặng lẽ trong góc lớp, một đứa trẻ đến lớp chẳng biết chơi với ai, một đứa trẻ ngây thơ không hề hay biết rằng chính nó đang bị tẩy chay, tẩy chay đến cùng cực..

Những năm tháng khi còn ngồi trên ghế nhà trường của tôi chưa bao giờ ổn cả. Tôi luôn cảm thấy khi mình bắt đầu thân với một ai đó thì họ lại lần lượt bỏ tôi mà đi. Cảm giác bị tẩy chay không phải mãi đến tận sau này mới xuất hiện, lúc nào cũng có, năm này qua năm khác, cấp này qua cấp khác, đơn thuần là sau này mới hiểu tẩy chay thì ra chính là như vậy. Cảm giác bị chính bạn thân mình ghét bỏ, bị chính bạn thân mình chối bỏ có đau đớn lắm không?

"Ta chẳng hiểu được những nỗi đau đấy."

"Tôi biết, thật may vì tôi chết rồi, trong quá khứ tôi đã từng rất đau khổ.."

Tôi luôn cảm thấy lòng tốt của mình bị người khác lợi dụng, hết lần này tới lần khác. Tôi dốc lòng quan tâm một người, đến cuối ngỡ ra họ chỉ lợi dụng tôi để trục lợi cho bản thân mà thôi. Tôi không trách họ, tôi chỉ trách bản thân mình ngu ngốc, tin người một cách dễ dàng, vậy mà được bao nhiêu người tin tôi? Tôi luôn phải sống trong lớp vỏ bọc và sự ảo tưởng về vẻ hoàn mĩ, tôi không được tự do làm những gì mình muốn, tôi được dạy rằng phải luôn quan sát phản ứng của người khác, không được làm họ phật lòng. Sau này tôi mới hiểu, con người sinh ra không phải để làm hài lòng bất kì một ai, nhưng tôi vốn được tạo ra như một khuôn mẫu luôn hướng đến sự hoàn hảo tuyệt đối. Dù rằng, thật ra tôi chưa bao giờ đạt được điều ấy. Xung quanh tôi luôn có rất nhiều người, tôi chỉ là một phần tử nhỏ vô cùng trên đường đua ấy. Nhưng đường đua ấy cũng rất khắc nghiệt, nếu về đích, bạn sẽ được ca tụng, được tung hô, được mọi người biết tới, được là trung tâm của vòng tròn rộng lớn. Nếu bạn chỉ xếp thứ hai, bạn vĩnh viễn bị lãng quên, không một ai để tâm đến sự tồn tại của bạn, không một ai ngợi ca hay an ủi bạn, bạn cứ thế mà bị đẩy vào bóng tối của sự cô độc. Có bất công lắm không? Không, đấy chính là cách mà thế giới này vận hành!

Bạn bè, tôi không có. Dần dà tôi chẳng còn muốn mở lòng mình với bất kì một ai. Tôi cứ vậy mà sống qua ngày đoạn tháng với cái ý nghĩ lúc nào cũng thường trực: Không có bạn cũng chẳng sao hết. Tôi cứ ngỡ bản thân đã chai lì với những tổn thương, đâu ngờ cũng có những lúc đau đớn và cảm thấy ghen tị với mọi người xung quanh, rằng tại sao tôi luôn chỉ có một mình? Nhưng bất cứ khi nào tôi trở nên thân thiết với một ai đó, thì họ cứ thế mà xa tôi dần dần, cứ vậy mà biến mất khỏi cuộc sống của tôi, bằng cách này hay cách khác. Mệt mỏi và muốn gục ngã, tôi trở thành một kẻ không có bạn. Vòng bạn bè của tôi rất ít, tôi luôn bị người khác đố kị, vậy nên tôi luôn phải dựng lên những tấm khiên chắn, rốt cuộc lại là chính mình tự cô lập bản thân. Tôi không phải một kẻ ưa gây thù chuốc oán, nhưng mà người đời thì cứ thích tìm đến tôi, miệng lưỡi thiên hạ chưa bao giờ ngưng xỉa xói, đặt điều và nói xấu tôi. Có những chuyện, tôi vĩnh viễn không biết, có những thứ, mãi tận sau này khi đã ra trường rồi, chẳng gặp lại nhau nữa, tôi phát hiện ra thì cũng đã muộn, họ đã nghĩ về tôi như thế suốt từng ấy năm, vậy mà tôi đáng thương vẫn mỉm cười với họ hàng ngày.

Cảm giác ấy, giống như là để cho ai đó thám hiểm sâu tận ngóc ngách tâm hồn mình, rồi vô tư dùng dao rạch từng nhát, cứa vào từng vết sẹo, nhưng vô tư nói với mình rằng họ rất hiểu cho mình, họ nghĩ mình là một người tốt vậy.