Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 20



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

"Canh ba, ta sẽ đưa ngươi đến gặp hắn."

Tôi hít vào một hơi thật sâu, từ tốn và bình thản: "Cảm ơn, tử thần!"

"Không phải cảm ơn ta. Chưa ai dạy ngươi những kẻ đến từ địa ngục đều chẳng tốt lành gì sao?"

"Không phải là không có, tôi cảm thấy ông không phải là người xấu." – tôi cười nhạt.

"Vậy.. sao?"

"Đúng là như vậy mà! Dẫu sao tôi cũng chẳng còn gì luyến tiếc, có bị lừa thêm lần nữa cũng không sao đâu."

"Theo ta.."

Những chuyện sau đó, tôi hoàn toàn không nhớ rõ, giống như là có một loại ma lực vô hình nào đó dẫn tôi đi, cảm giác như một thế giới song song, sau đó, ý thức hoàn toàn mất kiểm soát và chẳng còn nhớ hay nhìn thấy gì nữa. Tôi đang ở đâu, tôi đang tỉnh hay mơ, tôi lại nghe thấy những giọng nói kì lạ, những người này, sao lại xuất hiện ở đây?

"Sống tốt nhé khi tớ không ở bên cậu, và đừng khóc hay gục ngã trước bất kì điều gì."

"Em đang chia tay anh đấy à, qua tin nhắn, tại sao?"

"Tớ sẽ làm bạn với cậu, vì tớ không muốn thấy ai phải cô đơn."

"Anh lớp 12 rồi, bận học lắm, xin lỗi em."

"Cho dù cậu vô hình với người khác nhưng chỉ cần với tớ cậu hữu hình là được rồi."

"Đi chết đi, mày không đáng sống nữa."

"Tại sao tao lại có một đứa con như mày? Tao không thể tin mày được nữa."

"Ha ha ha con nhỏ đó thật đáng khinh, để xem ai sẽ tin nó diễn."

"Tớ yêu cậu dù cho thế nào đi chăng nữa tớ vẫn yêu cậu."

"Thích một cách vì một điều gì đó không rõ lý do, rõ biết là chỉ là qua cái màn hình nhỏ bé, nhưng mà dù thế nào, suy nghĩ đến thế nào, vẫn thích một cách vô hướng."

"Bỏ mặt nạ ra được rồi đấy. Tôi sợ cái mặt nạ đáng thương của cậu lắm."

"Tới nơi nhớ báo một tiếng nha heo! Yêu em"

"Vợ sẽ bên anh nhé, chẳng bao giờ cách xa."

"Chồng hãy ở bên vợ, đừng bao giờ bỏ rơi vợ thêm bất kì một lần nào nữa nhé? Dạ!"

[..]

"Latte, chết rồi vẫn còn mơ ngủ sao?"

Hả? Là ai đang gọi vậy? Một âm thanh trầm đục như vọng tới từ địa phủ, ai, ai vậy? Tôi đang ở đâu, tôi đã quên mất cách mở mắt ra rồi hay sao?

"Dậy đi"

"A.. Ch.. chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Bảo ngươi theo ta không có nghĩa là bảo ngươi ngủ."

"Xin lỗi, tôi nghĩ là tôi vừa thấy những thứ lạ lắm."

"Có lẽ tiềm thức ngươi đang lên tiếng, nhắc lại những ký ức khi ngươi còn sống, những chuyện ngươi không thể quên."

"Vậy.. sao.."

Tôi đang lo cái gì vậy chứ? Sau khi lật lại những đoạn kí ức đau thương, chẳng lẽ lại tự mình dọa mình? Tôi chẳng thể nghĩ được lí do nào ra hồn, lại ám ảnh những chuyện đã cũ, bây giờ, như thế này, gặp cậu ấy trong hoàn cảnh gì đây? Cậu ấy, hẳn nhiên là sống rất tốt rồi nhỉ. Tôi tới đây chỉ là để thông báo về cái chết của mình, chào từ biệt cậu ấy một lần cuối rồi rời đi thôi mà, không cần phải lo lắng nhiều đến vậy, hoàn toàn không cần thiết. Cứ vậy, tôi không ngừng trấn áp nỗi lo lắng đang dâng lên trong lòng mình như lửa đốt, nó thật sự khiến tôi bồn chồn chẳng thể ngồi yên.

"Tử thần, trên đời này liệu có kiếp sau không?"

"Miễn là niềm tin của ngươi đủ lớn."

"Nói vậy, kiếp trước ông cũng từng là con người phải không?"

"Đã ai bảo với ngươi rất ít trường hợp nhớ được kiếp trước của mình chưa?"

"Ít chứ không phải là không có. Vậy còn cái gọi là nhân duyên tiền kiếp?"

"Có, nhưng không đơn giản như ngươi nghĩ. Muốn qua cầu Nại Hà phải uống canh Mạnh Bà, nếu không uống thì không được đầu thai chuyển sinh. Mạnh Bà thu giữ từng giọt nước mắt của ngươi khi còn sống, đun nấu thành canh, uống vào là quên hết yêu hận tình thù khi còn sống, kiền tịnh sạch sẽ, bắt đầu tiến nhập vào Lục đạo, hoặc là Tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh.. Không phải ai cũng cam tâm tình nguyện uống canh, vì để kiếp sau có thể gặp lại người mình yêu thương nhất trong kiếp này, vậy thì phải nhảy vào Vong Xuyên hà, chịu khổ giày vò trên nghìn năm mới có thể đầu thai. Trong nghìn năm đó, ngươi thấy họ đi qua cầu Nại Hà hết lần này đến lần khác, lại uống canh Mạnh Bà chén này chén khác."

"Sau đó thì sao?"

"Sau nghìn năm, nếu như lòng nhớ nhung không hề giảm đi, còn có thể nhớ được chuyện của đời trước, vậy thì có thể trở lại nhân gian, tìm kiếm người mà ngươi yêu nhất của kiếp trước."

"Ra là như vậy. Quả nhiên có kiếp sau, nhưng để đến được với cái gọi là kiếp sau ấy, phải trải qua nghìn năm đọa đày.."

"Ngươi định chịu khổ nghìn năm dưới Vong Xuyên hà?"

"Đã nói sẽ không quên, đã nói sẽ không buông tay, có chết cũng không buông. Tôi đã nguyện nếu có kiếp sau sẽ dành toàn bộ thời gian đi tìm cậu ấy và làm cho cậu ấy hạnh phúc. Nếu phải chọn giữa việc uống canh rồi quên đi người tôi yêu nhất và việc chịu giày vò đọa đày tôi thà rằng chọn phương án hai, chỉ cần có thể gặp lại cậu ấy, chuyện gì tôi cũng có thể làm được."