Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 21



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

"Ngươi có tin ta không?"

"Bây giờ tôi được quyền lựa chọn tin hay không tin ư? Có chuyện gì vậy?"

"Ta không phải thần thánh, năng lực có hạn, giúp ngươi thế này cũng có thể xảy ra bất trắc."

"Có chuyện này, tại sao ông lại muốn giúp tôi?"

"Muốn giúp."

Chẳng đợi tôi đáp lại, tử thần đã tiếp lời: "Nghe cho kỹ đây. Việc này không hoàn toàn giống như báo mộng, bởi vì âm dương cách biệt, hơn nữa ngươi chỉ vừa mới chết chưa lâu, việc để một con ma như ngươi đi gặp người sống cũng không hề dễ dàng. Ta cũng nói năng lực ta chỉ có hạn, ngươi nên nhanh chóng truyền đạt những gì cần thiết, tuyệt đối, không được quyến luyến trần gian, việc này không chỉ ảnh hưởng đến bản thân ngươi mà ngay cả những kẻ còn sống nữa, nói cách khác, ngươi có thể làm hại chính người mình yêu thương nhất. Rõ chưa?"

Đó là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt ông ta nói với tôi nhiều như vậy, tôi tin ông ta không phải là người xấu. Tôi im lặng gật đầu, ghi nhớ tất cả những gì vừa nghe được, hít vào một hơi thật sâu, tôi có thể nghe thấy bên tai âm thanh chuyển mình của thời gian, đều đặn đều đặn. Vậy là ngày hôm nay sắp kết thúc, tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

"Được, tôi đã hiểu rồi. Đi thôi."

Một cơn choáng váng ập tới, da đầu tôi nóng ran, ý thức lại rơi vào trạng thái mất kiểm soát một lần nữa, tôi chỉ mơ hồ thấy trước mắt mình tất thảy mờ đi, chỉ còn lại một màu trắng xóa. Tôi thấy mình như bị ném xuống mặt đất từ tận chín tầng mây, cái người mang danh tử thần này thật cũng thô bạo quá đi. Dù đã chết rồi nhưng tôi vẫn là một đứa con gái đấy! Tôi đảo mắt nhìn quanh, đây là đâu, loại không gian song song nào đây, bóng đêm bao phủ tứ phía, hoàn toàn chẳng thể đoán biết được. Khoan đã, phía đằng kia có ánh sáng, một tia sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy, tôi chạy tới, nhưng càng chạy lại càng chỉ thấy xa thật là xa, phải làm thế nào đây? Ánh sáng kia càng ngày càng yếu, tựa như một ngọn nến chập chờn bị dập tắt trước gió, đừng, đừng đi, đừng bỏ tôi lại đây, tôi không muốn ở lại trong bóng tối này, tôi phải gặp cậu ấy, thời gian của tôi sắp hết rồi. Tôi bắt đầu hoảng loạn, trong đầu lại hiện ra những hình ảnh của quá khứ, mọi thứ rõ ràng như một thước phim quay chậm. Tôi thấy mình chạy về nhà, sợ sệt vì bài kiểm tra đạt điểm kém, tôi thấy mình bị la mắng đánh đập, khóc đến sưng cả mắt, tôi thấy mình đến trường, xung quanh ai cũng có bạn bè còn bản thân chỉ lủi thủi một mình. Tôi thấy mình đóng chặt cửa phòng, vùi mình vào gối và khóc, ấm ức giữa đêm. Tôi thấy mình đơn độc giữa biển người vô tận, xung quanh là những lời xì xầm bàn tán, những cái nhìn miệt thị chĩa ngàn mũi dao về phía tôi. Tôi thấy tất cả mọi thứ, thấy cậu ấy rời đi, thấy tôi ở đó vật vã như một kẻ điên trên sàn nhà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.. Không, những chuyện này là sao đây? Tôi không biết, tôi ở trong bóng tối không ngừng gào thét tên cậu ấy, làm ơn đấy, ngoảnh mặt lại nhìn tôi đi mà.

"Là ai?" – có tiếng người, mặc dù chỉ mới nghe giọng cậu ấy duy nhất một lần và trí nhớ cũng không tốt cho lắm nhưng tôi tin chắc đây là giọng cậu ấy.

Tôi toan mở miệng gọi thì nhận ra, cảm giác này, mình không thể nói, không có bất kì âm thanh nào được phát ra nơi cổ họng, phải làm thế nào đây.

"Dùng suy nghĩ của ngươi đi, đây là thế giới song song nằm ngoài âm gian và dương gian, hai ngươi chỉ có thể nhìn thấy nhau chứ không thể chạm tới.." – giọng nói của tử thần vang lên trong đầu tôi. Được, tôi sẽ thử.

"Chồng à, vợ đây. Chồng nghe thấy vợ không? Chồng chưa quên vợ chứ? Đừng gọi tên vợ, tuyệt đối đừng gọi tên vợ."

"Đây là đâu? Tại sao cậu lại ở đây? Lớp sương này là sao?"

Ảo ảnh hiện lên qua một làn sương mờ, cậu ấy vẫn vậy, vẫn là cậu ấy mà tôi yêu thương nhất. Cậu ấy sống vẫn tốt, như vậy là ổn rồi..

"Đó là ngăn cách giữa âm gian và dương gian, đây là phần song song giữa hai thế giới. Vợ bây giờ đã chẳng thể trở về được nữa, vợ đến đây chỉ là muốn hoàn thành ước nguyện cả đời này của mình là được gặp chồng. Bây giờ vợ đã chết rồi, cái chồng thấy chỉ là linh hồn của vợ thôi. Thấy chồng sống vẫn tốt là vợ hạnh phúc rồi, cuối cùng cũng có thể ở bên chồng cả đời rồi! Vợ chẳng còn gì luyến tiếc cả."

"Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Đây là mơ, phải không?"

"Chồng có thể nhẫn tâm mơ thấy vợ đã chết ư?" – tôi cười cay đắng. – "Tin hay không thì vợ cũng đã nói hết những gì cần nói rồi. Chồng trước giờ cũng chẳng tin vợ, vợ tin chồng tuyệt đối. Kiếp này gặp được nhau đã là một cái duyên, nhân duyên đã tận, xin hẹn kiếp sau. Hẹn gặp chồng, ở một cuộc đời khác bớt đau thương hơn, không phải là nửa vòng trái đất nữa mà chắc chắn sẽ là một vòng trái đất. Vĩnh biệt.."

"Đ.. đợi đã. Toàn bộ chuyện này là thật ư?"

"Chuyến bay ngày 3 tháng 5 năm 2020 đã xảy ra sự cố, toàn bộ hành khách cùng các nhân viên hàng không đều tử nạn, tin hay không là việc của chồng. Vợ phải đi thật rồi, đừng lo, vợ sẽ luôn ủng hộ và đứng về phía chồng dù ở bất kì nơi đâu. Vợ sẽ luôn chúc phúc cho chồng. Vợ không thể trì hoãn thêm nữa, vĩnh biệt, Bảo Bối! Cảm ơn chồng, vì đã đến bên vợ, vì đã luôn là thói quen mà vợ không muốn từ bỏ."

Nói rồi, tôi quay lưng đi thẳng vào bóng tối tĩnh mịch, không một lần ngoảnh mặt nhìn lại, không đợi nghe thêm bất kì câu trả lời nào nữa. Tôi biết, chỉ cần nán lại thêm dù chỉ một giây thôi, tôi sẽ không cầm nổi lòng mình mà chẳng nỡ rời đi, tử thần đã giúp tôi đến mức này, tôi không thể để phí công sức của ngài được. Nếu tôi chẳng may làm hại đến người mà mình yêu thương nhất, tôi chắc chắn sẽ ân hận cả đời.