Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 23



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Chắn ngang giữa đường Hoàng Tuyền và Âm phủ là một con sông nước đỏ như máu gọi là Vong Xuyên hà. Bên trong lòng sông này đều là cô hồn dã quỷ không thể đầu thai, trùng rắn khắp nơi, bốc mùi hôi tanh nồng nặc. Có phải chăng họ đều là những người đã chết vì để kiếp sau có thể gặp lại người mình yêu thương nhất ở kiếp này mà không tình nguyện uống canh Mạnh Bà, nhảy vào lòng Vong Xuyên hà mà chấp nhận tủi cực, trải qua một nghìn năm mới có thể đầu thai chuyển thế?

Mạnh Bà phân phát canh Mạnh Bà ở đầu cầu Nại Hà. Bất cứ ai qua đây muốn lên cầu đều phải uống chén canh này. Tương truyền mỗi người trong dương gian đều có một cái chén của mình tại đây, canh trong chén chính là nước mắt suốt một đời của người đó khi còn sống, được Mạnh Bà thu giữ lại từng giọt, sau đó nấu thành canh. Mỗi người khi còn sống đều sẽ rơi nước mắt: Hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc là căm hận, sầu não, hoặc yêu thương.. Khi uống canh này vào hết thảy sẽ quên đi sạch sẽ những kí ức khi còn sống, yêu hận tình thù cũng vì thế mà được gột bỏ hoàn toàn, không vướng bận chút bụi trần gian. Uống canh Mạnh Bà rồi, có thể quên đi hết thảy sầu khổ, buồn vui nơi trần thế, ngay cả mối thù trong đời này kiếp này cũng sạch sẽ quên đi, đến thế gian làm một con người hoàn toàn mới. Loại canh này khiến người ta gặp nhau mà chẳng biết nhau; những người mong nhớ, những người thống hận, đời sau đều sẽ trở thành người xa lạ.

Mạnh Bà là một bà lão, tương truyền đã tu luyện đắc đạo thành tiên, vì ngăn cho người chết sống với oán hận của kiếp trước mà sinh ra thù hằn nên ngày ngày nấu bát canh này, để người ta quên hết mọi thứ mà yên tâm chuyển sinh. Mạnh Bà đưa bát canh ra trước mặt, cất giọng trầm đục hỏi tôi: "Ngươi có muốn uống canh không?". Dĩ nhiên, tôi lắc đầu.

Dường như đã quá quen với những việc này, Mạnh Bà chậm rãi nói tiếp: "Nước mắt ngươi rơi vì người ấy đều đã nấu thành chén canh này. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ đều ở cả đây, uống nó rồi, chính là uống vào tình yêu của ngươi dành cho người đó."

"Tôi không uống. Vì uống vào sẽ lập tức mọi kí ức sẽ bị xóa sạch, tôi đã nguyện là sẽ tìm gặp cậu ấy ở kiếp sau, một cuộc đời khác không đau thương, không có khoảng cách, dù có phải chịu cực khổ đọa đày như thế nào đi chăng nữa cũng cam lòng. Xin đừng bắt tôi uống chén canh này mà quên đi người tôi yêu nhất, tôi không muốn."

Chút ngạc nhiên thoáng hiện ra trên gương mặt Mạnh Bà, rõ ràng trên gương mặt nhăn nheo ấy viết rất to hai chữ "kỳ lạ".

"Không uống canh Mạnh Bà thì không được qua cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà thì không được đầu thai chuyển sinh."

"Tôi biết. Tôi không uống, nhất định sẽ không uống."

"Vậy ngươi có biết kết cục của mình khi từ chối món canh của ta hay không?"

"Tôi phải nhảy vào Vong Xuyên hà này, chịu khổ nghìn năm mới có thể đầu thai, gặp lại người ấy."

"Đã biết rõ như vậy, chắc cũng chuẩn bị tâm ý sẵn sàng rồi chứ? Không luyến tiếc, không hối hận?"

"Nhất định.. không hối hận!"

"Đúng là một kẻ nặng tình, càng nặng tình thì càng đau khổ." – nói rồi Mạnh Bà toan đổ chén canh đi, rồi lại nhìn tôi vẫn đang đứng yên một chỗ. – "Sao còn chưa nhảy? Thấy ta đổ đi nên hối hận rồi phải không?"

"Không, tôi nhất định không uống. Tôi chỉ là muốn khắc cốt ghi tâm mọi chuyện đã xảy ra, vĩnh viễn không bao giờ được phép quên đi."

"Lũ người yếu đuối!"

Yêu hận ở kiếp này, có lẽ không thấu tỏ được hết, tôi cũng không muốn ân oán nợ nần ở kiếp này vương lại đến đời sau, chỉ có tình yêu của tôi dành cho cậu ấy là không được phép quên. Đoạn tình cảm dở dang, tình yêu nhỏ của riêng tôi, có một thế giới nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay, chỉ mình tôi chờ cậu ấy từng ngày, chỉ mình tôi ngày ngày đợi cậu trở về. Thế giới của tôi à, tôi đã nói là tôi sẽ không quên, cũng không đi đâu cả, tôi không bỏ rơi thế giới của mình đâu. Dẫu rằng hai ta giờ âm dương cách biệt, tôi vẫn ngày ngày chờ cậu dưới dòng Vong Xuyên, tình yêu của tôi sẽ không chết. Trái tim tôi vẫn ngày ngày đập vì cậu đấy, chỉ mình cậu mà thôi. Cậu là bảo bối, là vận may, là bùa hộ mệnh của tôi. Bảo bối à, tôi yêu cậu!

Sau khi cẩn trọng xếp lại từng mẩu kí ức trong tiềm thức của mình, tôi hít vào một hơi thật sâu, đi đến bên bờ Vong Xuyên..

"Đợi đã.." – giọng nói này..

"Tử thần? Ông đến để xem tôi có chạy trốn mà uống canh hay không ư?"

"Nếu nhảy vào đó ngươi sẽ phải cực khổ nghìn năm. Ngươi can tâm nhìn hắn nghìn năm đi qua cầu hết lần này lần khác sao? Một nghìn năm sau lúc gặp lại hắn có còn nhớ đến ngươi?"

"Tôi mặc kệ, đừng bắt tôi phải quên. Đoạn kí ức này, tôi không được phép quên, đây là lựa chọn của tôi, tôi chấp nhận mọi thứ, ông không cần khuyên ngăn tôi đâu."

"Nếu ta nói ta đưa ngươi đầu thai chuyển sinh tới kiếp sau để gặp lại hắn?"

Nghe đến đây, tôi không giấu nổi sự kinh ngạc. Vị đại nhân này, rốt cuộc pháp thuật có thể quỷ dị ma quái tới mức nào vậy? Còn chưa hết tò mò, Mạnh Bà đã ngắt lời: "Ăn nói hàm hồ. Tiểu tử, chỉ là quỷ sai mà dám phá vỡ quy luật của Minh giới, ngươi chán sống rồi phải không?"

"Ta đang hỏi ngươi đấy, Latte." – phớt lờ lời của Mạnh Bà, tử thần chỉ chờ đợi câu trả lời từ tôi.