Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 24



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Đưa tôi đi đầu thai tới kiếp sau để có thể gặp được người ấy mà không phải uống canh Mạnh Bà, không phải cực khổ đọa đày suốt nghìn năm dưới Vong Xuyên hà? Dĩ nhiên là tôi muốn, một cơ hội như vậy, ai mà chẳng muốn. Nhưng cuộc sống nơi trần gian đã dạy cho tôi cách nhìn nhận mọi chuyện từ nhiều khía cạnh khác nhau. Nó cũng dạy tôi rằng, sẽ chẳng có bất kì điều gì tốt lành xảy đến một cách đường đột và bất ngờ như vậy. Bất kể chuyện gì xảy ra cũng đều có nguyên do của nó, không hiểu rõ ngọn ngành đã vội chấp nhận, đã vội vui mừng thì đừng trách ông trời tàn ác.

"Tôi.. từ chối."

"Từ chối?"

"Đúng vậy! Cảm ơn ý muốn giúp đỡ của ông, những gì ông nói thật hấp dẫn, nhưng thứ đã gọi là quy luật thì không nên phá vỡ. Sinh tử là lẽ đương nhiên, chẳng ai có thể biết trước được. Đứng ở đây, lựa chọn thế nào là tùy thuộc vào chính bản thân mình, hoàn toàn không có sự tác động của bên thứ ba. Tôi không để sự ích kỷ của bản thân làm ảnh hưởng tới người khác, ngài đã giúp đỡ tôi một lần rồi, tôi xin đa tạ! Đây là lựa chọn của tôi, tôi không có gì phải luyến tiếc cả."

"Quả là một linh hồn kỳ lạ!" – Mạnh Bà trầm ngâm nghĩ ngợi.

Nhắm nghiền mắt lại, bên bờ Vong Xuyên này rũ bỏ toàn bộ mọi thứ, tâm tình thanh thản, chỉ giữ lại tình cảm dành cho cậu ấy, tình yêu này là bất diệt. Tôi mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện, một gương mặt như trút được gánh nặng, gieo mình xuống sông Vong Xuyên, trở thành một âm hồn ở nơi này, chịu khổ sai giày vò đọa đày suốt nghìn năm. Đớn đau, thương tâm, gian khổ, bi ai, tôi chấp nhận, tôi sẽ làm mọi thứ để có thể gặp được cậu ấy, kiếp này đã gặp kiếp sau nhất định phải gặp. Không gặp cũng phải gặp, cậu ấy chính là bảo bối của tôi!

Ở dưới này tôi cũng giống như những cô hồn dã quỷ khác, có người mang oán niệm trần gian, có người bi thương ai oán, có người vì yêu mà đau khổ.. Tôi nhìn thấy tử thần đứng ở bên bờ mà nhìn xuống, sau đó quay người bỏ đi.

"Đúng là ngu ngốc!"

Cảm ơn người mà tôi còn chẳng biết tên, cảm ơn vì giờ phút cuối cùng này lại xuất hiện. Ơn giúp đỡ của ông chắc chắn tôi không quên. Đây là sự lựa chọn của tôi, tôi phải có trách nhiệm với những gì mình nói ra, với lựa chọn của bản thân, tôi phải có nghĩa vụ thực hiện nó. Tôi nói, tôi sẽ không hối hận, chắc chắn khồng hề hối hận. Nếu cho tôi cơ hội để làm lại từ đầu, tôi vẫn chọn cách yêu cậu ấy. Tôi vẫn sẽ mở rộng lòng mình để đón nhận tình cảm này, nếu không có tình yêu này, tôi vĩnh viễn không biết bản thân mình có thể kiên định nhiều như vậy.

* * *

Nghìn năm đọa đày, nghìn năm đau đớn, nghìn năm khổ ải bi ai, nghìn năm thấy người qua cầu Nại Hà hết lần này đến lần khác, uống trọn chén canh Mạnh Bà hết chén này lại chén khác, tim có hơi thắt lại, nhưng chẳng làm gì được. Người trên bờ, kẻ dưới sông, ngỡ như rất gần mà lại thật xa. Có thể thấy, nhưng chẳng thể chạm được vào nhau.

Số trời đã định, duyên kiếp đã tận, cứ vậy mà tiếp diễn. Ngày lại ngày chậm chạp trôi đi, người có còn nhớ về ta nữa hay không, ta cũng vĩnh viễn chẳng biết được. Thấy người hạnh phúc, thấy người an yên, thấy người sống vui vẻ, lòng ta tự tâm thật mãn nguyện. Kiếp này, ta nguyện hi sinh tất cả để được ở bên người. Kiếp sau nếu không thể đầu thai làm người, tâm nguyện vẫn còn, tình cảm chưa dứt, nhất định phải tìm gặp được người. Đúng lúc gặp được người, nhân duyên đã định, chẳng vội lìa xa. Âm dương cách biệt, tình chưa tận đừng vội vứt bỏ, bao nhiêu ái tình chốn nhân gian cũng không bằng tình cảm của ta với người. Nhân duyên tiền kiếp, nếu có thể, gặp lại nhau người vẫn nhớ đến ta, nhớ đến mối tình của đời trước, nếu không thể thì gặp được người đối với ta cũng chẳng còn gì hối tiếc.

Có lẽ, đó là cách mà con người ta dùng để nhớ về kiếp trước của mình. Tôi ở đây dưới dòng Vong Xuyên, ngày ngày chứng kiến bao nhiêu linh hồn qua cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà chén này chén khác cũng uống cạn, cứ vậy mà bước đi, toàn tâm toàn ý chuyển sinh. Ký ức được xóa đi sau cùng trong mắt họ chính là người họ yêu nhất trong đời này, uống canh vào, hình bóng người ấy trong mắt dần phai nhạt, con mắt trong sáng như đứa trẻ sơ sinh. Chính vì lẽ này mà trẻ con thường được ví như tờ giấy trắng, ngây thơ trong sáng không vướng bụi hồng trần, chẳng chút oán niệm, không chút vấn vương, an nhiên tự tại sống một cuộc đời mới, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác.

Cũng có những người không tình nguyện uống chén canh này, Mạnh Bà lại khuyên ngăn, họ cũng xuôi lòng mà uống, uống vào nước mắt của chính bản thân mình. Tôi bây giờ không còn nghĩ đến nước mắt, dù có đau đớn thống khổ cũng cam chịu, lựa chọn đã đưa ra không thể thay đổi, nghĩ đến việc được gặp lại cậu ấy ở một cuộc đời khác, lại có động lực mà tiếp tục chờ đợi. Dẫu phải chờ hàng nghìn năm đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ ở đó, sẽ nhẹ nhàng đến bên cậu ấy, xua đi những ngày u tối, những đau buồn, tôi sẽ khiến cậu ấy hạnh phúc. Nước mắt đã rơi trong suốt tựa dòng suối, là nước mắt của nỗi xót xa, của nỗi bi ai thống khổ, của nỗi đau đớn khôn cùng, của sự chia ly và mất mát. Lại có cả nước mắt của những tháng ngày tươi đẹp nhất, của những niềm vui nhỏ bé, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, đơn giản giữa cuộc đời rộng lớn.

Không phải cuộc đời nào cũng là bi ai, không phải cuộc sống nào cũng chỉ có màu hồng. Có yêu có hận, có oán trách có thứ tha, vốn dĩ mọi thứ đều được vận hành như vậy. Trên thế gian này chẳng có gì giày vò con người hơn một chữ tình.