Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 25



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi lặng thinh ngước nhìn người qua kẻ lại, ngày ngày tiếp diễn như một chuyện vốn dĩ phải vậy ở chốn Vong Xuyên này. Không biết bản thân mình đã ở đó bao lâu, chứng kiến từng mảnh linh hồn vương vấn chốn nhân gian, chứng kiến hết thảy duyên nghiệt của những linh hồn ấy khi họ còn sống. Ai cũng có một câu chuyện rất thật, ai cũng có một người mà mình yêu thương, ai cũng muốn được hưởng phúc lành.. Những linh hồn lặng lẽ ngày qua ngày, tháng lại tháng qua dòng Vong Xuyên, chẳng một lần ngoảnh mặt nhìn lại, chẳng một lần đoái hoài cố nhân..

"Tử thần, ông lại đến đấy ư?"

"Chịu khổ cực oan ức như vậy, có cam lòng hay không?"

"Những cô hồn xung quanh tôi hẳn là oán thán, bởi vì họ không tìm được ý niệm thật sự của bản thân. Còn tôi, tôi không tin vào nhiều thứ ở đời, nhưng tôi tin vào tình yêu này, chỉ cần nó còn thì bất cứ thứ gì trên thế gian này tôi cũng sẽ đánh đổi, để bảo vệ nó. Tôi gìn giữ tình cảm này đã lâu, khi còn sống tôi đã chờ đợi suốt mười mấy năm dài đằng đẵng, bỏ qua những chuyện không đâu đi, cuối cùng cũng gặp được người cần gặp, người mà tôi muốn bảo vệ và trân trọng cả đời. Bây giờ, có phải chờ cả ngàn năm thì cũng đâu có sao. Tôi không nhận mình cao thượng, tôi cũng chẳng hi sinh quá nhiều mà để người ta nhớ đến mình, đây không phải là cố chấp, nếu cảm thấy bản thân còn có thể tiếp tục cố gắng, tại sao không bất chấp tất cả mà nắm lấy, cố một lần cho trọn vẹn? Hà cớ gì lại cứ phải buông tay mà bỏ chạy?"

"Ở chốn minh giới này, ta chưa từng gặp qua một linh hồn nào như ngươi." – Mạnh Bà bước tới, chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói còn chất chứa chút luyến tiếc, nỗi nhung nhớ xa xăm. – "Không phải cứ nhảy vào dòng Vong Xuyên, đợi đủ nghìn năm là có thể đầu thai. Có những cô hồn dã quỷ xung quanh ngươi, đã mấy nghìn năm rồi cũng vĩnh viễn ở đây, bởi vì chúng trên người chỉ mang oán niệm và thống khổ, chúng vĩnh viễn chẳng thể rời khỏi nơi này. Người như ngươi, thật sự rất hiếm."

"Ta đã có ý muốn giúp đỡ, ngươi không nhận. Đây là lựa chọn của ngươi. Ngươi nghĩ có thể rời khỏi Vong Xuyên sao?"

"Vậy sao? Tôi cũng chẳng mong đợi gì nhiều, tôi biết mình vẫn còn có thể cố gắng là đủ rồi. Chỉ cần cậu ấy hạnh phúc, dẫu rằng hạnh phúc ấy không phải ở bên tôi."

"Tâm nguyện và tình cảm của ngươi, khắp U Minh Giới này ai ai cũng đã nghe được rồi." – một giọng nói đục nhưng lại rất sắc, tạo cho người nghe cảm giác vô cùng áp lực vang lên. Tiếp sau đó, một quỷ thần mặc đồ đen kín mít, tay cầm rìu sắt sáng chói xuất hiện, gương mặt toát lên vẻ dữ tợn và gớm ghiếc. – "Diêm Vương hạ lệnh cho ta tới đây tìm ngươi. Theo ta, sắp tới có chuyện cần làm!"

Nói rồi phẩy tay một cái, tôi thấy toàn thân mình bị kéo lên không trung, giữa làn nước đỏ đặc một màu máu, dưới chân tôi bao nhiêu cô hồn dã quỷ dường như cũng muốn bám lấy ân huệ này, chúng không ngừng cào cấu, cắn xé nhau, quấn lấy tôi, tạo nên một cảnh tượng hết sức man rợ. Chúng càng cố bấu víu thì càng chịu đau đớn, kết cục vẫn là nằm lại dưới lòng sông, không biết phải mấy nghìn năm nữa. Cứ vậy, tôi rời khỏi Vong Xuyên hà, tôi cũng chẳng biết mình rồi sẽ ra sao, họ cứ nói những chuyện tôi chẳng thể hiểu được, thế gian này, người như tôi đâu phải là hiếm gặp? Tôi cũng chẳng tốt lành hay cao thượng gì cho cam..

Tôi được đưa đi qua rất nhiều ải, rất nhiều nơi ở chốn này, qua cả những nơi âm khí nặng nề tưởng như nhiễm độc mà chết thêm lần nữa. Trùng trùng điệp điệp, hư hư thực thực, âm giới vốn là nơi nhiều oán niệm, cảnh sắc thật chỉ khiến người ta hoảng sợ, thần trí nào mà thưởng ngoạn.

Diêm Vương là một người mặt mũi vô cùng đáng sợ, nghiêm nghị với cái nhìn trừng trừng đủ để giết chết bản lĩnh của kẻ đối diện. Chẳng ai dám đối đầu trực diện với cái nhìn ấy, quả không hổ danh là người đứng đầu âm phủ, uy lực vô song.

"Linh hồn kia, ta đã nghe thấu tâm tư của ngươi. Ngươi hi sinh vì người khác nhiều như vậy, trong lòng hoàn toàn bình yên không chút oán trách, dẫu người có thể chẳng còn nhớ tới sự tồn tại của ngươi nữa, dẫu phải chịu bao cực khổ đọa đày ở chốn này?" – quả nhiên, sát khí trong lời nói cũng ngút ngàn.

"Tôi bằng lòng. Đây là tôi nguyện ý, nên không hề hối tiếc."

"Ngươi quả nhiên khác hẳn với đám cô hồn nhơ nhuốc kia. Ta gọi ngươi lên đây là muốn ban cho ngươi một ân huệ." – Diêm Vương chĩa cái nhìn sắc lạnh về phía tôi, bất giác toàn thân tôi run rẩy khẽ rùng mình. – "Từ nay ngươi sẽ là một loài hoa mọc bên dòng Vong Xuyên, cạnh đá Tam Sinh, ngươi cứ ở đó mà chứng kiến mọi bi ai thống khổ của thế gian.."

Và thế là tôi trở thành một loài hoa dại mọc kế bên tảng đá ngàn năm ở Vong Xuyên. Tôi không có tên, cũng chẳng rõ hình dáng mình ra sao, cứ lặng lẽ mà mọc lên như thế. Hàng ngày người qua kẻ lại, bên bờ đất này tôi chứng kiến đủ hỉ nộ ái ố của nhân gian, có kẻ khinh bỉ, có kẻ đứng đó mà khóc lóc thảm thiết, có người tay trong tay khắc lên tảng đá duyên tình từ ba kiếp trước.. Tôi bây giờ đã có được tầm nhìn rộng hơn khi còn ở dưới lòng sông Vong Xuyên, có thể trực tiếp quan sát mọi sự, mọi linh hồn đi qua chốn âm phủ này. Nhưng cuộc đời một kẻ vô danh vốn là không ai thấy, cũng chẳng ai hay.