Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 27



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tháng ngày qua đi, vạn vật đổi thay, có một loài hoa vẫn lặng lẽ ngày ngày đứng bên bờ Vong Xuyên, cạnh tảng đá Tam Sinh nghìn năm. Loài hoa ấy không có tên, không hương không sắc, chỉ là một loài cây dại, vì lẽ nào đó mà cứ bền bỉ từng ngày ở chốn U Minh. Chẳng rõ vì sao, những linh hồn qua đây đều cảm thấy loài hoa ấy rất đơn độc, trong lòng họ bất giác lại dấy lên những xúc cảm tiếc thương lạ kỳ kéo theo cả nỗi nhớ nhung về một mối tình dang dở trong quá khứ. Quỷ giới khắp U Minh truyền tai nhau đồn rằng đó chính là tâm tư, ý nguyện của loài hoa dại kia. Câu chuyện này không biết đã lưu truyền bao lâu, chỉ biết từ những tiểu quỷ sức mạnh còn đơn sơ đến ngay cả những tướng quỷ cấp cao cũng đều đã nghe qua, chúng đều tò mò băng qua Hoàng Tuyền, chạy tới Vong Xuyên để tận mắt nhìn thấy loài hoa ấy. Một loài hoa bình thường, một loài hoa không tỏa hương khoe sắc, cũng chẳng oán nặng tâm tình trái ngang như bỉ ngạn, chỉ bình dị mọc lên trơ trọi giữa bùn đất nơi địa phủ tối tăm.

Thế nhưng,

Cái mà chúng tìm thấy, lại là truyền thuyết về loài hoa này. Chúng kể cho nhau nghe, rằng linh hồn của loài hoa này là một cô gái, năm xưa vì đột ngột gặp nạn mà chết đi, được Hắc Bạch Vô Thường dẫn xuống âm gian để nhập dòng luân hồi. Sau khi băng qua Hoàng Tuyền dài đằng đẵng, cô nhất định từ chối Mạnh Bà, quyết định lao xuống dòng Vong Xuyên, thà cực khổ nghìn năm chứ không chịu quên đi người mình yêu thương nhất. Chúng lại hỏi nhau như vậy thì có gì lạ khiến Diêm Vương động lòng. Phải, mọi chuyện chính là người mà cô gái yêu thương nhất ở kiếp trước đã rời bỏ cô từ lâu, còn cô ngày ngày vẫn ôm chặt tình yêu ấy, bất chấp tất cả, sẵn sàng hi sinh mọi thứ, tình nguyện chịu khổ sai giày vò để kiếp sau có thể gặp lại người ấy. Bao nhiêu năm trôi qua, tình cảm ấy không hề phai nhạt mà vẫn cứ đầy lên từng ngày khiến Diêm Vương chú ý, ngài biến cô thành loài hoa dại này chính là để lấy đi trái tim con người, khiến cô không thể rung động được nữa. Cứ thế, loài hoa ấy ngày ngày lặng lẽ mọc bên bờ sông này, đơn độc quạnh quẽ, tuy không có trái tim nhưng tình cảm vẫn vẹn nguyên chẳng hề phai nhạt.

Âm giới, một ngày nào đó..

Diêm Vương đường đột chẳng báo trước xuất hiện trước mặt tôi, sự xuất hiện của ngài khiến bầy quỷ hoảng sợ. Một luồng ánh sáng tỏa ra, vì nơi này vốn dĩ rất tối nên luồng sáng ấy trực tiếp làm nổi bật sắc đỏ của bỉ ngạn trên đường Hoàng Tuyền. Linh hồn tôi một lần nữa xuất hiện, không phải là linh hồn của loài hoa dại, mà là linh hồn của chính tôi. Tôi trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diêm Vương..

"Ta luôn cho rằng con người là sinh vật ngu ngốc, không ngờ lại vẫn còn những kẻ như ngươi. Ta biến ngươi thành hoa, lấy đi trái tim của ngươi vì muốn ngươi có thể quên đi ân tình của kiếp trước, chẳng ngờ đã không lấy được còn làm náo động cả chốn âm tào địa phủ."

Tôi vẫn dập đầu quỳ lạy Diêm Vương: "Xin Diêm Vương tha tội!"

"Chẳng dễ gì gặp được một linh hồn như vậy, thời gian qua cũng coi như một thử thách, đọa đày gian khổ, đau đớn bi ai cũng đã trải qua, tâm tư của ngươi, ta đã thấu tỏ cả rồi. Ta sẽ cho ngươi đi đầu thai chuyển sinh, để ngươi gặp lại người mà mình yêu nhất trong kiếp này."

"Đa tạ Diêm Vương!" – chẳng đợi tôi nói hết câu, Diêm Vương đã vội vàng biến mất trong làn sương mờ nhạt.

"Vậy là ngươi cuối cùng cũng đầu thai, đọa đày gian khổ cũng đều kinh qua." – giọng nói này, là tử thần.

"Ơn giúp đỡ của ngài, tôi không quên."

"Ta không chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh. Hàng nghìn năm qua ở nơi âm gian này chưa có bất kì một linh hồn nào làm náo động như ngươi. Ngươi đi đi." – từ xa, hai sứ giả cận thần của Diêm Vương xuất hiện, dẫn tôi tiến vào dòng luân hồi.

Trong những giây phút cuối cùng ở Vong Xuyên, tôi đột nhiên cảm thấy nơi này thân thuộc một cách kỳ lạ, cứ như thể phải rời xa một điều gì đó gắn bó đã lâu. Sông Vong Xuyên nước đỏ đặc một màu máu, Mạnh Bà cần mẫn ngày ngày thu giữ từng giọt nước mắt của con người khi họ còn sống rồi đun nấu thành canh, đá Tam Sinh sừng sững lặng im chứng kiến hết thảy mọi duyên tình đời đời kiếp kiếp, đường Hoàng Tuyền bỉ ngạn rực đỏ như một thảm máu, và kế bên Tam Sinh, có một loài hoa không tên mạnh mẽ mọc lên từ nơi bùn đất hôi tanh. Tôi chẳng ngờ mình đã ở chốn này lâu đến thế, ngay cả mấy tên tiểu quỷ thường ngày chỉ đi ngang qua đây cũng lưu luyến nhìn theo. Câu chuyện của tôi, có lẽ vẫn còn đó, nhưng đã đến lúc tôi phải đi rồi!