Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 28



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi đứng trong hiệu sách lượm lặt vài cuốn tiểu thuyết, bản thân tự nhiên cao hứng muốn đọc một câu chuyện tình lâm li bi đát sướt mướt cảm động. Vì thế nên tôi lục đục kéo bản thân nhàn rỗi của mình tới đây, nếu không tìm được sách thì ít ra cũng đã tự giúp mình vận động. Rồi bỗng nhiên, một cuốn sách thu hút sự chú ý của tôi với tựa đề khiến người ta không khỏi "kích động": Ngày thứ ba sau khi tôi chết. Tác giả của cái truyện này đầu óc chắc cũng không được bình thường, sao có thể nghĩ ra một cái tựa như vậy chứ. Tò mò, tôi cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, hình ảnh bên ngoài là những bông bỉ ngạn đỏ tựa như máu. Hốt nhiên, tôi cảm thấy chúng quen thuộc lạ thường, một con đường dài rất dài hiện ra trong tiềm thức, hai bên đường bỉ ngạn hoa nở đỏ rực, trải dài mãi đến vô tận. Xem lướt qua nội dung, tôi cảm thấy vị tác giả này đúng là đầu óc không được bình thường thật, sao có thể tưởng tượng đến cả cái chết, ngay cả nhân vật nữ chính trong này cũng thật là đáng thương, bị tác giả bức chết thôi. Còn đang không ngừng trách thầm tác giả thì bỗng nhiên một cái tên vụt qua trong não bộ của tôi: Latte. Cái tên này thật sự rất quen! Đây không đơn giản là tên của tác giả quyển sách kia, tôi cảm giác nó còn liên quan đến một chuyện gì đó, một kí ức mà tôi không được phép quên.

Tay vẫn đang lật giở từng trang sách, tôi bắt đầu hồ nghi cuốn tiểu thuyết này có liên quan mật thiết gì tới mình hay không?

Ngày 17 tháng 2 năm 2019..

Ngày 3 tháng 5 năm 2020..

Đọc đến đây, một cơn choáng váng ập tới, đầu tôi đột nhiên đau dữ dội, tôi chỉ kịp ôm lấy đầu mình trước khi lăn ra bất tỉnh. Tôi cứ vậy mà ngất đi, trước khi hai mi mắt khép chặt lại còn mơ hồ nhìn thấy một màn sương mờ ảo trắng xóa.

Một luồng điện chạy qua người tôi, trong vô thức tôi nhận ra có ai đó đang chạm vào mình, cẩn thận nâng tôi dậy, là ai, người tốt hay người xấu? Lồng ngực tôi đột nhiên thắt lại, hình như là trái tim đang đập rộn ràng. Tôi muốn ngay lập tức tỉnh dậy để nhìn cho rõ nhưng hai mi mắt cứ trở nên nặng trĩu, tôi hoàn toàn quên mất cách mở mắt ra là như thế nào rồi. Nhưng linh tính thì mách bảo tôi rằng, người này nhất định phải gặp.

"Cô gái, đã tỉnh lại được chưa?" - một giọng nói nhẹ nhàng của nữ giới vang lên, chẳng lẽ tôi hóa ảo tưởng rồi sinh ra nhầm lẫn?

Nâng hai mi mắt nặng trĩu của mình lên, tôi nhìn xung quanh một lượt, sau khi đã chắc chắn mình đang ở trong bệnh viện tôi mới cất giọng dè dặt hỏi chị y tá: "Chị à, làm thế nào mà em lại ở đây vậy? Em nhớ là mình đang ở trong hiệu sách mà?"

Chị y tá cười dịu dàng: "Ban nãy có một cậu đưa em tới đây, chị cũng chỉ nghe kể lại là em đột ngột lăn ra bất tỉnh trong hiệu sách làm cho ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, còn tưởng em mắc bệnh gì."

"Em.. em hoàn toàn không bị gì đâu chị." – tôi cười trừ.

"Ừ, thể trạng em hoàn toàn ổn định, nghỉ ngơi chút xíu là ổn thôi. Em cứ nằm nghỉ cho hồi phục đi."

"Khoan đã chị ơi. Chị có thể cho em biết thông tin về người đã đưa em tới đây không? Em.. em muốn cảm ơn."

"Chị cũng không biết. Sau khi biết em không có gì nghiêm trọng cậu ta rời đi luôn không để lại danh tính."

Vậy là tôi hoàn toàn không đến mức hóa ảo tưởng rồi sinh ra nhầm lẫn, nhưng cái người này, khó khăn lắm mới gặp được, lại biến mất như vậy ư? Sau khi y tá rời đi, tôi cũng ra khỏi phòng bệnh, tôi chắc chắn mình đã hoàn toàn bình phục. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là quay lại hiệu sách, biết đâu người vẫn còn ở đó..

Hiệu sách.

"Cô gái, cô tỉnh lại rồi à?" – nhân viên hiệu sách nhìn tôi, có chút giật mình. Tự ý thức được mình vừa làm náo loạn cả cửa hiệu của người ta, tôi chỉ biết nặn ra một nụ cười và bối rối gật đầu. Trước hết, tôi phải mua "hung thủ" đã biến tôi thành ra như vậy, sau đó sẽ tìm kiếm chút thông tin về chàng trai kia. Ông trời thật biết trêu ngươi mà, sách đã thấy, còn người lại chẳng thấy đâu. Phần vì chán nản, phần vì nhận ra cái nhìn chòng chọc của những người xung quanh, tôi cứ lượn đi lượn lại trong này cũng khá lâu rồi, tôi quyết định ra về.

"Cô dùng tiền mặt hay thẻ ạ?"

"Tôi dùng thẻ."

"Đây là sách của cô, cảm ơn đã mua hàng!" – nhân viên thu ngân nở một nụ cười thân thiện.

"Này anh, anh có biết lúc bị ngất là ai đã đưa em ra ngoài không?" – tôi hiếu kỳ hỏi nhân viên này, hòng tìm chút manh mối về người đó.

"Tôi không chắc, hình như đó là một chàng trai."

"Anh có nhớ chút thông tin gì về người đó không, cho em biết với, em muốn cảm ơn."

Rốt cuộc, thông tin tôi thu được cũng chẳng có gì, giữa mấy triệu người trong thành phố này, làm sao có thể tìm được đây? Gặp được nhau đã là một cái duyên, có duyên nhất định sẽ gặp lại! Không gặp cũng phải gặp, có phải lục tung cả cái thành phố này lên cũng phải tìm gặp bằng được.