Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 29



Ngày thứ ba sau khi tôi chết..

Tôi chắc chắn cuốn tiểu thuyết này và tôi có một mối liên kết nào đó. Tôi bật laptop lên, gõ vào thanh tìm kiếm "latte" nhưng chẳng thu được gì. Toàn bộ chỉ có cà phê, cách pha cà phê, các quán cà phê ngon, làm thế nào để pha được một ly latte.. Cứ bế tắc như vậy hồi lâu cũng chẳng ích gì, tôi cầm cuốn truyện trong tay và bắt đầu đọc.

0 giờ 53 phút sáng

"Tách.. Tách.." – nước mắt lăn dài trên hai gò má, tôi đang khóc, đôi vai nhỏ bé không ngừng rung lên, tôi không có cách nào ngừng bản thân mình lại. Tôi đã nhớ ra rồi, đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi, những chuyện từ kiếp trước, cả lí do tôi ở đây và những chuyện tôi ngàn lần nhắc nhở bản thân không được phép quên. Mọi thứ hiện về sống động như một thước phim. Tôi nhớ cả cái ngày mình bước ra sân bay, nhớ cả khi mình tỉnh giấc ở một nơi hoàn toàn xa lạ, lại nhớ cả giây phút bần thần đứng trước cái xác đầy máu của chính mình, nhớ luôn những tháng ngày cô quạnh chốn Vong Xuyên..

Latte, tôi chính là Latte. Tôi đã viết lại câu chuyện tình của chính bản thân mình, bởi vì tôi không cho phép bản thân mình quên đi, dù chỉ một giây một phút cũng không được phép quên. Bao năm qua tôi luôn sống trong cái cảm giác mất mát một thứ gì đó quan trọng, bây giờ thì tôi thật sự đã tìm lại được rồi. Thứ quan trọng tôi không được phép để mất, chính là tình cảm này, tình yêu của tôi từ đời trước lại một lần nữa quay trở về trùng phùng ở kiếp này, trái tim tôi thật sự biết đập, chính là để kiếm tìm một hình bóng đã luôn mong đợi rất lâu.

Ngày hôm sau tôi lại tới hiệu sách. Đây là nơi tôi gặp được cậu ấy ở kiếp này, tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để tìm được cậu. Kiếp này tôi nguyện dành toàn bộ thời gian đi tìm cậu. Ngày hôm sau, và cả những ngày sau đó nữa, tôi vẫn cứ loanh quanh trong cửa tiệm ấy, đến mức nhân viên quen mặt, mặc định tôi thành khách quen, như một lẽ đương nhiên ngày nào cũng tới.

"Hôm nay tới trễ hơn sao?"

"Hì, em bận vài việc." – tôi không rõ là ngày thứ bao nhiêu mình tới đây nữa rồi. Kể ra tôi cũng cảm thấy lạ, vì cậu ấy của kiếp trước khi tôi từng sống là một người không có hứng thú với sách vở, chứ đừng nói sẽ mua sách và đọc. Còn tôi là một người thích viết lách, mỗi người đi ngang cuộc đời tôi, vô tình hay hữu ý cũng đều trở thành nguồn cảm hứng cho một đoạn tản văn nào đó. Chỉ riêng cậu ấy thì khác, cậu ấy là nguồn cảm hứng, là đề tài cho không chỉ những mẩu văn ngắn mà còn cả những câu chuyện dài, tôi chưa dám gọi là tiểu thuyết, nhưng cậu ấy chính là cảm hứng sáng tác bất tận của tôi. Từ nhật ký, tản văn, truyện tranh, truyện chữ, hồi ký, đâu đâu cũng đều có hình bóng cậu ấy. Cậu cứ vậy mà bước vào và trở thành duy nhất trong thế giới của tôi. Kiếp này trời quả nhiên cũng thương tôi kiếp trước chịu khổ sở đọa đày mà thực hiện tâm nguyện "gặp nhau ở một cuộc đời khác, không có khoảng cách".

Trái tim tôi đột nhiên hẫng một nhịp, có phải không hay tôi đang nghe thấy tiếng nó đang đập liên hồi trong lồng ngực? Trái tim này, nhất định chỉ rung động trước một người mà thôi. Đầu óc choáng váng, tôi vô thức lùi lại phía sau vài bước..

"Này, cẩn thận chứ!" – hình như tôi va phải ai đó. Một tiếng "thịch" rất khẽ, tôi quay lại nhìn, một gương mặt quen thuộc hiện lên trong kí ức, gương mặt mà tôi của kiếp trước và cả kiếp này vẫn ngày đêm mong ngóng, nhớ nhung. – "Lại là cô à? Đừng bảo cô lại ngất nữa nhé."

Trước khi quay mặt đi, tôi còn loáng thoáng nghe được mấy chữ, rất nhỏ: "Đã nói với bác sĩ cô ta có vấn đề về sức khỏe rồi mà."

"Khoan đã!" – tôi kéo áo cậu ấy.

"Chuyện gì?" – cái ngữ điệu này, đúng là cậu ấy của tôi rồi.

"Tôi muốn cảm ơn, chuyện lần trước.."

"Không cần." – nói rồi quay lưng đi thẳng.

Không thể để lỡ mất cơ hội này được, tôi chạy tới trước mặt cậu ấy: "Hãy cho tôi một cơ hội đi. Tôi đã phải tìm kiếm cậu rất lâu rồi đấy, ngày nào tôi cũng tìm tới đây chỉ vì một cái cớ là được gặp lại cậu."

"..."

Sau bao cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, cuối cùng cậu ấy cũng đồng ý. Tôi chủ động đi tìm một quán trà sữa, không ngờ cậu ấy lại nói muốn uống cà phê.

Chiều, trời mưa lâm râm, vài bụi cây ngoài cửa ướt đẫm nước không ngừng run rẩy trong gió. Người phục vụ cẩn thận bưng ra hai tách latte, đặt xuống trước mặt chúng tôi rồi rời đi. Cầm muỗng và bắt đầu khuấy, bọt sữa được tạo hình trong tách bỗng chốc biến mất, trở thành một lớp kem màu caramel, thêm chút đường, tôi phá tan bầu không khí im lặng ngượng ngùng: "Từ khi nào mà cậu thích uống cà phê, hơn nữa lại còn là latte?"

Người đối diện có chút ngạc nhiên: "Từ khi sinh ra. Chúng ta từng biết nhau sao?"

"Có thể coi là như vậy." – tôi mỉm cười. – "Latte, thân là cà phê nhưng không đắng, ngược lại còn rất nhạt nhẽo."

"Bởi vì khi cô bỏ đi một chữ t sẽ chỉ còn từ muộn, không thích hợp với những người vội vàng."

"Cậu biết gì về latte?"

"Không biết. Tôi luôn cảm thấy latte này có chút gì đó gắn bó với mình, nhưng lại không giải thích nổi."

"Vậy sao?" – khóe môi tôi nở ra một nụ cười. Có vẻ như canh mà Mạnh Bà đưa cho cậu ấy không hoàn toàn giúp cậu ấy quên đi ân tình của kiếp trước, nhưng lại không khiến cậu ấy nhớ lại toàn bộ. Cũng tốt, một cuộc đời mới, một thế giới không phải là nửa vòng trái đất, ta ở đây, bên nhau. – "Tôi quên chưa giới thiệu, tôi là Minh Anh, Phạm Minh Anh, còn cậu?"

"Long, Nguyễn Thành Long."

"Vậy, Long này. Từ bây giờ và mãi mãi về sau, đừng chạy trốn nữa nhé. Mình đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, mình đã nguyện kiếp này dành toàn bộ thời gian đi tìm cậu, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi! Người mà mình ngày đêm mong nhớ, người mà mình chờ đợi từng ngày, là cậu đấy. Không sớm, cũng không chậm một bước, may mắn tìm thấy nhau!" – tôi dành toàn bộ tình cảm lưu luyến từ đời trước cho giây phút ấy, nhất định không lìa xa. Chân thành, sẽ nhận lại được bao nhiêu? Chẳng dám đòi hỏi gì xa xôi, chỉ cần cậu, chỉ cậu mà thôi!

Không gian yên ắng của quán cà phê khiến người ta thư thái, bên tai tôi lúc này chậm rãi vang lên những ca từ du dương. Phải, tôi ở đây, cậu cũng vậy! Đời này, kiếp này, tôi là người may mắn nhất thế gian. Tôi sẽ ở bên cậu, sẽ không bao giờ buông tay cậu ra đâu. Bởi vì cậu, là bảo bối của tôi!

Dẫu phải chờ hàng vạn năm nữa

Anh sẽ đến như những cơn mưa

Làm dịu đi nắng gắt cuộc đời em bấy lâu

Bắt đầu từ tình yêu anh cất giấu..