Ngày Thứ Bảy Sau Khi Tôi Chết

Chương 3: Ngày thứ ba



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ ba

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn xót xa khi thấy ánh mắt kinh ngạc của anh lúc thức dậy. Có lẽ Mạc Hải cho rằng sau khi chúng tôi làm lành với nhau, chấp niệm của tôi cũng sẽ biến mất, rồi tôi sẽ trở về thân xác của mình và tỉnh dậy.

Tiếc là hiện giờ tôi vẫn còn sờ sờ nơi đây, còn ngồi cạnh giường ngắm anh, nhiêu đó đã chứng mình anh đoán sai rồi. Người như tôi ấy mà, chấp niệm chắc chắn rất nhiều, hôm qua cùng lắm chỉ là giọt nước trên biển không đáng kể đến mà thôi, đương nhiên đây cũng là suy đoán của tôi, nói cho cùng thì giờ đây tôi và Mạc Hải đều giống nhau, đều không có manh mối gì, cũng không hiểu gì cả.

Tuy chúng tôi vẫn chưa điều tra được chấp niệm của tôi là gì, nhưng trải qua chuyện làm lành hôm nay, quan hệ giữa tôi và Mạc Hải cuối cùng cũng có thể dịu đi.

Có thể là do tôi đã khôi phục được thân phận bạn trai của anh, nên Mạc Hải dường như quan tâm tôi nhiều lắm, ấy mà không đúng, là quan tâm đến cái thân xác ở bệnh viện Vân Nam xa xa kia kìa.

Tôi sớm đã cắt đứt liên lạc với người nhà lúc mới dọn ra ngoài, huống hồ tình tình tôi lại quái gở, dù cho ở đại học, hay là tốt nghiệp rồi bước ra xã hội, tôi đều không quen giao tiếp với người ngoài cho lắm, bởi vậy nên tính ra có muốn tìm một người bạn để giúp đỡ cũng chả có một móng nào.

Mạc Hải rất lo lắng không biết một mình tôi nằm viện ở các tỉnh khác sẽ xảy ra tai nạn gì, dù sao bây giờ tôi cũng là người thực vật, tuy chưa chết nhưng chỉ còn một bước nữa là đi tong. Anh lo đến sốt vó cả lên, mỗi sáng vừa ăn xong là cứ đi qua đi lại trong nhà, đi không ngừng nghỉ, tôi nhìn mà hoa cả mắt chóng cả mặt.

Mạc Hải dường như đã nghĩ ra điều gì đó, quay đầu hỏi tôi có biết mình đang nằm ở bệnh viện nào không, hình như anh định tìm một người bạn qua đó chăm sóc tôi.

Từ khi trở thành ma, đầu óc tôi hơi đờ đẫn, chẳng hạn như bây giờ, khi anh hỏi tôi trú ở bệnh viện nào, tôi thực sự không thể nhớ nổi. Thật ra thì trí nhớ của tôi bỗng dừng lại từ thời điểm tôi đưa lên xe cứu thương. Ngay giây tiếp theo thì tôi đã có mặt tại nhà Mạc Hải, thế nên tôi thực sự không biết mình đang ở bệnh viện nào và cũng không biết xảy ra tai nạn ở đâu.

May mà đầu óc Mạc Hải nhanh nhẹn hơn tôi, nghĩ rằng chắc chắn trên mạng sẽ có tin tức về tai nạn xe buýt nên lập tức móc di động ra lướt web tìm.

Đúng như suy đoán của anh, cái xe buýt du lịch mà tôi ngồi đúng là có được đưa lên tin, có điều không gây ra hậu quả nghiêm trọng lắm nên sức phổ biến trên mạng khá ít, anh lướt mấy tin kia xong, kết quả vẫn không tìm được thứ gì hữu dụng, vậy là manh mối bị cắt đứt tại đây.

Tin tức ấy không cho anh biết tôi nằm ở bệnh viện nào, con ma vô dụng như tôi đây cũng chả cho anh được trợ giúp thiết thực nào hết, anh u sầu quăng điện thoại lên sô pha, ngã ra thành tư thế Cát Ưu (Ge Youtan).



Nó như này nè

Không biết có phải vì tôi biến thành ma hay sao mà Mạc Hải chẳng buồn chú ý giữ hình tượng trước mặt tôi nữa. Anh tự nhiên tạo dáng Cát Ưu bị liệt trước mặt tôi như thế này, hơn nữa còn cho phép tôi ngắm nghía gương mặt đang say ngủ của anh vào ban đêm. Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ sau khi trở thành ma, quan hệ giữa tôi và anh bỗng trở nên thân thiết hơn trước, không lẽ đây là cửu biệt thắng tân hoan trong truyền thuyết?

Mạc Hải lại cầm điện thoại lên, bây giờ anh vừa lướt xem vừa hỏi tôi.

"Sau khi em gặp chuyện, bệnh viện ở đó hẳn là phải tìm cách liên hệ với người thân chứ nhỉ. Điện thoại của em chỉ có số của anh, mà sao mấy ngày nay anh không hề nhận được cuộc gọi nào, cái này quá vô lý."

Tôi gật đầu đồng ý.

"Hay là điện thoại bị hư."

Tôi nghĩ đến cái điện thoại nhỏ cổ lỗ sĩ của mình, trong thời đại thịnh hành điện thoại thông minh, tôi vẫn ngoan cố sử dụng kiểu điện thoại nắp gập đời cũ. Tôi rất hoài niệm những món đồ xưa cũ, điện thoại di động và cả đồng hồ nữa, nhưng lại không ngờ trong một vụ tai nạn xe, đều hỏng hết cả hai thứ.

Mạc Hải có vẻ không tin lời tôi nói, anh vân vê chút xíu râu vừa nhú trên cằm rồi lâm vào suy tư.

"Bệnh viện không liên lạc với anh, vậy chắc chắn là biết được thông tin liên lạc với người nhà em thông qua nhận dạng rồi...Dư An, em đưa số cha mẹ em cho anh."

Tôi hỉnh hỉnh mũi không vui, hai tay không biết để chỗ nào, đành đặt lên đầu gối bóp bóp hai cái.

"Em quên rồi..."

Mạc Hải lại không tin tôi, anh ở chung với tôi bảy năm, anh biết mỗi lần tôi nói dối sẽ làm hành động gì, hỉnh mũi, xoa tay, mấy động tác nhỏ này đều chứng minh tôi đang xạo.

"Dư An, giờ không phải là lúc giận dỗi, đưa số cha mẹ em cho anh nào."

Tôi không thèm cho đâu. Tôi cúi đầu, không cho anh thấy khóe mắt dần đỏ hoe của mình. Nếu nói trong bảy năm qua tôi có giấu Mạc Hải chuyện gì thì đó chính là chuyện gia đình tôi.

Lúc trước tôi có nói, tôi và cha mẹ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, tôi quá hiểu hai người đó, nếu thật sự bệnh viện liên lạc với họ, họ rất có thể sẽ chọn mặc kệ. Bây giờ Mạc Hải muốn gọi cho hai người kia hỏi chuyện của tôi, vậy khả năng lớn nhất là bị đè đầu mắng cho một tràng, không có cũng tìm chuyện để mà mắng, rồi muốn làm gì thì làm.

"Em thấy...hiện giờ khá an toàn mà. Bệnh viện sẽ không thấy chết mà không cứu đâu, hơn nữa em là người thực vật, còn có thể có chuyện ngoài ý muốn nào nữa."

Tôi tìm cớ lảng tránh, dù sao cơ thể là của tôi, do tôi quyết, tôi không hy vọng Mạc Hải tiếp xúc với hai người kia chút nào. Vụ của cha mẹ là một mặt không muốn bị thấy nhất của tôi, nhiều năm qua tôi đã che giấu tận sâu trong cuộc đời mình rất tốt, lúc này đây tôi không muốn bị vạch trần ra.

"Em nghĩ vậy à?"

Mạc Hải bị lời nói của tôi chọc cho tức cười, tôi có thể thấy được, anh thật sự nổi giận rồi. Thật lòng mà nói, anh rất ít khi mất bình tĩnh với tôi trong suốt bảy năm chúng tôi yêu nhau, lần trước chia tay được tính một lần, giờ lại thêm lần nữa.

Người ta nói người hay cười hì hì đột nhiên nổi giận sẽ cực kỳ dữ dằn, nhưng Mạc Hải lại không như vậy, chỉ cần anh nhìn tôi không nói lời nào, bất kể tôi nói hay làm gì đều không phản ứng lại, bạo lực lạnh như vậy thôi cũng có thể trực tiếp giết chết tôi vô số lần.

Tôi vĩnh viễn không có cách đối phó với cái kiểu như này của anh, giống như tôi mất bảy năm để chứng minh rằng tôi yêu anh nhiều hơn, vì vậy tôi quyết định thẳng thắn nói chuyện cha mẹ tôi với người đàn ông đang giận dữ này.

Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, phải vạch ra đoạn quá khứ xấu xí kia cho anh xem. Tôi còn tưởng mình sẽ suy sụp mất. Thế mà không ngờ được khi thực sự nói về quá khứ, tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, đáng lẽ tôi phải làm chuyện này từ sớm mới phải.

Cha mẹ tôi là những người rất có đầu óc kinh doanh, hai người họ bận rộn kiếm tiền từ khi tôi còn nhỏ, mãi cho đến khi tôi lớn lên, thì điều bận rộn nhất của họ vẫn là kiếm tiền.

Tôi từ khi bắt đầu vào nhà trẻ đã bị đưa đi gửi ở ký túc xá trong trường mẫu giáo, mỗi tháng chỉ được đón về nhà một lần. Tôi đoán cha mẹ thật sự không thích tôi lắm, họ đưa tôi đến trường rất đúng giờ, nhưng không bao giờ đến rước tôi đúng giờ.

Từ việc khóc lóc khao khát được ở chung với bọn họ, khao khát được bọn họ yêu thương nhiều hơn, tôi dần trở nên tê liệt, cuối cùng tôi cũng đã quen với việc ở một mình bầu bạn với nỗi cô đơn.

Tôi cũng đã từng mong chờ tình yêu thương của cha mẹ, nhưng bọn họ lại làm tan vỡ những kỳ vọng của tôi hết lần này đến lần khác. Nói vô trách nhiệm thì hiện tại tôi sống dở chết dở như thế này, bọn họ có không ít công lao.

Tôi quen biết Mạc Hải sau khi bước vào năm thứ nhất đại học, anh có lẽ là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả việc quen với anh cũng như đang nằm mơ vậy. Nhưng sự xuất hiện của anh cũng khiến tôi nhận ra một điều, tôi cần phải thoát khỏi cha mẹ và cả gia đình mà tôi đang có, tôi muốn come out.

Chuyện Mạc Hải là lần gan dạ đầu tiên và duy nhất trong đời tôi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm về ra mắt với cha mẹ. Tôi nói với hai người họ rằng tôi nhất định phải ở bên Mạc Hải, cho dù sau này tôi có người khác, cho dù người đó không phải Mạc Hải, thì cũng tuyệt đối không thể là phụ nữ như họ mong đợi.

Khi thấy được vẻ mặt ngạc nhiên lẫn không tin của cha mẹ, tôi không buồn chút nào, thậm chí còn cảm thấy sảng khoái. Tôi thích con trai. Điều đó biểu hiện rõ ràng kể từ khi tôi còn nhỏ, nhưng họ không bao giờ nhận ra manh mối. Có thể tôi che giấu quá tốt? Đương nhiên là không, tôi nghĩ là do họ chưa bao giờ quan tâm thôi.

Thiếu thốn tình cảm cha mẹ càng làm cho tính cách của tôi trở nên khiếm khuyết, chỉ cần cảm nhận được một chút tình cảm của đối phương là tôi sẽ liều mạng nhất quyết không chịu buông tay, trường hợp của Mạc Hải là như thế. Như tôi đã nói, anh chính là sinh mạng của tôi.

Không ngoài dự đoán, cha mẹ tôi nói rất nhiều lời không dễ nghe tý nào. Tôi đã quá quen rồi, chuyện gì bọn họ không vui đến cuối cùng đều hóa thành ác ngôn ác ngữ đổ hết lên đầu tôi.

Mẹ tôi vừa đánh lên ngực vừa kêu trời kêu đất khóc lóc, còn vừa trách tôi ngu dốt không hiểu chuyện, được họ nuôi dưỡng, đối xử tốt như vậy mà không biết trả ơn, không có lương tâm.

Cha tôi giơ tay cho tôi một cái tát, ông tát tôi đến say xẩm mặt mày, nằm rạp luôn trên đất thiếu chút nữa không đứng dậy nổi. Ông coi tôi không đáng một đồng, cứ như sinh ra tôi là một sai lầm to lớn vậy. Nhưng cái này vẫn chưa là gì đâu, bao nhiêu năm nay tôi đều có thể nhẫn nhịn, thế mà một phút kia tôi lại nhịn không được, đó là ông nói Mạc Hải chỉ chơi đùa với tôi mà thôi.

Ông ấy sao có thể nói được những lời ác độc như vậy, khiến cả người tôi run lên.

"Ông ấy sao có thể nói như vậy được chứ?"

Tôi chất vấn Mạc Hải, muốn nghe được câu trả lời của anh. Tôi có thể chấp nhận sự hiện diện của tôi trên cõi đời này không được chúc phúc, tôi có thể chấp nhận đối với họ tôi không đáng một đồng nào, nhưng họ không thể nói Mạc Hải thế kia được. Mạc Hải là ánh sáng, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi bị hai người họ chọc điên lên, rồi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ, cũng không nhận một xu nào từ họ.

"Nhưng mà, dù có bị xúc phạm đến mấy thì em vẫn còn ôm chút may mắn. Em nghĩ nếu một ngày nào đó cha mẹ có thể thật lòng hiểu cho em, em sẽ không tính toán nữa mà tha thứ cho họ..."

Tôi nghẹn ngào, không biết bày tỏ cảm xúc của mình thế nào với Mạc Hải.

"Mạc Hải, đó là tình yêu em vẫn hằng mong ước, kể cả tới giờ này vẫn vậy."

Đối với Mạc Hải, tôi không có chút giấu giếm gì, cứ vậy mà mang hết những lời thật lòng ra nói cho anh. Tôi có hận cha mẹ không? Đương nhiên là hận, tôi hận cha mẹ nếu không thích tôi thì tại sao lại sinh tôi ra làm gì. Thế còn tôi có yêu cha mẹ không? Đó cũng là yêu, đó là tình yêu mà cả đời tôi theo đuổi, cho dù chưa bao giờ có được, nhưng vẫn luôn ôm nỗi mong chờ.

"Vậy thì đi tìm họ thôi, anh với em cùng đi."

Mạc Hải nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm. Anh kéo tay tôi qua, hôn lên cái trán lạnh lẽo của tôi, sau đó phát ra một tiếng thở thật dài, rồi ôm chặt tôi vào lòng.

Ánh sáng đời tôi đang ôm lấy tôi, cho tôi dũng khí vô hạn, thế là tôi gật đầu nói với anh, được.

- Kết thúc ngày thứ ba-