Ngày Thứ Bảy Sau Khi Tôi Chết

Chương 4: Ngày thứ tư



Ngày thứ tư

Tới tận lúc đứng trước cửa nhà của cha mẹ, tôi vẫn còn cực kỳ khẩn trương. Trời dần chuyển lạnh, người đi đường đều khoác lên mình lớp áo dày nặng, cả tôi cũng cảm thấy lạnh cóng, chân tay lúc này cứng ngắt tựa khối băng đá.

Vừa mới sáng sớm đã bị Mạc Hải kéo tới đây, tôi còn chưa kịp phản ứng, cái người hôm qua ôm anh gật đầu nói được ấy tuyệt đối không phải là tôi đâu. Tôi do dự đứng trước cửa, một mặt mong đợi mình đi vào, một mặt lại sợ hãi nếu mình đi vào.

Tôi nghĩ mình chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt nổi, mọi thứ diễn ra quá nhanh. Ngay sau khi tốt nghiệp tôi đã cắt đứt liên lạc với cha mẹ, hôm qua thì bị Mạc Hải lừa khai ra địa chỉ nhà, nhưng tôi chưa nghĩ đến trường hợp họ có chuyển đi hay chưa.

Tôi bắt đầu tìm cớ cho mình, có lẽ họ không còn ở đây nữa, cũng có lẽ là họ đang bận đi đâu đó, hoặc là họ hoàn toàn không nhớ tôi là ai. Càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy lẽ ra hôm nay mình không nên tới đây. Tôi nắm chặt lấy vạt áo của Mạc Hải, toan định xoay người bỏ đi, lúc này đây Mạc Hải còn chưa kịp ôm tôi lại thì cánh cửa phía sau đã mở ra.

Bước chân của tôi đông đá tại chỗ, cả dũng khí để quay đầu nhìn cũng không có.

"Cậu tìm ai?"

Là giọng của mẹ tôi, hình như bà định ra ngoài đổ rác, thế là bắt gặp ngay Mạc Hải đang đứng trước cửa. Không trách được, bởi hồi đó tôi come out vẫn chưa dắt Mạc Hải về ra mắt cha mẹ, nên đương nhiên họ không biết Mạc Hải trông ra sao.

Tôi không thể không ép mình xoay người lại, thấy sắc mặt của mẹ vẫn chưa có gì thay đổi tôi mới thở phào một hơi. Mặc dù đoán được bọn họ không thấy tôi, nhưng lỡ như có ngoại lệ không chừng, như thế này cũng tốt rồi, không ai thấy được tôi, tôi càng thoải mái.

Tôi khẽ chọt Mạc Hải, ý bảo anh trả lời mẹ em đi kìa, anh im lặng một hồi lâu, lâu đến nỗi ánh mắt mẹ tôi đã từ từ chuyển sang hoài nghi cùng cảnh giác luôn. Bấy giờ Mạc Hải mới dời mắt khỏi người tôi rồi chủ động giải thích với mẹ.

"Con là bạn trai của Dư An ạ."

Tôi muốn che miệng anh lại, nhưng anh nói quá nhanh làm tôi chưa kịp giơ tay lên nữa là. Tôi cảm thấy đau não rồi đấy, anh thốt lên mấy lời này mà mẹ tôi còn mang bộ mặt hảo cảm với anh mới là lạ.

Quả nhiên, ngay khi mẹ tôi vừa nghe thấy hai chữ "Dư An" thì sắc mắt đã trở nên khó nhìn cực kỳ. Bà khom lưng đặt bịch rác ở cạnh góc tường, sau đó trưng vẻ mặt không mấy lương thiện mà đóng cửa lại.

"Tôi chả quen Dư An nào hết."

Cửa lớn đóng rầm trước mặt chúng tôi, tiếng gió và tiếng vang do đóng mạnh hù tôi hết cả hồn, tôi còn đang vỗ ngực trấn an mình, vậy mà Mạc Hải lại sấn tới gõ cửa lần nữa.

Tôi sợ dùm anh tới mức tim cũng muốn ngừng đập, nhanh chân chạy tới ôm lấy eo anh kéo lùi về sau một khoảng, không cho anh gõ tới cửa nữa. Thiệt là một phút cũng chẳng yên lòng nổi, anh mà còn như vậy thế nào cũng bị cha tôi vác chổi ra đuổi đánh một trận cho nên thân.

"Mình về đi anh."

Tôi dùng mắt ra hiệu cho anh, anh xem đi, em biết ngay sẽ thế này mà.

"Em cứ bỏ đi như vậy sao?"

Anh thật sự giống hệt một đứa trẻ muốn đấu tranh cho kẻ yếu là tôi đây. Tuy đã đoán trước được, nhưng khi chứng kiến chuyện ngoài đời thật thì vẫn cảm thấy khó chịu như cũ. Một hồn ma như tôi thế mà còn có nhiều cảm xúc đến vậy.

"Không thì làm sao bây giờ?"

Tôi lại rút lui lần nữa, lần này tôi rất rất muốn rời đi. Kỳ vọng của tôi đối với bọn họ qua bao nhiêu năm đều thất vọng như thế, đương nhiên cũng chả trông mong lần này sẽ khác, tôi đã qua cái tuổi cần bọn họ, bây giờ tôi có Mạc Hải rồi.

Thế nhưng Mạc Hải lại không nghĩ vậy, anh lắc đầu tỏ ý không tán thành với cách lảng tránh này của tôi, anh một tay dắt tôi bước lên vài bước, tay kia thì bắt đầu nhây chúa mà gõ cửa nhà cha mẹ tôi. Tôi không thèm ngăn cản anh nữa, nói không ngoa thì Mạc Hải còn cứng đầu hơn cả tôi.

Đúng như tôi dự đoán, lần này đích thân cha tôi ra mở cửa. Dường như năm tháng không để lại cho ông quá nhiều dấu ấn, sự ra đi của tôi có lẽ cũng không ảnh hưởng nhiều đến ông, trông cha tôi vẫn tràn đầy năng lượng như trước kia, chỉ là sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm.

Ông gần như là hùng hùng hổ hổ đẩy cửa ra, hỏi Mạc Hải tại sao cứ đập cửa làm phiền mọi người, ông còn nói thẳng rằng nếu Mạc Hải tiếp tục như vậy nữa thì sẽ gọi cảnh sát đến hốt anh đi.

Giờ phút này đây tôi cảm thấy rất xấu hổ, anh xem đi, đây là lý do vì sao tôi không muốn để Mạc Hải tiếp xúc với cha mẹ tôi. Cái điệu bộ ta đây là người thành phố* này bị anh thấy mất rồi, tôi thì lại không có cách nào đứng ra xa khỏi anh quá được, chỉ có thể dậm chân một bên Mạc Hải mà giận dỗi, ỷ cha tôi không nhìn thấy mình rồi mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn trừng trừng ông ấy.

(*"市井小民" – là thuật ngữ chung được sử dụng bởi các quan chức cổ đại (các quan chức thường coi mình là cấp trên so với người bình thường) đối với những người bình thường. – chắc tương đương với thượng đẳng bên mình nhỉ.)

"Dư An gặp tai nạn nằm viện, con chỉ muốn hỏi mọi người có nhận được điện thoại từ bệnh viện không thôi?"

Đúng là Mạc Hải không sợ ba tôi gì hết, một chân anh chống ở mép ngăn cửa đang trên đà đóng lại, một tay thò vào nắm chặt lấy cánh tay của cha tôi không cho ông rút về.

Cha tôi mất kiên nhẫn hất tay Mạc Hải ra, xong lại đá vào chân anh một cái, ra hiệu cho anh rút chân về, không thì tự gánh hậu quả đi. Trông thấy cha đang định sập cửa mà Mạc Hải vẫn không chịu nhúc nhích, tôi chỉ có thể kéo anh lại một chút để tránh bị cửa kẹp cho què giò.

"Tôi nói lại lần nữa, chúng tôi không biết Dư An nào hết, cũng không muốn cậu hay là nó đến chỗ này làm phiền chúng tôi nữa, cút khỏi đây mau đi."

Giọng nói gắt gỏng của cha vang lên từ trong nhà, sau đó là tiếng khóa cửa cùng tiếng mắng loáng thoáng của ông.

Tôi vốn tưởng với tính tình bướng bỉnh của Mạc Hải, hẳn là anh sẽ gõ cửa tiếp, nhưng không ngờ anh chả thèm làm nữa, ngược lại anh chọn trực tiếp đứng nói chuyện ngay cửa luôn.

"Con biết hai người không thích Dư An, còn rất ghét em ấy, thậm chí có thể chưa bao giờ muốn sinh ra em ấy, nhưng con vô cùng biết ơn hai người đã cho em ấy chào đời. Bởi như thế thì con mới có thể gặp được em ấy, con mới có thể bên cạnh em ấy, con mới có thể tìm được người nguyện ý làm bạn đời suốt cuộc đời này, thế nên cho dù hai người không chấp nhận đi chăng nữa thì con cũng muốn cảm ơn hai người, cảm ơn vì đã mang em ấy đến thế giời này."

Dường như Mạc Hải không trông đợi nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào, anh chỉ cúi đầu thật sâu với cánh cửa, rồi kéo tôi hãy còn trong cơn bàng hoàng đi về.

Ngoài đường gió rất lớn, thỉnh thoảng có rải rác một ít mưa bụi. Tôi là ma nên sẽ không mắc bệnh, nhưng Mạc Hải vẫn cứ cẩn thận ôm tôi che chở trong vòng tay mình, giúp tôi chắn đi mưa gió.

"Sau này em không còn cha mẹ nữa, cha mẹ của anh chính là cha mẹ của em luôn, em không cần phải khao khát tình thương cha mẹ kia nữa đâu, vì anh sẽ cho em đủ yêu thương ấy..."

Lúc này tôi mới nhận ra Mạc Hải đang nói với tôi. Nãy giờ tôi còn chưa tiêu hóa xong lời của anh ở trước cửa nhà cha mẹ, thế mà giờ lại tiếp thêm câu mới nữa, tình yêu này đến bất thình lình quá khiến tôi trở tay không kịp, ngay cả nói cũng không nên lời.

Mạc Hải thở dài, không thiết tha gì câu trả lời của tôi rồi. Anh kéo tôi ra khỏi lòng ngực mình, hai tay giữ lấy vai tôi để tôi đối mặt với anh, đoạn lại dụi đầu cổ tôi để lấy lại bình tĩnh.

"Xin em đó, nhanh tỉnh lại đi, anh thật sự muốn sớm ngày gặp lại em."

Anh hy vọng tôi mau mau chấm dứt chấp niệm gì đó, vậy thì trạng thái hồn ma này của tôi mới có thể biến mất, cơ thể tôi cũng sẽ thức giấc. Đây là lần đầu tiên anh nói với tôi những lời như xin xỏ ấy, tôi cực muốn thực hiện tâm nguyện của anh ngay lập tức, nhưng tôi không có khả năng.

Tôi tên là Dư An, một người thực vật vì trong lòng có chấp niệm nên hóa thành hồn ma xuất hiện bên cạnh người yêu mình. Tính từ hôm nay còn bốn ngày nữa là đến sinh nhật của tôi.

- Kết thúc ngày thứ tư –