Ngày Yên Nghỉ

Chương 11



Edit: Chanh

Beta: V

Sáng sớm ngày hôm sau, Vinh Quý gỡ giắc cắm trên người Tiểu Mai xuống, tuy là người máy nho nhỏ nhưng giọng cậu lại lớn bất ngờ: "... Tớ xem cả đêm rồi, dinh dưỡng của đậu đất không phong phú mấy nhưng cũng khá toàn diện. Tớ nói này Tiểu Mai, bọn mình có ăn được đậu đất không? Ý tớ là cơ thể của chúng ta ấy."

Ánh mắt (?) của Tiểu Mai khiến người máy như cậu thấy sởn gai ốc. Thấy Tiểu Mai như vậy, Vinh Quý bỗng nhiên lại có dự cảm chẳng lành, quả nhiên...

"Chỉ có ba mươi trang tư liệu ngắn ngủn mà cậu xem cả một đêm mới xong. Xem ra, tôi nên thay đổi nhận thức về chỉ số thông minh của cậu một lần nữa rồi."

Biết ngay mà!

"Ba mươi trang nhiều lắm đó! Hơn nữa tớ còn thêm ghi chú nữa đấy!" Vinh Quý nói xong thì di chuyển cánh tay của mình, tay của hai người máy nhỏ vẫn đang kết nối với nhau, giắc cắm và lỗ cắm đang dính chùm một chỗ. Như vậy chẳng những có thể cùng chia sẻ thông tin với nhau, mà lúc Tiểu Mai nạp điện thì cậu cũng hưởng ké luôn.

Cũng chính vì ở trạng thái này nên hai người vẫn đang dùng chung bộ phận tư liệu, Vinh Quý ghi chú sửa đổi ở đâu thì Tiểu Mai cũng đều thấy được.

Thế là lúc này đến lượt Tiểu Mai có dự cảm chẳng lành.

Hiển nhiên, bây giờ Tiểu Mai còn chưa biết thứ gì gọi là "dự cảm chẳng lành", chỉ là theo bản năng anh cảm thấy có gì đó không đúng. Mãi đến khi anh xem những tư liệu được ghi chú lung tung, rối loạn và mấy hình vẽ nguệch ngoạc nho nhỏ của Vinh Quý...

Lúc này, nhân cách bệ hạ của Tiểu Mai nổi giận rồi.

Nhưng anh đã không còn là vị "bệ hạ" chỉ cần dùng ý niệm đã có thể đưa người ta vào chỗ chết kia nữa. Kết quả của sự tức giận là, cả người anh bổ nhào lên người Vinh Quý, và Tiểu Mai sử dụng thủ đoạn đơn giản nhất đó là – đánh Vinh Quý.

Sau đó...

Bị đánh lại.

Sau đó nữa, bệ hạ thua rồi.

Đầu rớt, chân cũng rớt một cái, Vinh Quý dùng một chân giẫm anh xuống ruộng đậu đất.

"Tiểu Mai, cậu làm gì vậy hả?" Vinh Quý lấy chân đặt trên bụng Tiểu Mai ra, cậu nhanh chóng khom người đỡ anh lên, còn nhặt đầu và chân rơi ra đưa cho anh nữa: "Nè."

"... Cảm ơn." Cơn giận đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tiểu Mai tức khắc lại trở về là anh của ngày thường. Anh không hiểu được: Rõ ràng là chiều cao ngang nhau, trọng lượng không khác mấy, vật liệu chế tạo hai người máy cũng không khác biệt gì nhiều, nhưng vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà anh lại bị đánh tơi bời hoa lá thế này?

"Đừng đánh nhau với tớ! Cậu đánh không lại tớ đâu, để tớ nói cho nghe, dù mỗi ngày vất vả rèn luyện chăm chỉ nhưng tớ vẫn không luyện ra cơ bụng, nhưng ít nhất tớ vẫn có bốn múi do trước đây đánh nhau ra đấy..." Vinh Quý nói cho anh nghe một bí mật nhỏ.

Thì ra là do kỹ năng đánh nhau khác biệt – Tiểu Mai nghĩ, anh vặn đầu lại trên cổ. Sau đoạn nhạc đệm ngắn này thì anh đã phát hiện ra ưu điểm (?) của Vinh Quý, tiếp đó Tiểu Mai lại bắt đầu xem kỹ "ghi chú" đối phương lưu lại trong chip của mình.

Đó là một tập ghi chú chăm sóc toàn diện, chú thích cách chăm sóc người thực vật như thế nào: Bao gồm làm thế nào để đút đối tượng chăm sóc ăn, giúp họ xoay người như thế nào, làm sao để giúp họ xoa bóp cơ thể...

Có chút ít khác biệt so với các tập hướng dẫn chăm sóc khác là, tập ghi chú Vinh Quý tự nghĩ ra còn có cả phần khôi phục cơ bắp nữa.

"Đừng xem nhẹ ghi chú của tớ nha ~ Năm đó, lúc tớ làm diễn viên thế thân không cẩn thận bị gãy xương, chính là nhờ vào phần động tác xoa bóp duy trì cơ bắp này mà tớ mới giữ được cơ bụng đấy."

Tiểu Mai: "..."

"Đúng rồi, cậu còn chưa trả lời tớ nữa, cơ thể của chúng ta có thể dùng đậu đất thay thế để bổ sung cho dịch dinh dưỡng vốn không đủ không?" Nhìn gương mặt cứng đờ của Tiểu Mai, Vinh Quý lại chọt anh một cái.

Tiểu Mai bị cậu chọt lui về sau một bước: "... Được, nhưng phải chế tạo thêm dụng cụ chiết xuất thành phần đã."

Nhận được câu trả lời hài lòng, Vinh Quý cười ha ha: "Tốt rồi, vậy việc chế tạo dụng cụ chiết xuất gì đấy giao cho cậu nhé. Đừng trông mong vào tớ, dung lượng não của tớ không đủ đâu, tớ đi làm những việc cần thể lực trước đây ~"

Quyết định như vậy, Vinh Quý lại tự tìm cho mình việc làm, không chỉ cho mình mà cậu cũng tìm việc cho Tiểu Mai làm – chăm sóc tốt cơ thể của hai người.

Lúc Tiểu Mai mân mê chế tạo dụng cụ thì cậu đi "trồng nấm". Không biết Vinh Quý tìm ở đâu được mấy khúc gỗ nát, cậu dùng chúng làm thành một cây dù, sau đó đổ đất vào bên trong "cây dù" kia để trồng "nấm". Cậu cẩn thận cố định nấm và bùn đất, sau đó cẩn thận dựng "dù" lên.

"Không có ánh sáng mặt trời thì cứ xem đây là nguồn sáng vậy!" Đứng dưới "đèn dù" màu xanh lá, người máy nho nhỏ lấm lem bùn đất chống nạnh nở nụ cười.

Sau đó, cậu mang hai cơ thể người đang đặt trong tủ đông ra ngoài.

Một người máy nhất định là kéo không nổi rồi, cậu đành gọi Tiểu Mai đến hỗ trợ.

Theo lời Tiểu Mai nói, cơ thể cậu biến thành như vậy, một mặt cũng do chia cho Tiểu Mai mấy phần dinh dưỡng của cậu, mà mặt khác cũng chính là lý do quan trọng nhất – tủ đông đã "hỏng rồi".

Hệ thống, thiết bị để duy trì hoạt động bình thường của tủ đông đã ngừng rồi, nghĩa là người bên trong đó cũng sắp xong rồi. Việc này Tiểu Mai đã kiểm tra qua nên cậu có thể xác định, tủ đông mà cậu đang nằm là cái duy nhất còn năng lượng dự trữ, và cũng là cái duy nhất phản ứng với cơ thể sống. Nhưng dù vậy, một khi nguồn năng lượng kia hết sạch thì cậu vẫn sẽ chết.

May mà Tiểu Mai mang cậu ra.

Không còn hệ thống thì tủ đông này chỉ là một tủ bảo quản mà thôi, vậy nên nó thiếu rất nhiều chức năng, ví dụ như chức năng duy trì sự sống của tế bào, chức năng đông lạnh,...

Vinh Quý suy nghĩ, cậu quyết định hiểu một cách đơn giản là máy móc không thể chăm sóc cơ thể được nữa, vậy thì, cậu tự chăm sóc cũng được.

Năm đó Viện trưởng bị liệt, không cách nào nhúc nhích được nên phải nằm trên giường mấy năm, không phải bọn cậu vẫn có thể chăm sóc tốt cho bà hay sao?

Cậu còn định đắp mặt nạ dưỡng da cho bà Viện trưởng nữa cơ ~

Nhắc đến mặt nạ, trong lòng Vinh Quý lại bắt đầu nhớ lại mặt nạ mà năm đó mình từng đắp.

Người máy Tiểu Mai hoàn toàn không biết trong đầu cậu nghĩ gì, anh cẩn thận vặn một chiếc ốc vít cuối cùng trong tay.

Nhìn dụng cụ xấu xí trong tay, trong lòng anh bỗng có một cảm giác kỳ diệu.

Nói như thế nào đây nhỉ?

Vốn cho rằng cơ thể này vướng víu, sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ thôi, thế mà lại có người để ý đến. Loại cảm giác này... nên nói như thế nào đây?

Lúc đưa dụng cụ cho Vinh Quý, thấy đối phương viết viết vẽ vẽ đầy nhiệt tình như vậy trên mặt đất, anh nhịn không được mà hỏi: "Sau này cậu có thể có được cơ thể máy móc tốt hơn, cường tráng hơn, hoàn mỹ hơn, cho nên, thật ra bây giờ cậu cũng không cần quá để ý đến cơ thể này, không phải sao?"

Nhận được từ cậu là một âm tiết tỏ vẻ khó tin – "ỏ".

"Tiểu Mai, cậu bị choáng váng hở? Có thể làm người rất tốt, sao tớ lại muốn làm người máy cơ chứ! Người máy có thể lớn lên đẹp như tớ không? Người máy có làn da bóng loáng, nhẵn nhụi, sờ thật đã như tớ không? Còn nữa... người máy có thể luyện ra cơ bụng không?" Tuy không tỏ vẻ gì, nhưng thông qua giọng điệu của đối phương, Tiểu Mai cảm thấy mình bị nhóc người máy này làm cho bất ngờ rồi.

Anh ngạc nhiên nhìn xác khô bên cạnh nhóc người máy... đẹp... làn da nhẵn nhụi... cơ bụng...

Anh cảm thấy mình đúng là ngốc rồi mới đi tham khảo vấn đề triết lý cao thâm với người có dung lượng não không đủ như vậy.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu Mai: Tin tôi đi, làm người máy rất tốt, có thể đạt được Vĩnh Sinh!

A Quý: Cậu có bệnh rồi! Cần phải trị ~

Điều kiện tương đương nhau, Tiểu Mai đánh không lại A Quý, Tiểu Mai là gà bệnh rồi ~



Chanh: Xin phép =)))))