Ngày Yên Nghỉ

Chương 12



Edit: Chanh

Beta: V

"Thời tiết hôm nay thật tốt ~ khí ~ trời ~ trong ~ lành ~~~~~" Mới sáng sớm Vinh Quý đã "ca hát", ừm... cậu đúng là muốn hát đấy, nhưng cơ thể mà Tiểu Mai chế tạo cho cậu chỉ là bản cấp thấp mà thôi, nó chỉ có hệ thống phát ra âm thanh cơ bản chứ không có chức năng biến hóa ngữ điệu gì cả. Vì vậy, cái cậu gọi là "ca hát" ấy...

Biến thành đọc lời nhạc rồi.

=-=

Vì tránh ô nhiễm tạp âm, Tiểu Mai yên lặng thu dây anten bắt âm về.

Đáng tiếc, hành động của anh lập tức bị Vinh Quý đang ngồi bên cạnh phát hiện: "Tiểu Mai, cậu đừng nghĩ là tớ không thấy nhá! Tớ thấy cậu thu dây anten về rồi!"

Vinh Quý đứng bật dậy, cậu ra tay nhanh như chớp kéo dây anten bên tai của Tiểu Mai ra.

Tiểu Mai rụt vào, cậu lại kéo ra, sau khi lặp đi lặp lại hơn ba lần, rốt cuộc... Tiểu Mai không thể thu dây anten về nữa...

Vinh Quý nhìn dây anten rồi nhìn vẻ mặt bất biến của người máy nhỏ Tiểu Mai, cậu sợ hãi nói: "Xin lỗi, tớ dùng lực hơi lớn tí..."

Nói rồi, cậu còn dùng lực kéo dây anten của mình vài lần, sau khi xác định dây anten của mình không thu vào được thì lúc này Vinh Quý mới cười hì hì nói với Tiểu Mai: "Như vầy thì chúng ta đều giống nhau rồi ~ dù Tiểu Mai có nói chuyện độc miệng thì tớ cũng chỉ có thể thành thật mà nghe thôi ~"

Tiểu Mai: "..."

Sau khi vặn lại dây anten của mình, Tiểu Mai tiếp tục làm việc.

Anh lượm một hạt giống đậu đất lên, lại đưa tay lấy một hạt khác, sau khi thu hoạch xong tất cả hạt giống thì Vinh Quý cũng đào đủ đậu đất, hai người máy thu hoạch xong xuôi thì mang đậu đất về nhà nhỏ. Tiếp đến tới lượt anh dùng dụng cụ chiết xuất thành phần đã chế tạo trước kia để chắt lọc ra các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể từ đậu đất.

Hay nói cách khác, anh đang tạo ra dịch dinh dưỡng cơ bản nhất.

Các bước rất đơn giản nhưng Vinh Quý mãi mà vẫn học không được, cho nên cậu chỉ đành giao cho Tiểu Mai tự mình thao tác. Trong lúc anh thực hiện tạo dịch dinh dưỡng từ đậu đất thì Vinh Quý ngồi ở cái bàn bên cạnh, cậu không nhúc nhích nhìn anh.

Cũng chỉ có lúc này, Vinh Quý mới an tĩnh một xíu.

Nhưng ngay khi anh nói tạo xong dịch dinh dưỡng rồi, đối phương lại bắt đầu phát ra đủ loại tạp âm.

"Tiểu Mai, sao dịch dinh dưỡng này lại có màu xanh lá vậy? Nhìn kỹ còn thấy có đốm sáng xanh huỳnh quang nữa, cậu cảm thấy có thể ăn được thật sao?"

"Tiểu Mai, chúng ta ăn cái này hoài thì sau này cơ thể sẽ không sáng lên chứ? Thành một cây nấm xanh lè ấy?"

"Lỡ như phát sáng thì làm sao bây giờ ~~~~"

Anh đã từng tham dự "Lễ ban ơn" với hơn hàng chục triệu người tham gia, khắp nơi đều là những người mặc trang phục màu trắng. Nhưng mà dù cùng lúc có nhiều người như vậy thì âm thanh mà anh nghe được ở hội trường cũng không nhiều bằng một mình Vinh Quý nói.

Cơ mà, dường như Vinh Quý không cần anh đáp lời. Trong tình huống không ai để ý, cậu tự hỏi rồi cũng tự trả lời luôn.

"Có phát sáng cũng đỡ hơn bị đói chết, vẫn nên ăn thôi."

Anh đổ dịch dinh dưỡng vừa tạo ra được vào ngăn chứa dịch dinh dưỡng sắp cạn trong tủ đông. Đó là một khu vực trên cùng – nơi dự trữ chất lỏng để duy trì các chỉ số của cơ thể sống, nó thông qua ống dẫn để đưa dịch dinh dưỡng vào mũi, miệng. Nơi đó vốn chỉ có một cái ống, lúc đưa cơ thể mình vào thì anh mới lấy thêm một cái nữa từ tủ đông trống bên cạnh lại đây.

Bởi vì não bộ cơ thể ban đầu của Vinh Quý có vấn đề nên lúc này còn có mấy ống dẫn nối đến đại não của cậu và cắm sâu vào bên trong.

Đầu tóc Vinh Quý khô vàng như rơm rạ, nhưng có một phần ở chân tóc vẫn hiện lên màu đen.

Tiểu Mai liếc nhìn nơi đó giây lát nhưng không nói gì, cái ống trong tay anh run lên một chút, sau khi xác định đã rót dịch dinh dưỡng vào rồi thì anh mới thả dụng cụ đang cầm ra.

Dịch dinh dưỡng xanh mơn mởn nhanh chóng thay thế dịch dinh dưỡng trong suốt chảy vào cơ thể hai người.

Tiểu Mai không có cảm xúc gì đối với quá trình này cả, nhưng Vinh Quý bên cạnh thì lẳng lặng nhìn. Thậm chí cậu còn ghé tai lên mũi, miệng hai người rồi cẩn thận nghe trong chốc lát, sau khi xác định rót dịch dinh dưỡng màu xanh lá vào và cơ thể vẫn hô hấp vững vàng thì cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

"Được rồi, chúng ta đi làm việc thôi ~" Sau khi xác nhận những chỉ số sinh mệnh quan trọng của cơ thể hai người không bị ảnh hưởng vì dịch dinh dưỡng mới thì Vinh Quý lại đứng lên.

"?" Trong đầu Tiểu Mai hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng ngay sau đó anh lập tức hiểu ý Vinh Quý.

Người máy nhỏ tàn tạ chủ động đưa lỗ cắm ở cổ tay tới, đợi nửa ngày mà Tiểu Mai vẫn không có phản ứng nên cậu bèn chủ động lấy giắc cắm ở cổ tay anh cho vào. Nháy mắt, các bước và quy trình làm hộ lý hiện lên trong đầu Tiểu Mai.

"Cậu lại đây đi, chuẩn bị bắt đầu nha. Mỗi ngày chúng ta đều phải thực hiện theo quy trình này một lần!" Sau đó Vinh Quý rút giắc cắm ra, cậu cười ha hả tuyên bố: "Bước đầu tiên – nâng cơ thể của chúng ta trong tủ đông ra!"

Tiểu Mai: "..."

Hai cơ thể bóng loáng bị hai người máy nhỏ một trước một sau nâng ra khỏi tủ đông.

"A!" Ngay khi vừa nâng cơ thể mình ra, Vinh Quý bỗng nhiên hét to một tiếng.

Tiểu Mai bỗng căng thẳng, ngay khi nghĩ rằng cậu đã nhận ra điều gì đó thì anh nghe được Vinh Quý nói: "Tiểu Mai, cậu có mặc quần lót nè!"

Người máy Tiểu Mai: "..."

"Tớ bị lột sạch như vậy mà cậu lại mặc quần lót, thật không công bằng!" Vinh Quý tức giận quá thể nói, sau đó, ngay trước mặt anh, cậu lấy tay cởi quần lót trên cơ thể anh ra.

Tiểu Mai: "..."

Vinh Quý:  ̄▽ ̄

"Của tớ lớn hơn." Sau khi quan sát cẩn thận một chút, Vinh Quý cười ha hả tuyên bố.

"Đương nhiên là cậu lớn hơn một chút rồi, cơ thể của tôi lúc này... mới mười bốn tuổi thôi." Không thể nhịn được nữa, Tiểu Mai nhanh chóng cân nhắc trong lòng, rốt cuộc anh cũng nói ra tuổi của mình.

"So ra thì tớ cũng chỉ hơn cậu vài tuổi thôi, tớ mới mười tám à ~"

"Mười tám tuổi là lúc cậu được đưa vào tủ đông phải không? Ở trong tủ đông lâu như vậy thì tuổi của cậu cũng quá lớn rồi, từ góc độ sinh lý mà nói, thật ra cậu đã là một lão già."

"Tớ mặc kệ ~ Tớ nói mười tám thì là mười tám ~ tớ còn chưa tổ chức sinh nhật tuổi mười chín đâu đấy! Cậu cũng không thể ăn bớt ăn xén bánh sinh nhật nhiều năm như vậy của tớ được!"

"Từ từ, sao cậu lại lấy quần lót của tôi lau người cho tôi? Tuy rằng tôi rất chú ý vệ sinh, nhưng đó chính là quần lót..."

"Hơn nữa, dù không cho lau cho tôi thì cậu cũng không thể lấy quần lót của tôi lau người cho cậu được..."

"Tiểu Mai, cậu thật phiền!"

Trong lúc không hay biết, căn phòng nho nhỏ không chỉ còn âm thanh của một người.

Hai người máy nhỏ bận rộn, ồn ào mà lại vô cùng vui vẻ.



Tác giả có lời muốn nói:

Chương này ám chỉ một chút quá khứ của Tiểu Mai.

Lúc xưa, cậu ấy luôn được gọi là bệ hạ đó ~