Ngày Yên Nghỉ

Chương 29



Edit + Beta: V

Sau khi đi được 200 m, quả nhiên bên trái con đường xuất hiện một loạt nhà ở. Đó là những căn nhà xây bằng đá tảng bình thường, hoàn toàn không phải là kiểu tràn ngập cảm giác công nghệ của tương lai như Vinh Quý tưởng tượng, thậm chí nó còn mang chút phong cách cổ xưa nữa.

Những bên trong đã có đèn.

Không phải là loại đèn huỳnh quang tù mù mà là đèn điện sáng choang!

Vinh Quý đột nhiên thấy khẩn trương.

“À ừm… sắp thấy được người rồi sao…” Cậu siết chặt tay rồi tranh thủ lấy chiếc gương nhỏ được đặt mọi lúc ở bên dưới chỗ ngồi ra. Vinh Quý cẩn thận chiếu phía trước, rồi chiếu phía sau, sau khi xác nhận tuy bây giờ cậu hơi giản dị một tí, nhưng cũng coi như là sạch sẽ, thì cậu cũng sửa soạn lại cho Tiểu Mai, sau đó điều chỉnh cái nón xanh đội xộc xệch trên đầu anh một chút rồi ngồi im lặng.

Có thể khiến một người tía lia cái miệng bỗng dưng im lặng thì chỉ có một nguyên nhân là hồi hộp mà thôi.

Đợi Tiểu Mai dừng xe lại thì Vinh Quý vô cùng nghĩa khí xông trận lên trước, bên trong Sở Quản lý không có một bóng người, chỉ có một cái quầy ở phía trước…

Ừm… một cái quầy khá cao.

Với chiều cao khiêm tốn của cơ thể người máy vì tỉnh lược vật liệu thì Vinh Quý hoàn toàn không nhìn thấy phía sau có gì cả.

囧!

Nhưng không đợi cậu tìm một chiếc ghế nhỏ phù hợp thì phía sau quầy đột nhiên xuất hiện một người… rất kỳ quái!

Anh ta không chỉ có một cái đầu đang ló ra mà là nhiều cái, mới đầu Vinh Quý suýt chút nữa sợ bật ngửa, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Lúc này, cậu phát hiện mấy cái đầu kỳ lạ kia không phải là đầu, mà là một sinh vật tương tự như chim ưng. Những con chim đó có màu đen, cái đầu rất lớn, cả bầy đứng trên bờ vai người nọ nên gần như che mất đầu của anh ta.

Lúc người nọ xuất hiện thì tất cả chim chóc nhắm con mắt màu vàng ngay mặt Vinh Quý, chúng không nhúc nhích nên trông cực kỳ quái dị.

“Tới đây làm gì?” Người nọ mở miệng, ngữ điệu hơi khác với hệ thống ngôn ngữ mà Tiểu Mai cài cho cậu, nhưng cũng may là khác không nhiều.

Vinh Quý rất nghiêm túc lắng nghe lời mà người sống đầu tiên cậu nhìn thấy nói, nghe hỏi thì cậu trả lời.

Lần đầu giao tiếp với người ta thì giọng phải vang, có thể có giọng địa phương nhưng tuyệt đối không được hoảng hốt – đây là lời mà viện trưởng thường nói với bọn họ khi còn bé.

Tuân theo nguyên tắc này, Vinh Quý lớn tiếng nói: “Xin chào, tụi em tới lấy ảnh chụp!”

“Hả?” Người đàn ông đỡ một đầu chim chợt ngẩn ra.

Vinh Quý vẫn đang thỏa mãn với biểu hiện gọn gàng, dứt khoát của mình thì Tiểu Mai ở phía sau kéo cậu lại rồi đứng ở vị trí vừa rồi của Vinh Quý, anh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nói: “Chúng tôi đến giao hóa đơn phạt.”

Vinh Quý: 囧! Má ơi! Mới câu đầu tiên đã nói sai rồi!

May là có Tiểu Mai ~

Nghe Tiểu Mai trả lời, người đàn ông sau quầy lui về sau vài bước, tiếp đó âm thanh máy móc in ấn vang lên, anh ta đưa ra một tờ giấy từ trong quầy.

“Xe của hai cậu vi phạm quy định về tốc độ, cần nộp phạt 60 Nabi.”

“Quá tốc độ ư? Sao có thể? Đại Hoàng nhà tụi em chạy chậm lắm!” Hai tay Vinh Quý đặt lên vai Tiểu Mai, cậu ló mũi chân ra sau lưng anh rồi lớn tiếng bất bình vì Đại Hoàng.

Người đàn ông mang theo chim trên đầu đưa mắt nhìn sang Vinh Quý, giọng nói lạnh lùng vọng ra sau mớ lông chim màu đen: “Ai nói vi phạm quy định về tốc độ là chỉ có quá tốc độ? Trên con đường kia, bất kỳ phương tiện nào có vận tốc thấp hơn 80 km/h thì đều là hành vi vi phạm luật, huống chi xe của hai cậu vẫn luôn duy trì ở tốc độ 20 km/h, vậy nên hai cậu đã vi phạm nghiêm trọng quy định của chúng tôi.”

Vậy cũng được hả? Vinh Quý trợn tròn mắt.

Nhìn thấy đối phương đang vươn tay ra, Vinh Quý ngó đăm đăm vào bàn tay rắn chắc của người nọ, cậu bỗng chú ý tới một vấn đề nghiêm trọng.

“Tiểu Mai ơi, chúng ta có tiền không?” Cậu (tự cho là nhỏ giọng) nói với Tiểu Mai.

“Không có.” Tiểu Mai lạnh lùng nói, hơn nữa… bây giờ tạo ra tiền giả cũng không kịp, huống chi anh cũng chưa từng gặp loại tiền “Nabi” này.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vinh Quý há hốc mồm, tình huống này càng thêm nghiêm trọng rồi.

Nhưng mà, đoạn đối thoại của hai người đã lọt vào tai của người đàn ông sau quầy, không biết anh ta có tức giận hay không, mà chỉ thấy con chim to màu đen trên vai anh ta bỗng đập cánh phần phật bay lên. Chúng nó xoay quanh trên nóc nhà gần đó, và người đàn ông kia cũng lộ mặt ra.

Ngay lúc nhìn thấy người nọ, Vinh Quý ngây người.

“Cậu nhìn tôi làm gì?” Người đàn ông nọ trầm giọng nói, trên người anh ta toát lên vẻ uy nghiêm, nghe ra thì có vẻ anh ta cũng tức giận rồi, đó là cảm giác không thoải mái khi bị người khác dò xét.

Sau đó…

“Anh… anh thật là dễ nhìn ~” Giọng nói yếu ớt của Vinh Quý vang lên.

Rõ ràng làm âm thanh của người máy nhưng cứ như nó chất chứa mấy trái tim nhỏ trong đó vậy, bầu không khí lập tức thay đổi.

“Kiểu tóc đi với khuôn mặt này rất hợp, hơn nữa, đường nét trên cổ của anh cũng rất đẹp đấy ~ anh có luyện cơ bắp hở? Đường nét này nhìn cái là biết anh có để tâm rèn luyện ra rồi. Với cả, màu sắc trang phục và cà vạt của anh rất cân đối, anh đúng là một người biết cách ăn mặc nha ~” Những lời ca ngợi liên tiếp tuôn ra từ miệng Vinh Quý, người nọ nghe mà sững sờ, sau đó anh ta trợn tròn mắt.

Đối phương ho nhẹ một tiếng, kế đó duỗi ngón tay ra điều chỉnh lại chiếc cà vạt màu vàng của mình, thấp giọng nói: “Cậu cũng hiểu được sự cân đối màu sắc giữa áo sơ mi và cà vạt à?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vinh Quý liên tục gật đầu: “Thật ra thì, chiếc áo sơ mi này rất lỗi thời, có cho em cũng không cần, nhưng nói cũng lạ, sau khi phối với chiếc cà vạt này thì nó lại lập tức trở nên sang chảnh sao á ~”

Người nọ hơi nhếch môi, anh ta tỏ ra hơi thận trọng, sau đó lại liến thoắng nói: “Chứ còn gì nữa! Cái áo sơ mi này ấy, dù màu sắc hay kiểu dáng thì cũng quê mùa muốn chết, có tặng tôi cũng không lấy. Nhưng đây là đồng phục, không mặc không được! Cũng may không cần dùng cà vạt chung, nhưng bộ đồng phục này thật khó coi, phối với cà vạt gì cũng đều xấu chết đi được. Mãi đến khi tôi bỗng nhiên tìm được tiệm bán cái cà vạt này.”

“Rốt cuộc tôi cũng có thể bình tĩnh, hòa nhã mặc bộ đồng phục khó coi như vậy để đi làm rồi.” Người nọ nhẹ nhàng thở ra.

Cùng là người thích chưng diện, hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhìn thấy sự ăn ý của người cùng chung chí hướng.

Sau đó, hai người lại nhiệt tình thảo luận về màu sắc và kiểu dáng của cà vạt, cho đến khi có người ở bên trong gọi tên của anh ta thì người nọ mới lưu luyến không thôi kết thúc cuộc đối thoại với Vinh Quý.

“Tuy tôi vẫn muốn tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu, nhưng đồng nghiệp gọi tôi rồi.” Người kia nói.

“Anh không cần phải để ý tới tụi em đâu, công việc quan trọng hơn, anh tranh thủ đi mau đi!” Vinh Quý khéo hiểu lòng người nói.

“Không phải là công việc, họ gọi tôi vô đánh bài ấy, người ở đây không nhiều cho lắm nên mỗi ngày chán muốn chết. Thế là chúng tôi gom lại để đánh bài, nhưng lại không đủ tay…” Dứt lời, người nọ bỗng nói với Vinh Quý: “Vừa hay chúng tôi ba thiếu một, cậu có muốn qua đánh bài chung không? Nếu thắng tiền thì cậu lấy đó nộp tiền phạt luôn.”

Con mắt máy móc của Vinh Quý chợt lóe.

“Nhưng em không biết đánh bài…” Cơ hội trước mắt nhưng không thể lợi dụng, Vinh Quý cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng cậu chợt nghĩ đến Tiểu Mai.

Tiểu Mai là ai? Trong lòng cậu, sẽ không có thứ gì mà Tiểu Mai không làm được.

Vì vậy chỉ nghe “cót két” một tiếng, Vinh Quý lập tức xoay đầu sang chỗ khác nhìn Tiểu Mai, cậu hỏi: “Tiểu Mai ơi, cậu biết đánh bài không?”

Tiểu Mai đơ mặt nhìn cậu, sau một lúc mới nói: “Biết.”

Không cần hỏi là đánh bài gì, vì bài gì anh cũng biết đánh.

“Vậy là được rồi ~ Tiểu Mai, cậu đi đánh bài đi, rồi lấy tiền thắng trở về. Cậu thắng người khác chớ đừng thắng anh trai này nha, anh trai này là bạn tốt của tớ đấy! Hai người cố gắng phối hợp nha ~” Tuy không biết đánh bài, nhưng hiển nhiên Vinh Quý hiểu được một ít, cậu vừa đẩy Tiểu Mai qua thì “bạn tốt của Vinh Quý” trong quầy lập tức mở cửa.

Ngay sau đó, Tiểu Mai – người vốn tới đây để nộp tiền phạt, đang đứng ở khu vực làm việc chỉ có nhân viên mới có thể vào.

“Cậu cũng tới đây đi.” Có lẽ tìm được một tay đánh bài vô cùng hài lòng nên người đàn ông trong quầy càng thêm ôn hòa, chỉ thấy anh ta vẫy tay với Vinh Quý: “Lúc chúng tôi đánh bài vừa hay không có ai chịu trách nhiệm công việc, cậu ở đây làm thay cho tôi đi. Nếu có người tới đây giao tiền phạt thì cậu cứ lấy giúp tôi, sau khi tôi thắng rồi sẽ chia tiền lương cho cậu.”

“Thật sao? Vậy thì quá tốt!” Vinh Quý mừng rỡ, cậu gật đầu rồi lập tức tiếp nhận công việc này.

“Hai người đánh bài tốt nhé!” Vinh Quý nói với người đàn ông mặc đồng phục và Tiểu Mai.

“Cậu cũng làm việc tốt nhé!” Anh ta nói với Vinh Quý ở quầy nộp phạt đối diện.

Hình như có gì sai sai phải không?

Nhưng mà…

Kệ nó đi ~

Vinh Quý đội chiếc nón đồng phục của người nọ trên cái nón đỏ của mình, cậu bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi bắt đầu làm việc.

Khi Vinh Quý đội nón không bao lâu thì đám chim đen kia chợt đập cánh đáp trên vai và đỉnh đầu của cậu, đầu Vinh Quý bị che cực kỳ kín kẽ, không ai có thể nhìn thấy gương mặt của cậu cả.

Đúng là Vinh Quý rất ngốc, rất nhiều việc đều làm không xong, nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt!

Cậu cứ như là diễn viên trời sinh vậy, chỉ cần đối thoại với người khác trong chốc lát thì cậu đã có thể ngay lập tức học tám, chín phần mười cử chỉ của họ.

Đây là một hành vi vô thức, ngay cả Vinh Quý cũng không để ý.

Chỉ là bản năng mà thôi.

Vì vậy, Vinh Quý – người không biết nên làm cái gì, theo bản năng bắt chước người đàn ông ngồi trong quầy khi nãy.

Cả biểu cảm lạnh lùng, giọng điệu nói chuyện và thái độ.

Cho nên, lúc vị khách nộp tiền đầu tiên tiến vào thì nhìn thấy một nhân viên công tác mặt đen của Cục quản lý.

Tuy không biết rõ quy trình gì gì cho lắm, nhưng Vinh Quý dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình, cậu ứng đối bằng ba chữ “À…”, “Hử?”, “Hừ” một cách hoàn hảo.

Đợi đến lúc người đàn ông nọ và Tiểu Mai đánh bài ra thì thấy mặt bàn ở trên quầy đã có một đống tiền nhỏ.

Vinh Quý đang lo kiếm tiền, tuy người máy không lộ vẻ mặt gì nhưng do chỉ có một thân một mình nên động tác của cậu khiến người ta nhìn thấy được sự bối rối.

“Sao vậy? Thu sai rồi sao? Thu thiếu hay thu lố, không sao đâu, hôm nay tôi thắng rất nhiều tiền, tôi bù lại giúp cậu!” Hiển nhiên tâm trạng của anh ta rất tốt, tuyệt đối không lo lắng Vinh Quý làm sai, mà ngược lại còn an ủi cậu.

“Cảm ơn, nhưng mà…” Vinh Quý xoay đầu lại, cậu đưa giấy tờ ra rồi sau đó cúi đầu nhìn tiền trong tay, khó xử nói: “Em không có thu thiếu, nhưng sao em đếm… lại dư ra 200 đồng lận! Xin lỗi anh, em biết em học toán không tốt cho lắm, nhưng không ngờ lại đến mức này!”

Tiểu Mai: “…”

Nhân viên công tác: “…”

Vì vậy, hôm nay Tiểu Mai và Vinh Quý không còn là hai người máy nghèo rớt mồng tơi nữa rồi. Sau khi nộp một phần tiền phạt thì tài sản của hai người tổng cộng có 350 đồng, trừ tiền phạt ra thì Vinh Quý kiếm được phần lớn số tài sản của gia đình đó ~



Tác giả có lời muốn nói:

Người khác đến Sở Quản lý nộp tiền, còn A Quý và Tiểu Mai đến để kiếm tiền.

E hèm ~