Ngày Yên Nghỉ

Chương 30



Edit + Beta: V

“Đây là ảnh chụp của hai người, cần tôi đóng gói cho không?” Sau khi phóng đại ảnh trên camera giám sát rồi in ra, người đàn ông nọ xoay người đưa ảnh chụp cho Vinh Quý.

“Được ạ? Vậy cảm ơn anh nhé ~” Vinh Quý – người hoàn toàn không biết khách sáo là gì, cậu cười đồng ý.

“Không cần khách sáo, đây.” Vì vậy, anh ta lại cầm một túi giấy bên cạnh đưa cho cậu, nó hơi lớn một chút, vừa hay có thể cất “ảnh chụp” vừa in ra vào.

“Nhưng kỹ thuật in ấn ở đây có hạn, chúng tôi dùng máy in bảo vệ môi trường nên mặc dù màu sắc in ra không tệ, nhưng nếu giữ gìn không tốt thì tầm nửa năm nó sẽ phai màu. Tôi kiến nghị cậu nên nhanh chóng mua một cái khung, có một màn bảo hộ bên ngoài thì mới có thể giữ gìn ảnh chụp lâu dài được.” Anh ta kiến nghị Vinh Quý.

“Dạ, nhưng có lẽ không cần mua đâu, cái gì Tiểu Mai cũng làm được hết, chậu hoa, ghế để chân,… trên xe của tụi em nè, tất cả đều là do Tiểu Mai làm á, ngay cả cơ thể của bản thân cũng do cậu ấy làm luôn.” Vinh Quý nói xong còn chọt Tiểu Mai bên cạnh: “Đúng không? Tiểu Mai, cậu biết làm khung ảnh không?”

Tiểu Mai: “… Biết.”

“Ha ha ha, trong nhà có một người như cậu ấy thì cuộc sống này trôi qua nhẹ nhàng không ít nhỉ!” Người đàn ông kia bật cười.

Vậy sao? – Rõ ràng là một người máy không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng khi sửng sốt thì Vinh Quý lại có thể biểu đạt toàn bộ cảm xúc của mình ra ngoài.

Hai người lên xe.

Trước khi lên xe, anh ta gọi hai người bọn họ lại rồi đưa một tấm bảng cho Vinh Quý.

“Vật liệu chế tạo xe của các cậu không thể tăng tốc được, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng nhận hóa đơn phạt nữa thôi. Vầy đi, các cậu treo tấm bảng này trước xe thì camera trên đường có thể tự động phân biệt, treo bảng này thì hệ thống sẽ mặc định là có thể chạy với tốc độ thấp.”

“Ồ… anh không nói thì em cũng không nghĩ đến chuyện này! Thật sự cảm ơn anh nhiều!” Vinh Quý vui vẻ tiếp nhận tấm bảng, cậu nhìn thoáng qua hoa văn kỳ lạ in trên đó rồi lập tức treo trước cửa xe.

“Tạm biệt ~” Người đàn ông kia lui về sau hai bước, anh ta vẫy tay tạm biệt.

“Tạm biệt! Tạm biệt anh!” Vinh Quý thò người ra cửa sổ xe chào tạm biệt đối phương, Tiểu Mai thì nghiêm túc xem bảng chỉ dẫn rồi khởi động xe.

Chỗ nộp phạt với kiến trúc mang phong cách cổ xưa chậm rãi biến mất qua màn kính.

Bọn họ lại chạy trên đại lộ.

Có lẽ tấm bảng mà người đàn ông kia đưa bọn họ có tác dụng nên sau đó, cả hai cũng không nhận được hóa đơn phạt nữa, nhưng vì thế mà Đại Hoàng cũng không nói chuyện nhiều.

Điều này khiến Vinh Quý – người vẫn muốn nghe Đại Hoàng nói chuyện cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng lực chú ý của cậu lại dời đến bảng hiệu: Đó là một tấm bảng nhỏ làm bằng kim loại, kích thước không khác nhiều so với danh thiếp ở thế giới trước kia của cậu, phía trên có hoa văn rất kỳ quái, trông giống chữ viết lên cho đẹp vậy. Vinh Quý cẩn thận phân biệt thật lâu nhưng cuối cùng cậu cũng không nhận ra.

Hết cách, hệ thống ngôn ngữ hiện tại được cài vào cho cậu là do “dung lượng não của cậu đã đạt mức cực hạn để tiếp thu những tri thức bên ngoài rồi” ← nguyên văn lời Tiểu Mai, nên chữ viết chính thức thì cậu đọc được, nhưng chỉ cần hơi biến đổi một tí thì đã vượt qua phạm vi hiểu biết của cậu rồi.

“Hoa văn trên tấm bảng này là chữ viết à? Tớ không nhận ra, nhưng tớ đoán trên đó ghi kiểu người tàn tật gì đó phải không? Ha ha ha, tay trái của tớ hiện giờ được xem như tàn tật hở?” Là người không giấu được chuyện gì ở trong lòng nên Vinh Quý lập tức hỏi Tiểu Mai.

“…” Tàn tật là chuyện đáng cười à? Tiểu Mai đơ mặt nghĩ, sau đó trả lời vấn đề của cậu.

“Bên trong có thai phụ.” Tiểu Mai trả lời ngắn gọn, lời ít ý nhiều.

“Ơ?” Mới đầu Vinh Quý không hiểu.

“Ơ… ơ… ơ…? Hóa ra bên trên tấm bảng viết vậy hả? Trời ạ! Hai chúng ta là đàn ông mà ~~” Đợi đến khi Vinh Quý hiểu ý nghĩa trên tấm bảng mà Tiểu Mai nói thì một tiếng kêu thảm thiết vang ra từ trong xe.

“Nhỏ giọng một chút! Trên xe có thai phụ mà kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Cẩn thận sảy thai đó!” Cắt ngang tiếng kêu thảm thiết của Vinh Quý là chiếc xe ở làn bên cạnh, người nọ lớn tiếng bóp còi, lúc đi ngang qua xe của Vinh Quý thì chủ xe nhanh chóng kéo cửa sổ xuống rồi vung tay lên kháng nghị với cậu.

“Ơ?” Vinh Quý ngơ ngác, cậu nhìn một chiếc xe lòe loẹt lướt qua bên cạnh.

Sau đó lại có một chiếc xe xanh lá nhanh chóng vượt mặt.

Một chiếc… hai chiếc… ba chiếc…

Lúc này Vinh Quý mới phát hiện: Trong lúc không hay không biết, trên đường không chỉ có một mình chiếc xe của bọn họ nữa rồi.

Cảm giác này khác với lúc gặp người tại chỗ nộp phạt.

Lúc đó chỉ mới có người xuất hiện thôi mà cậu đã cực kỳ hồi hộp rồi, lại thêm chỗ ngồi rất cao nên gần như cậu không nhìn thấy tướng mạo của ai đến nộp phạt cả, vậy mà bây giờ…

Cậu đang ngồi trong xe, Tiểu Mai phụ trách lái xe, từng chiếc xe lần lượt vượt mặt bọn họ, cả hai đã trở thành một phần trong dòng xe này.

Thời khắc này khiến Vinh Quý cảm nhận được rõ ràng: Bọn họ sắp vào thành phố rồi!

Hòa vào trong đám người trên xe, bọn họ sẽ gặp được rất nhiều người!

Vinh Quý che ngực, đóng thiết bị thu hình ảnh lại, cậu lẳng lặng cảm nhận tâm trạng lúc này của mình.

Rất lâu trước kia, khi cậu ngồi trên xe lửa đi vào thành phố thì lờ mờ cũng có cảm thụ như vậy.

Là kích động, bức thiết, lại mơ hồ có một chút sợ hãi và bối rối…

Đây là một cảm xúc tuyệt vời.

Cậu muốn bản thân phải ghi nhớ thật kỹ cảm xúc lúc này.

Sau đó, Vinh Quý lại mở thiết bị thu hình ảnh ra, cậu siết chặt nắm tay, tràn đầy sức sống nói: “Đại Hoàng đừng đau lòng! Đợi đến khi tớ và Tiểu Mai vào thành phố kiếm tiền thì nhất định sẽ biến cậu thành chiếc xe thể thao có tốc độ nhanh nhất luôn! Là kiểu xe được nhận hóa đơn phạt vì quá tốc độ á!”

“Nhưng trước đó chúng ta vẫn phải chạy chậm rãi thôi ~” Vinh Quý đặt chân lên bàn đạp, sau đó bắt đầu chuyển động.

Từng chiếc xe có tốc độ cao lướt qua chiếc xe con màu vàng, bởi vì tốc độ quá nhanh nên bóng dáng của nó chỉ là tàn ảnh, có mỗi Đại Hoàng là “giữ nguyên phong độ”.

Lúc hai vị chủ nhân đạp thì nó kiên định lấy tốc độ 20 km/h từ từ tiến lên, sau đó, những chiếc xe xung quanh cũng dần chậm lại.

Khi xe ngày càng nhiều thì rốt cuộc mấy người khác cũng không thể nào tùy ý phóng nhanh được nữa, thậm chí còn bị kẹt xe. Sau khi hòa vào dòng xe thì tốc độ của Đại Hoàng cũng không khác biệt nữa rồi.

Rõ ràng có rất nhiều người chán ghét đoạn đường kẹt xe này, nhưng tâm trạng của Vinh Quý lại tốt hơn bao giờ hết.

“Đang ở nhân gian”.

Không có lúc nào mà cậu lại cảm thụ rõ ràng như thế này.

Cậu là một người phàm, là một người đang sinh hoạt trong thế tục này.

Không thích một mình, không thích đọc sách, cũng không thích yên tĩnh, cậu thích những nơi vô cùng náo nhiệt, cho dù có người tranh chấp, cãi nhau thì sau đó, ở khắp nơi đều toát lên hơi thở của sự sống!

À! Tuy thay đổi một lớp vỏ bọc, nhưng cậu vẫn còn sống, xem này, cậu vẫn còn sống đấy!

Cảm ơn mọi người, Vinh Phúc, cảm ơn mọi người. Nhờ mọi người mà em mới có thể cảm thụ hết muôn vẻ của thế giới mà trước đó chưa từng biết đến này. Tuy cuộc sống khác so với trước kia, tuy mọi người cũng không… còn ở đây nữa, thế nhưng em sẽ nhớ kỹ mong muốn trước kia, tính luôn cả phần mọi người, em sẽ cố gắng sống tốt ở thế giới hoàn toàn mới này!

Vinh Quý siết chặt tay, cậu tự nhủ trong lòng.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này lấy cảm hứng từ bình luận của một “chị gái”, cô ấy nói: Sao đọc phần truyện này tôi lại cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo vậy nhỉ…

Tôi nghĩ, cần phải nói một chút, cô ấy nhìn thấy một cảm xúc khác được giấu đằng sau câu chuyện ấm áp này sao?

Thật ra nhân vật chính trong câu chuyện của tôi đều là người khá cô đơn, lạnh lẽo đấy.

Các loại cảm xúc cô đơn, lạnh lẽo này ấy, cho dù có đang đùa giỡn, cho dù có thu xếp cho bản thân mình tốt như thế nào thì vẫn không bỏ nó đi được.

Nhưng có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ lại cần lẫn nhau.

Tôi nghĩ tôi rất thích “vận mệnh” kỳ lạ như thế này.

Gặp bạn, là vận mệnh của tôi.

Có lẽ là kiểu như vậy.

Lớp vỏ ấm áp bọc lấy sự cô đơn, lạnh lẽo, sau đó đến một tầng mềm mại và dịu dàng.

Đó chính là cảm xúc mà tôi muốn truyền đạt cho mọi người.

Thêm nữa, chúc mọi người buổi tối tốt lành.