Ngày Yên Nghỉ

Chương 36



Edit + Beta: V

Tiểu Mai được phân một cái sọt ← nó rất chắc chắn, là cái loại có nắp khóa ấy; một cái xẻng ← hơi cũ, xem ra đã qua tay rất nhiều thợ mỏ rồi; một đôi bao tay ← hình như còn mới; một cái nón bảo hộ dành cho thợ mỏ, phía trước còn có một cái đèn pha ← hình như còn mới. Cho dù là số nhỏ nhất nhưng vẫn còn khá lớn so với dáng người của Tiểu Mai.

Ngoại trừ những thứ trên ra thì còn có một cái túi nhỏ đeo ngay eo, bên trong là một ít nhu yếu phẩm, bao gồm thực vật chứa năng lượng cao vân vân. Tuy Tiểu Mai không dùng đến nhưng anh vẫn được phân cho một phần.

“Còn có gì muốn nói không?” Người Đốc công đeo mặt nạ dẫn họ đến ngẩng đầu lên hỏi một câu.

Tiểu Mai nhìn Vinh Quý trong ngực.

“Tôi cần thêm một cái nón bảo hộ cho thợ mỏ.”

Người nọ nở nụ cười: “Dựa theo quy củ thì chuyện này không được phép, nhưng hôm nay ít người nên tôi phá lệ vậy.”

Dứt lời, hắn lấy thêm một cái nón bảo hộ trong chiếc hòm dưới chân ra.

Vì vậy, trên đầu Vinh Quý cũng có một cái nón bảo hộ dành cho thợ mỏ ~

Trước ngực đeo theo Vinh Quý, sau lưng cõng một cái sọt nhỏ của thợ mỏ và một chiếc túi đa năng ngay eo, khi mặc trang phục vào thì thoạt nhìn Tiểu Mai không có gì khác biệt so với các thợ mỏ khác cả.

Lúc này, anh được dẫn đến chỗ làm việc.

Người hướng dẫn vẫn là người đàn ông đeo mặt nạ kia.

“Lên xe.” Hắn vẫy tay với Tiểu Mai, sau đó mang người tới bên cạnh xe vận chuyển quặng, đợi đến lúc Tiểu Mai bò lên rồi thì lúc này hắn mới ung dung khởi động xe: “Số cậu may đấy, hôm nay không có ai, nếu không thì thợ mỏ chỉ có thể ngồi ở đằng sau thôi.”

Hắn chỉ thùng xe phía sau – vốn là rơ-moóc vận chuyển khoáng thạch.

Tiểu Mai ôm đầu Vinh Quý, anh không để ý đến đối phương

Người nọ cũng không tức giận, nói rồi lập tức lái xe.

Thời gian đi từ hầm này sang hầm khác dường như vô cùng xa xôi, sau 45 phút thì xe mới đến đích. Không giống với tình huống ở hầm trước đó, lúc tiến vào đây thì xe đã từng dừng lại một lần, người đàn ông kia lấy ra một giấy chứng nhận gì đó rồi mới được phép lái vào.

Khác hẳn với hầm số 4 tùy ý cho phép bất cứ ai nhận được giấy xin việc qua đó, ở đây hẳn là hầm cao cấp nhất, bởi vì cần lệnh thông hành.

Đương nhiên, người chú ý tới điều này là Tiểu Mai, tuy Vinh Quý cũng nhìn thấy nhưng cậu không có suy đoán gì cả.

︿( ̄o ̄)︿

“Ơ? Có người mới đến à? Không phải hầm số 4 xảy ra chuyện gì rồi sao? Chắc mấy người kia đã đi hết rồi nhỉ.” Vị trí đối diện với người đàn ông đeo mặt nạ ở hầm số 4 cũng là một người đàn ông đeo mặt nạ, đó là kiểu mặt nạ phòng độc giống nhau, nhưng người này lại cao hơn nhiều. Nhìn thấy chiều cao của Tiểu Mai, anh ta còn ngẩn người, sau nửa ngày mới cười nói: “Không phải đây là thân thích của anh chứ? Rõ ràng còn thấp hơn anh nữa mà…”

“Thấp thì sao? Sức của chúng tôi đều mạnh mẽ hơn so với đám người cao to mấy cậu đấy!” Người đàn ông nhỏ con lập tức phản bác, hắn vỗ vai Tiểu Mai: “Vóc dáng của thợ mỏ ưu tú đều không cao, cậu nhóc, làm tốt cho cậu ta lác mắt đi.”

Nửa câu sau là đang nói Tiểu Mai.

Chắc chắn là Tiểu Mai không để ý đến hắn rồi, nhưng ngược lại, Vinh Quý lại tràn đầy sức sống nói: “Nhất định!”

Bỗng nhiên trước ngực đối phương phát ra một giọng nói lớn khiến người đàn ông cao to kia sợ hết hồn: “Cái này, đây là cái gì vậy? Radio à?”

Ngược lại, người đàn ông nhỏ con đã sớm thấy được Vinh Quý nên chẳng những hắn không kinh ngạc mà còn cười: “Chính là sức mạnh này, làm rất tốt.”

“Thợ mỏ phải làm việc ở nơi rất sâu dưới mặt đất, đó là nơi vô cùng cô đơn và lạnh lẽo, dùng hệ số an toàn kỹ thuật bây giờ thì làm việc ở đó không cần lo lắng vấn đề an toàn, mà cái nên lo là vấn đề tâm lý. Thợ mỏ làm việc lâu dưới mặt đất thường sẽ xuất hiện vấn đề về tâm lý hoặc nhẹ hoặc nặng, cho nên tôi đề nghị nên tìm mấy người bạn tốt xuống làm chung, có người nói chuyện phiếm là phương pháp rất tốt để giảm bớt áp lực tâm lý đấy.” Có lẽ hôm nay rảnh rỗi nên người đàn ông nhỏ con lại nói thêm vài câu: “Nhưng cho dù có vấn đề tâm lý cũng đừng khẩn trương, ở hầm mỏ có bác sĩ chuyên môn điều trị tâm lý đó.”

“Dạ, dạ.” Vinh Quý nghe rất chăm chú, cậu vừa nghe vừa đáp lời, vì không thể nhúc nhích nên cậu dùng âm thanh để tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ cả rồi.

Người nọ rất thỏa mãn với thái độ của Vinh Quý, hắn lại thông báo vài câu rồi vỗ vai Tiểu Mai, sau đó một thợ mỏ khác đi ra từ căn phòng phía sau, đối phương dẫn Tiểu Mai và Vinh Quý đi thẳng ra đằng sau.

Hình như nơi đây là phòng nghỉ của thợ mỏ, lúc hai người họ đi vào thì có tám người thợ mỏ ở trỏng, hoặc ngồi hoặc đứng, lúc nhìn thấy người mới tiến vào thì chỉ có hai người ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bọn họ một chút, sau đó lạnh lùng xoay người sang chỗ khác.

Điều này khiến Vinh Quý – người vốn định giới thiệu bản thân và Tiểu Mai một chút rồi hòa nhập vào nhóm thợ mỏ để tránh được chứng u buồn, trợn tròn mắt.

Còn Tiểu Mai thì nhanh chóng hòa nhập vào đoàn thể nhỏ này – by thái độ lạnh lùng trước sau như một, không để ý tới ai.

=-=

Kể cả người thợ mỏ dẫn bọn họ vào chỗ này thì tổng cộng có mười người (cộng thêm một cái đầu).

Không có bất kỳ ai nói chuyện nên trong phòng im ắng.

Lại qua chừng 2 phút nữa, trong phòng bỗng vang lên một tiếng nhạc nhu hòa, không có bất kỳ người nào nói chuyện, đột nhiên gian phòng hạ xuống!

Lúc đó Vinh Quý hơi sợ hãi, nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tiểu Mai thì cậu cũng dần không còn sợ nữa.

Cứ hạ xuống vậy chừng 20 phút, rốt cuộc tiếng nhạc cũng ngừng.

“Khởi công.” Người thợ mỏ phụ trách dẫn đường bỗng lên tiếng, sau đó cửa lập tức mở ra.

Ngoài cửa không còn là cảnh sắc như hồi nãy nữa mà là một vùng tối đen.

Hơn nữa không có ai nói câu gì, người thợ mỏ kia vốn đứng ở cửa ra vào nên vừa dứt lời, anh ta cũng bước ra khỏi cửa. Những thợ mỏ khác trong phòng cũng đuổi kịp anh ta, ngay sau đó, trong phòng chỉ còn một mình Tiểu Mai.

Tiểu Mai kiểm tra balo đựng Vinh Quý ở phía trước rồi cũng ra cửa.

Cánh cửa nhanh chóng khép lại, sau đó Vinh Quý nghe được âm thanh của bánh răng dây xích, nương theo tiếng gió, gian phòng phía sau bọn họ lập tức nâng lên.

Ể… hóa ra gian phòng này là thang máy à? Bố trí thành kiểu phòng nghỉ như vậy, nên nói nó là một thiết kế đầy nhân tính hóa, hay là quá tiết kiệm đây?

Vinh Quý ra vẻ suy tư trong chốc lát.

Còn Tiểu Mai thì hiển nhiên không suy nghĩ mấy chuyện này làm gì, anh đi theo sau các thợ mỏ khác tiến lên phía trước.

“Nơi này có độ sâu 400 m trong hầm số 7, khoáng sản chủ yếu là: Germanium, đá Hắc Điền và Shani, đây là ba loại khoáng sản nguyên sinh, cẩn thận quan sát một chút.” Người thợ mỏ dẫn đầu đưa ba cục đá cho Tiểu Mai nhìn qua, anh ta cũng không hỏi thăm xem Tiểu Mai đã nhìn rõ chưa thì đã nhanh chóng thu hàng mẫu về.

Động tác của anh ta quá nhanh nên Vinh Quý chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ hai cục đá và một nắm bùn, ngay cả màu sắc cậu cũng chưa kịp nhớ kỹ thì đối phương đã thu đồ về rồi!

Vì vậy, Vinh Quý chỉ có thể cầu nguyện ánh mắt Tiểu Mai tốt hơn, bởi vì cậu nhìn không rõ gì hết á!

“Cậu đi hướng kia.” Người nọ lại chỉ một phương hướng: “Sau tám tiếng thì tập hợp ở chỗ này.”

Dứt lời, anh ta lập tức rời đi.

Người nọ đi về phía bên phải, hình như những thợ mỏ khác cũng có khu vực khai thác được chỉ định, sau một loạt tiếng bước chân vang lên thì xung quanh bọn họ không còn ai cả.

Trong bóng tối chỉ còn tiếng “keng keng” đào quặng.

“Tiểu Mai…” Vinh Quý sợ hãi nói.

Người máy Tiểu Mai sờ lên mặt cậu rồi dò lên trên, cuối cùng di chuyển đến cái nón và một tiếng “tách” vang lên, đèn pha trên nón Vinh Quý bật sáng.

Ánh sáng trắng với cường độ mạnh chiếu sáng con đường phía trước của hai người.

“Đi thôi.” Tiểu Mai bình tĩnh nói, sau đó bọn họ đi đến phương hướng mà người thợ mỏ khi nãy chỉ định.

Thật ra chỗ đó là một cái động to, nó đen thui, được khảm trên một cái vách cực lớn.

Không có bất kỳ cái thang nào ở ngoài cả, chỉ có đinh thép khảm ở trên dùng làm bàn đạp, Tiểu Mai phải nương theo những cái đinh thép này bò vào, sau đó bọn họ đến một nơi tối đen hơn nữa.

Trước kia Vinh Quý chỉ biết ban đêm là có màu đen, hôm nay cậu lại biết dù là đen nhưng cũng có sẫm có nhạt.

Bóng tối ở nơi đây âm u hơn nhiều.

May là không gian bên trong cũng coi như rộng rãi chứ không hẹp như trong tưởng tượng của Vinh Quý.

“Cậu ở đây đi.” Tiểu Mai đặt cái sọt trên mặt đất rồi đặt Vinh Quý lên trên cái sọt.

Sau đó anh bắt đầu làm việc.

“Tiểu Mai, Tiểu Mai ơi ~” Vinh Quý cũng bắt đầu “làm việc”.

Đối với Vinh Quý mà nói, dù hôm nay không có phụ một tay nhưng “việc” giỏi nhất mà cậu có thể làm chính là nói chuyện phiếm với Tiểu Mai.

Cậu vô cùng chú tâm vào nhiệm vụ này.

“Tiểu Mai, cậu đã nhìn rõ hình dạng của những khoáng thạch kia chưa? Cậu có thể đào được không?” Cậu bắt tay vào việc từ góc độ chuyên môn trước.

“Chưa, đào không được.” Tiểu Mai vẫn trả lời súc tích như cũ.

“Ồ?” Điều này khiến cậu bất ngờ.

Tuy Vinh Quý hỏi vậy nhưng cậu đã chuẩn bị tinh thần nghe câu trả lời khẳng định của Tiểu Mai rồi, sau đó lại khiêm tốn thỉnh giáo phân biệt khoáng thạch như thế nào, Tiểu Mai lại kiên nhẫn giảng giải cho cậu, thế thì chẳng phải anh có thể nói rất nhiều rồi sao?

Đương nhiên, đoán chừng là cậu sẽ không học được cách phân biệt khoáng thạch đâu.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Vừa rồi người đó thu về nhanh qua nên tớ không thấy rõ hình dạng của khoáng thạch…” Vinh Quý lập tức phát sầu, ngay sau đó, cậu bắt đầu dốc sức nhớ lại: “Cục khoáng thạch thứ nhất… hơi có màu lam thì phải? Còn cục thứ hai… là màu đen hả ta? Hay màu xanh lá? A… a… a… a ~ hình như có nhiều màu lắm! Rồi nắm bùn thứ ba…”

Nghĩ nát óc cũng nhớ không ra màu của nắm bùn, cuối cùng Vinh Quý dứt khoát không suy nghĩ nữa, cậu tiếp tục nói chuyện phiếm với Tiểu Mai: “Nhưng cũng hiếm khi có thứ mà Tiểu Mai chưa từng thấy qua nhỉ…”

Tuy Tiểu Mai chỉ là một người máy bình thường ở nông thôn, nhưng thường ngày anh biểu hiện bác học quá chừng, tựa như không có gì là anh không biết vậy. Cho nên Vinh Quý suy đoán nhất định lúc trước anh đã đọc qua rất nhiều sách.

Cũng không phải chưa từng thấy qua, mà chỉ là chưa từng thấy khoáng thạch nguyên sinh cấp thấp mà thôi – Tiểu Mai không nói mà thầm nghĩ.

Thật ra, những khoáng thạch hình thành ở nơi sâu nhất trong lòng đất này cũng không có tác dụng gì, cho dù được tinh luyện cho ra độ tinh khiết khá cao thì cũng không thể nào phát huy hết giá trị thật sự của chúng. Nơi có thể thật sự phát huy giá trị thật sự của chúng chính là “Thiên Không”, nhất là đá Hắc Điền.

Đá Hắc Điền được tinh luyện đạt đến độ tinh khiết cao nhất thì sẽ biến thành màu trắng, trọng lượng tương đối nhẹ, nó là vật liệu không thể thiếu khi kiến thiết thành phố Thiên Không. Đương nhiên, lúc đó nó cũng không gọi là “đá Hắc Điền” nữa…

Tiểu Mai – người chỉ biết hình dạng sau khi những thứ này được tinh luyện đến một mức độ nhất định, đúng thật là chưa từng nhìn thấy hình dạng vốn có của chúng.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc khai thác quặng mỏ của anh.

Với tư cách là người mới, nhất định những tay thợ mỏ lâu năm kia sẽ phân cho anh hầm kém nhất, nhưng không sao cả, kém hơn cũng có chỗ tốt của nó.

Đầu tiên là không gian – cái động này rất rộng rãi, nó cho thấy có người khai thác lâu rồi nên mới thành ra thế này, chắc chắn khoáng thạch có thể đào bên trong đã bị bê đi hết rồi, đây là chỗ tốt thứ hai.

Những thợ mỏ đó chỉ lấy khoáng thạch, những chỗ còn lại hầu như không được đụng đến, vừa hay có thể cung cấp cho người đến sau nghiên cứu khả năng sản xuất khoáng thạch ở chỗ này. Tuy không thể xác định chủng loại khoáng thạch, nhưng sau khi đào ra thì có thể biết rõ khoáng thạch nào xuất hiện ở đây.

Tổng thể mà nói, đây là một chỗ tốt.

Tốt hơn so với nơi hoàn toàn chưa khai thác, cũng không biết có khoáng thạch hay không nhiều.

Tiểu Mai thầm đánh giá một phen, sau đó anh bắt đầu nghiên cứu bốn vách tường trong quặng mỏ.

Mà trước đó, anh lấy đồ trong túi đeo ngay eo ra, vì chuẩn bị cho thợ mỏ những thực phẩm thiết yếu nên trong túi có một ít đồ ăn, dược phẩm, thậm chí có một cái radio và hai cục pin.

Tiểu Mai chỉ lấy pin ra, đối với anh mà nói, chỉ có thứ này là hữu dụng, còn những thứ khác chỉ là đồ vô dụng mà thôi.

Nhưng trái lại, khi Vinh Quý nhìn thấy đồ ăn thì mắt cậu sáng ngời, lúc nhìn thấy radio thì lại càng sáng lấp lánh hơn nữa!

“Tiểu Mai, Tiểu Mai ơi! Cậu mau mở radio lên đi, tớ muốn nghe ca nhạc đó!”

Vì vậy, Tiểu Mai mang “đồ vô dụng” định ném đi đặt hết bên cạnh Vinh Quý.

Chiếu theo yêu cầu của Vinh Quý, anh đưa cho cậu điều chỉnh đài phát nhạc.

Vinh Quý hài lòng ← vì cái động nhỏ càng thêm sôi động hơn có phải hay không? Tiểu Mai cũng không còn thấy cô đơn, lạnh lẽo gì nữa!

Tiểu Mai cũng thỏa mãn ← đã có radio, rốt cuộc tiếng của Vinh Quý cũng bị át bớt rồi, hơn nữa cậu cũng không quấn lấy nói chuyện với anh nữa.

Vì vậy, Vinh Quý bắt đầu nói chuyện với radio.

Còn Tiểu Mai thì bắt đầu làm việc.

Hai người cứ vậy mà làm suốt tám tiếng đồng hồ.

Sau tám tiếng, radio hết điện rồi, bên trong quặng mỏ chỉ còn lại tiếng hát mà Vinh Quý học được không ít từ ca khúc mới.

Nhìn thấy Tiểu Mai vất vả trở về, Vinh Quý đắc ý nói ra kết luận của mình: “Tớ dùng bền hơn nó đó ~”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thương hiệu A Quý nhà Tiểu Mai – Dùng rất bền!