Ngày Yên Nghỉ

Chương 37



Edit + Beta: V

Nhìn Vinh Quý và một đống “đồ vô dụng” kế bên, Tiểu Mai không tỏ vẻ gì cả.

Trong suốt tám tiếng đồng hồ, anh đã đi được rất xa, xung quanh tối đen, mỏ quặng ngày càng thu hẹp và phân ra vô số nhánh, nó tựa như một mê cung cực lớn vậy. Để có thể quay về đúng đường, Tiểu Mai có làm dấu hiệu.

Nhưng trên thực tế, anh không hề sử dụng những dấu hiệu kia, anh theo “tiếng hát” của Vinh Quý mà trở về.

Giữa lối đi chật hẹp, âm thanh người máy tiêu chuẩn của Vinh Quý lại trở nên vang dội và biến ảo lạ thường, khi có khi không, như ẩn như hiện, dù anh đi tới chỗ nào thì vẫn có thể nghe được giọng của cậu.

Nó tựa như một sợi dây, và đầu bên kia là Vinh Quý.

Anh sẽ không nói rằng, âm thanh của Vinh Quý khi len lỏi qua tầng tầng lớp lớp mỏ quặng chật hẹp nghe có vẻ êm tai đâu.

Giống như thật lâu trước kia, anh đã từng nghe đĩa nhạc ở gian phòng bên trong tòa tháp Trắng vậy.

Sau đó, dù anh có ở bất kỳ nơi nào thì vẫn nghe thấy văng vẳng tiếng hát ấy.

Có lẽ vì nguyên nhân này nên anh đã tìm lại được tiết tấu quen thuộc, anh dùng tám tiếng đồng hồ cho việc quan sát và đào bới, thời gian cứ vậy mà nhanh chóng trôi qua. Anh cũng không cảm thấy cô đơn hay lạnh lẽo gì cả, chỗ cô đơn, lạnh lẽo nhất không phải ở đây.

Anh nhìn lên bầu trời…

Nhưng chỗ đó bây giờ chỉ là một màu đen sẫm.

Sau đó anh tiếp tục công việc.

“Tiểu Mai, Tiểu Mai ơi, cậu đào được bao nhiêu khoáng thạch rồi?” Cuối cùng, vẫn là giọng của Vinh Quý đã cắt ngang phút trầm tư của anh.

Cái đèn pha trên chiếc nón bảo hộ của Vinh Quý chiếu vào người anh, bởi vì cần một khoảng thời gian để chuyển đổi hệ thống thị giác nên trước mắt anh vẫn là bóng tối. Đợi đến khi anh có thể nhìn thấy sự vật thì mới cảm giác được, nơi này và nơi vừa nãy là hai khoảng trời riêng biệt.

“…” Tiểu Mai không đáp lời mà chỉ nghiêng người qua cho Vinh Quý nhìn thấy chiếc túi bên hông mình.

Đây chính là chiếc túi vật tư thiết yếu được trang bị cho thợ mỏ, mấy thứ mà Tiểu Mai cho là đồ vô dụng đều nằm trong chiếc túi này.

Bây giờ chiếc túi kia đang phình to, thoạt nhìn có vẻ rất nhiều.

“Oa! Nhìn có vẻ nhiều quá! Không hổ là Tiểu Mai, lần đầu đào mỏ mà được nhiều như vậy!” Vinh Quý lập tức khen ngợi.

Tiểu Mai bưng cái đầu Vinh Quý lên rồi bỏ vào balo đeo trước ngực, sau đó lại xách cái sọt nhỏ mang trên lưng, những thứ khác thì cứ mặc kệ để đó. Anh đang định đi thì Vinh Quý lập tức kêu anh lại.

“Ở đây còn nhiều đồ ăn như vậy mà! Cậu cầm lên đi, còn có radio của chúng ta nữa! Cái này nhất định phải cầm lên đó, sau khi trở về tớ phải nạp điện cho nó nữa ~”

Tiểu Mai nhìn thoáng qua mấy thứ “đồ vô dụng” kia, sau khi khựng lại một chốc thì anh cũng ngồi xổm xuống nhặt chúng lên rồi ném vào cái sọt nhỏ sau lưng.

Lúc này Vinh Quý mới hài lòng.

Hai người đến trước cửa thang máy sớm hơn 3 phút, nhưng chỗ đó không có ai cả. Mới đầu Vinh Quý còn hơi lo lắng bọn họ bị cho leo cây, mãi đến khi nhìn thấy mấy thợ mỏ khác xuất hiện thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Sọt của họ hoặc đầy tràn, hoặc quá nửa, so với Tiểu Mai chỉ có một túi khoáng thạch nhỏ thì thu hoạch của họ nhiều hơn nhiều.

Nhưng đây là lần đầu tiên của Tiểu Mai mà ~

Cậu chỉ sợ Tiểu Mai mất tự tin mà thôi…

Vinh Quý sầu lo một hồi, ngay sau đó, cậu nghe được tiếng thang máy vang lên sau lưng và cả tiếng nhạc quen thuộc nữa. Khi cửa thang máy mở ra thì một căn phòng sáng chói bỗng xuất hiện một cách kỳ lạ giữa hầm mỏ đen kịt, nhóm thợ mỏ vội vàng đi vào, cửa thang máy khép lại rồi nhanh chóng nâng lên.

Trong phòng không có gì cả, dường như những thợ mỏ kia cũng mệt mỏi nên họ ngồi yên ở vị trí của mình và không ai nói chuyện.

Quá yên tĩnh, Vinh Quý cũng không dám lên tiếng.

Cậu thầm hát đuổi theo tiếng nhạc trong phòng.

Sau 20 phút thì sự tĩnh lặng chết người này mới kết thúc, lúc Vinh Quý vừa thầm hát xong nốt cuối cùng thì âm nhạc trong phòng cũng dừng lại, cửa thang máy mở ra và một người đàn ông bước vào.

Vinh Quý đưa mắt nhìn: Người quen, đó là người đàn ông cao to lúc ở cửa ra vào!

“Được rồi, đã đến giờ thu hàng.” Bàn tay to như cái quạt hương bồ của anh ta cầm lấy một cái túi lớn rồi cứ vậy mà bước vào.

Lấy thợ mỏ dẫn đường kia làm đầu, các thợ mỏ khác lập tức xếp hàng theo thứ tự, vì vậy cho nên Tiểu Mai chỉ có thể đứng ở cuối hàng.

Cũng may bọn họ không tranh giành mà tận dụng thời gian này để xem thành quả của người khác ~

“… Một cục Germanium nguyên sinh, phẩm chất không tốt lắm, cho cậu 6 điểm; cục đá Hắc Điền này khá lớn, 20 điểm; Shani…” Người đàn ông nọ nhanh chóng tính toán sổ sách, Vinh Quý cũng không thấy anh ta sử dụng dụng cụ kiểm tra hay đo lường gì, vậy tất cả đều dựa vào mắt để phán đoán à? Là do nhìn nhiều nên quen hay đang nói bậy đây…

Vinh Quý hơi lo lắng: Chẳng may anh ta đánh giá sai khoáng thạch của Tiểu Mai thì phải làm sao bây giờ ~

Trong đầu Vinh Quý suy nghĩ tùm lum về chuyện nói đúng nói sai, còn Tiểu Mai thì lãnh đạm quan sát khoáng thạch mà người khác khai thác được, đồng thời tính toán điểm tích lũy sau khi chốt của họ.

Hiển nhiên, thứ tự của hàng ngũ là dựa theo tổng điểm tích lũy có được mà sắp xếp từ thấp đến cao.

Từ khi bắt đầu làm việc thì hai người họ đã được sắp xếp thế này, kết quả kiểm tra, đo lường hôm nay cũng dựa theo thứ tự như vậy, điều này nghĩa là kết quả của mỗi lần kiểm tra không chênh lệch nhiều lắm.

Quả nhiên, khai thác quặng mỏ phải dựa vào ánh mắt để phân biệt khoáng thạch, xác suất dựa vào vận may cực kỳ ít.

Người đàn ông cao to kia hẳn là Quản lý của hầm mỏ này, dựa theo chi tiết trên tay anh ta thì có thể thấy anh ta cũng xuất thân là thợ mỏ, nhưng khác với những thợ mỏ khác, anh ta lại trở thành Quản lý.

Điều này nói lên rằng, ở thành phố Eni, ngoại trừ thợ mỏ ra thì vẫn còn những nghề nghiệp khác nữa, chẳng qua là không rõ phương thức thăng chức và hình thức tuyển chọn mà thôi.

Không sao cả, từ từ rồi sẽ được – tuy rằng những điều đang nghĩ không liên quan gì nhau, nhưng ý nghĩ cuối cùng trong đầu Vinh Quý lại trùng hợp một cách kỳ lạ với Tiểu Mai.

“Được rồi, người mới, đến lượt cậu… các cậu.” Cái túi của người đàn ông to con rất đầy rồi, nhưng những thứ mà anh ta ném xuống còn nhiều hơn, và đương nhiên, đó là những khoáng thạch mà anh ta phán là không có chút giá trị nào cả. Thợ mỏ đào được chúng cũng không có ý định thu về mà chỉ để nằm yên trên mặt đất vậy thôi.

Những thợ mỏ khác vẫn chưa rời đi mà hờ hững đúng gần cửa ra vào, Vinh Quý suy đoán có lẽ bọn họ muốn xem thu hoạch của Tiểu Mai ← đồng thời ước lượng một chút thực lực của người mới luôn.

Vì vậy, Tiểu Mai lấy túi khoáng thạch đào được ra trước mắt mọi người.

Khoáng thạch mà Tiểu Mai đào được có một đặc điểm chung: Nhỏ.

Khoáng thạch của người khác đều là từng khối lớn, còn của Tiểu Mai thì chỉ xấp xỉ bằng bàn tay của anh, cục lớn nhất còn nhỏ hơn đầu của Vinh Quý một chút, còn cục nhỏ nhất ấy hả… chỉ bằng quả trứng gà.

Nếu có tay thì nhất định Vinh Quý đã che mặt lại rồi.

Dù là người ngoài nghề nhưng cậu cũng biết, kích thước của khoáng thạch càng lớn thì bên trong càng dễ dàng chứa đá nguyên sinh hơn, phải vậy không? Dù gì thì xác suất cũng lớn hơn một chút, còn khoáng thạch nhỏ như vậy…

Ài, đều do cậu làm cơ thể nát bét thế này, nhất định là Tiểu Mai vác không nổi rồi, a-a-a!

Vinh Quý thầm hét to.

Quả nhiên, lúc ấy có một thợ mỏ bước ra khỏi phòng – cá chắc là người nọ nghĩ rằng không cần phải tiếp tục xem nữa.

Tuy những người khác vẫn còn ở lại, nhưng họ cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi.

Ngược lại, thợ mỏ phụ trách dẫn đường kia – là Đội trưởng của tiểu đội này ấy, vẫn ở bên cạnh xem. Quản lý to con duỗi bàn tay lớn ra và lấy một cục khoáng thạch nhỏ như quả trứng gà trong tay Tiểu Mai: “Ừm… cục này… không có.”

Sau đó, Tiểu Mai đưa quả trứng gà thứ hai ra… à không, là cục khoáng thạch thứ hai chứ.

“Cục này… thật đáng tiếc, cũng không có.”

Từng cục khoáng thạch trong túi nhỏ của Tiểu Mai đều đưa ra, theo kết quả đánh giá “không có”, “không có” vang lên, thợ mỏ rời khỏi phòng ngày càng nhiều. Và sau khi nghe đánh giá một cục khoáng thạch cuối cùng thì rốt cuộc, người thợ mỏ là Đội trưởng kia cũng tiêu sái rời đi. Trong phòng chỉ còn lại nhân viên Quản lý cao to, Tiểu Mai và… cái đầu to của Vinh Quý.

Kết quả đánh giá cục khoáng thạch cuối cùng khá hơn một chút, trong đó chứa một ít đá Hắc Điền, vì thế cho nên Tiểu Mai nhận được 2 điểm tích lũy.

Hôm nay, thu hoạch của anh là ít nhất trong số các thợ mỏ.

Nhưng Tiểu Mai không để ý, và hiển nhiên, nhân viên Quản lý kia cũng không để ý, anh ta chỉ lười biếng nói: “Lấy thẻ thông hành của cậu ra, tôi sẽ đưa điểm tích lũy cho cậu.”

Thẻ thông hành chính là thẻ lương, nó được sử dụng rất rộng rãi ở nơi này.

Tiểu Mai lục lọi balo đựng Vinh Quý, sau hồi lâu mới lấy hai thẻ thông hành ra: “Có thể đưa mỗi thẻ thông hành một điểm tích lũy không?”

“Hả?” Nhân viên Quản lý ngớ người.

Vinh Quý cũng ngớ người.

Trên tay Tiểu Mai là hai thẻ thông hành, một cái là của Tiểu Mai, và cái còn lại…

Là của cậu!

Nhưng Vinh Quý không lớn tiếng ồn ào hỏi thăm Tiểu Mai hay phản bác gì cả, mà cậu cảm thấy hơi bất an, Vinh Quý ngẩng đầu nhìn cái cằm của Tiểu Mai.

“Không thể.” Nhân viên Quản lý đưa ra lời phủ nhận: “Nếu điểm tích lũy có thể chuyển nhượng qua lại thì chắc nơi này sẽ gặp cướp mỗi ngày rồi, chúng tôi cũng không quan tâm tranh đấu giữa các thợ mỏ, thế nhưng nếu vì vậy mà mọi người không làm việc cho tốt thì chúng tôi cũng rất khó xử.”

“Cho nên về cơ bản thì cấm chuyển nhượng điểm tích lũy.”

“Anh vừa mới nói, về cơ bản thì cấm chuyển nhượng điểm tích lũy, vậy cũng có trường hợp có thể chuyển đúng không?” Tiểu Mai bắt được từ mấu chốt, anh lại hỏi.

“…” Người nọ im lặng một chốc rồi chợt nở nụ cười.

“Quả nhiên cậu rất thông minh, cậu biết sức lực của mình không lớn, cũng biết xác suất đào được khoáng thạch lần đầu tiên cực thấp, huống chi với tư cách là người mới, cậu cũng không được phân mỏ quặng tốt gì. Vậy nên cậu dứt khoát bỏ qua hy vọng tìm kiếm khoáng thạch mà lựa chọn phân loại khoáng thạch bên trong quặng mỏ, sau đó lấy một vài cục các loại làm hàng mẫu và mang tới đây, mục đích chính là để tôi hỗ trợ phân biệt chúng. Đây là một phương pháp vô cùng thông minh, trong số các thợ mỏ đến đây thì cậu là người thứ hai làm như vậy.”

Nghe nhân viên Quản lý ung dung tự thuật lại, Vinh Quý trợn mắt há mồm: Trời ạ! Cậu hoàn toàn không nghĩ ra!

Thật có lỗi quá chừng, Tiểu Mai, tớ không phải tri kỷ của cậu!

Nhưng nghe đâu người có chỉ số thông minh giống nhau thì không nên làm bạn bè, vì những người thông minh thường thích kẻ ngốc, bọn họ cũng cần một kẻ ngốc làm bạn. Ví dụ như bây giờ nè, một người thông minh – rõ ràng nhân viên Quản lý muốn đối phương tiếp lời, nhưng Tiểu Mai – người thông minh hơn anh ta lại không có bất kỳ phản ứng nào cả. Lúc này thì phải cần một người không cần quá thông minh và khéo hiểu lòng người để tiếp tục câu chuyện.

Vì vậy, Vinh Quý quyết đoán đặt câu hỏi: “Ồ? Trước đây có người từng làm vậy sao? Người đó là ai vậy?”

Vinh Quý phát huy hết kỹ năng diễn xuất của mình, câu hỏi của cậu vừa ngây thơ lại vừa ngớ ngẩn.

Quả nhiên sau đó, nhân viên Quản lý vui vẻ nói: “Ha ha, chính là tôi đấy!”

Không sai vào đâu được – Vinh Quý nghĩ thầm, biết ngay là anh muốn nhân cơ hội khoe khoang rồi mà.

Nhưng có lẽ hiếm khi thấy có người sử dụng phương pháp mà mình từng sử dụng nên tâm trạng của nhân viên Quản lý rất tốt, anh ta tiếp tục chỉ điểm: “Người bình thường thì không thể chuyển nhượng điểm tích lũy được, nhưng gia đình thì có thể. Điểm tích lũy là phương tiện quan trọng để đến các thành phố khác, vì để cả gia đình có thể đi cùng nhau cho nên có thể chuyển điểm tích lũy trong phạm vi gia đình được.”

“Và tương ứng với nó, nếu bị trừng phạt thì tất cả thành viên trong gia đình cũng đều phải chịu chung, đây là để phòng ngừa có người lợi dụng khe hở này để trục lợi.”

“Sao, hai cậu muốn mở tài khoản liên danh gia đình không?”

Vinh Quý sợ ngây người.

Sau đó, cậu nghe Tiểu Mai lạnh lùng nói: “Muốn.”

“Được, vừa hay máy móc chỗ tôi có quyền hạn mở tài khoản gia đình, bây giờ tôi sẽ mở cho các cậu nhé?”

“Được.”

“Sau khi mở thì dù cậu kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy thì cũng phải chia một nửa cho một thành viên khác trong gia đình, cậu xác định chưa?”

“Xác định.”

Tiểu Mai trả lời vô cùng dứt khoát, người Quản lý kia cũng không hỏi nhiều, anh ta lưu loát mở tài khoản xong thì lại đưa thẻ lương cho Tiểu Mai. Tuy cái thẻ không có gì khác cả, nhưng thông tin bên trong đã thay đổi rồi.

Nếu có trái tim thì nhất định bây giờ tim Vinh Quý đang đập rất nhanh.

Là kiểu thình thịch muốn nhảy ra ngoài ấy nhỉ?

Nhưng bây giờ cậu không có trái tim nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn… cái cằm của Tiểu Mai mà thôi.

“Được rồi đấy, tôi đi đây, các cậu cũng nhanh chóng rời đi đi, ca kế tiếp sắp bắt đầu rồi.” Người nọ cầm cái túi nặng ịch lên rồi chuẩn bị đi ra.

“Tôi có thể mang những khoáng thạch này đi không?” Tiểu Mai gọi anh ta lại, sau đó chỉ vào những cục khoáng thạch mà mình đào lên được đang nằm trên mặt đất.

“Được, nhưng lát nữa phải đến chỗ tôi đóng dấu đấy.”

“Cảm ơn! Cảm ơn anh!” Vinh Quý lập tức cảm ơn thay Tiểu Mai.

Người nọ phất tay rồi ung dung rời đi.

Sau đó Tiểu Mai ngồi xổm trên mặt đất, anh nhặt rừng cục khoáng thạch bị ném xuống lên.

Sau khi nhặt hết của mình thì anh nhìn sang chỗ khoáng thạch bị người khác vứt bỏ.

“Tiểu, Tiểu Mai ơi, sao cậu nhìn khoáng thạch của người khác vây? Có cục nào bị sót hở?” Vinh Quý không biết nên nói gì cho phải nên chỉ có thể tùy tiện tìm chủ đề.

“Ánh mắt người kia rất chuẩn nên không có khả năng bị sót đâu, tôi chỉ quan sát khoáng thạch được cho là không có chứa khoáng sản có hình dạng gì để sau này đào được thì bỏ qua luôn mà thôi.” Tiểu Mai vừa nhìn vừa trả lời.

“Ừm, ừm!” Vinh Quý an tĩnh một chốc và kế đó…

“Tiểu, Tiểu Mai ơi, sao cậu lại mở tài khoản gia đình với tớ vậy? Chuyện đó… chuyện đó…”

“Cơ thể của cậu hỏng rồi và cần phải có vật liệu mới, nhưng vật liệu ở chỗ này không thể đáp ứng được nên chúng ta phải đến những thành phố khác. Vì vậy, cậu nhất định phải có đủ điểm tích lũy để đến thành phố kế tiếp mới được.”

“Mà với tình trạng của cậu bây giờ…” Tiểu Mai dứt lời thì nhìn xuống cái đầu to của Vinh Quý: “Đoán chừng chỉ có thể bán cơ thể bên trong tủ đông của cậu thì mới có thể dành dụm đủ điểm tích lũy để đến thành phố khác, cậu muốn vậy à?”

“Đừng mà! Sao tớ phải bán cơ thể thật sự của mình để đổi lấy cơ thể người máy chứ!” Vinh Quý lập tức từ chối.

“Cho nên, trước mắt chỉ có thể dùng hình thức tài khoản gia đình mà thôi.”

“Ừm… cũng đúng nhỉ…”

Hình như có chỗ nào sai sai ấy, nhưng Vinh Quý nghĩ cả buổi mà nghĩ chẳng ra.

Cậu không biết, lúc này đây, ngay cả Tiểu Mai là người đưa ra quyết định này cũng không hiểu.

Đối với Tiểu Mai mà nói, chẳng qua là anh đưa ra lựa chọn đơn giản nhất cho loại tình huống này mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn này, trước khi anh suy nghĩ một cách cẩn thận, trước khi anh tìm được vật liệu thay thế thì anh vẫn còn cần tủ đông của Vinh Quý. Cơ thể máy móc của cậu có hư hao như thế nào cũng không liên quan gì tới anh, chỉ vì không muốn thiếu nợ ân tình của đối phương nên anh mới bù đắp lại mà thôi.

Đây chỉ là một sự lựa chọn.

Còn đối với Vinh Quý mà nói, cậu có thêm một “gia đình”.

Suy đi nghĩ lại thì Vinh Quý nở nụ cười ngốc nghếch.

Từ hôm nay trở đi, cậu và Tiểu Mai không chỉ là quan hệ bạn bè, mà bọn họ là người nhà.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thật ra, Tiểu Mai không ý thức được mình làm gì đâu, với cậu ấy mà nói thì chỉ đang giải đề mà thôi.

Cậu ấy chọn phương pháp đơn giản nhất.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Về mặt này thì A Quý sáng suốt hơn cậu ấy nhiều.