Ngày Yên Nghỉ

Chương 38



Edit + Beta: V

Nếu đã là người nhà rồi thì… có thêm một đồ dùng trong nhà nữa rồi ~



By mạch não kỳ lạ của Vinh Quý.

Vì vậy, lúc Tiểu Mai đang nghiên cứu mấy cục đá trên mặt đất thì cậu cũng vô cùng nghiêm túc nghiên cứu theo, ai mà không biết còn tưởng cậu nhìn ra được gì đó nữa đấy ~

Đáng tiếc…

Vinh Quý chỉ đang nghiên cứu hình dạng và màu sắc của mấy cục đá mà thôi.

Cậu muốn có một cái bệ nhỏ để có thể đặt cái đầu của mình lên, vậy thì Tiểu Mai sẽ không cần phí phạm cái sọt để đặt đầu của cậu nữa. Tuy cậu sợ dưới đất bẩn, nhưng đặt đầu mình lên sọt thì không ổn cho lắm, cậu cảm thấy nó rất phí phạm đó.

Cho nên, cứ làm ra một bệ đá nhỏ là được rồi ~ vừa hay ở đây có nhiều đá như vậy.

Tóc màu vàng, nón màu đỏ đã quá sức tưởng tượng của cậu rồi, lẽ ra nên làm một cái bệ để đầu có màu sắc trầm hơn một chút, như màu đen chẳng hạn. Cơ mà… khuôn mặt hiện tại của cậu làm từ kim loại màu đen…

Cuối cùng, Vinh Quý chọn một tảng đá màu trắng, sau đó cậu kêu Tiểu Mai: “Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, chúng ta mang tảng đá trắng này về được không?”

Tiểu Mai: Chẳng lẽ cậu ấy nhìn ra tảng đá này có thể là một góc của đá Hắc Điền à?

Tiểu Mai không đáp lời mà im lặng nhìn Vinh Quý.

Sau đó…

Hình như Vinh Quý sinh ra là để đạp đổ mọi phỏng đoán của Tiểu Mai hay sao ấy: “Tiểu Mai, cậu dùng tảng đá trắng kia làm cho tớ một cái bệ để đầu được không? Trắng là màu phối được với trăm màu, dù tớ có tóc vàng, nón đỏ hay mặt đen thì nó cũng nó chấp hết được luôn á ~”

Biết ngay là suy nghĩ nhiều mà – by Tiểu Mai.

Vì vậy, đợi đến khi Tiểu Mai mang tảng đá kia ra ngoài thì lý do giải thích với nhân viên Quản lý chính là lý do mà Vinh Quý đưa ra.

Đương nhiên, chuyện giải thích cũng do Vinh Quý làm, cậu nghiêm túc giải thích lý do mình muốn tảng đá này và đồng thời biểu đạt sự cảm với ơn nhân viên Quản lý. Ngoài ra, cậu còn bảo cái radio trong túi nhỏ thực dụng cỡ nào, nhưng hơi tiếc vì có ít kênh quá, vân vân…

“Nó chỉ có một kênh âm nhạc mà thôi, thỉnh thoảng lại phát nhạc buồn nữa chứ. Nếu không phải có Tiểu Mai ở đó thì em cảm thấy mình sẽ mắc chứng u buồn thật đấy…” Vinh Quý ưu sầu nói.

Nhân viên Quản lý lập tức cười “ha ha”.

“Yên tâm đi, ai mắc chứng u buồn chứ cậu không có mắc được đâu.” Anh ta nói như vậy.

Vinh Quý: Đây là khen ngợi sao? Cậu cảm thấy, cảm thấy có hàm ý gì đó… là ảo giác hở?

Từ đầu đến cuối, Tiểu Mai chỉ nói một câu, nói đúng hơn là hỏi một vấn đề: “Nơi này có phiên chợ không? Chỗ có thể mua sắm khoáng thạch ấy.”

Thật ra, câu trả lời cho vấn đề này là khẳng định 100%.

Kể từ khi vào thành phố và qua lời hỏi thăm nhân viên làm việc ở tháp đèn là có thể đoán ra được. Ở đây có tổng cộng ba thành phố có thể đặt chân đến, mà nơi này yêu cầu điểm tích lũy thấp nhất, và theo lẽ hiển nhiên, đối với những ai không có điểm tích lũy như bọn họ thì nơi đây là lựa chọn duy nhất. Nhưng đối với nhiều người khác thì nơi đây chỉ là một trong hai, một trong ba hay thậm chí một trong vô số sự lựa chọn mà thôi.

Vậy những người kia tới đây làm gì?

Suy đoán họ đến đây mua khoáng thạch nghe có vẻ đáng tin và hợp lý nhất.

Dù sao ngoại trừ người thì nơi đây chỉ có khoáng thạch mà thôi, người không đủ điểm tích lũy thì không thể mang theo, có mang cũng vô dụng, vậy nên điều mà bọn họ hướng tới chỉ có thể là khoáng thạch.

Và đúng thật, bên trong bãi đỗ xe anh có nhìn thấy một ít người, thoạt nhìn không giống như tới làm công cho lắm.

“Đương nhiên là có, thành phố Eni nổi tiếng nhất là khoáng thạch đấy!” Quả nhiên, nhân viên Quản lý đưa ra một câu trả lời khẳng định.

“Có thể nói cho tôi biết chỗ đó ở đâu không?” Tiểu Mai cũng thuận thế hỏi vấn đề thật sự của mình.

Tuy nghe ngóng ở bên ngoài cũng có thể biết rõ, nhưng nghe ngóng từ mấy người thợ mỏ thì mạo hiểm quá, chẳng sợ đối phương trả lời không biết hoặc không trả lời, chỉ lo người ta nói cho mình thông tin sai mà thôi.

Người nọ nhìn Tiểu Mai hồi lâu rồi mới lấy một tờ giấy ra vẽ vài nét bút: “Bây giờ các cậu chỉ có thể đến nơi này.”

“Cảm ơn anh, Rod!” Vinh Quý lập tức nói cảm ơn thay Tiểu Mai.

“Không cần khách sáo, A Quý.” Người đàn ông to con tên “Rod” phẩy tay.

Lúc này Tiểu Mai mới phát hiện, không biết hai người họ đã cho đối phương biết tên từ khi nào.

“Cảm ơn.” Tiểu Mai nhanh chóng nhìn lướt qua tờ giấy, sau khi nhớ kỹ hình vẽ trên đó thì anh trả nó lại cho Rod.

Sau đó, anh cũng nói lời cảm ơn.

“Ngày mai nhớ đến làm việc đúng giờ đấy, hôm nay chỉ có vậy thôi.” Rod vẫy tay với hai người và nói.

“Nhớ rồi, nhớ rồi.” Đáp lời anh ta chỉ có mỗi Vinh Quý, sau khi chờ Vinh Quý và Rod tạm biệt xong thì Tiểu Mai cũng bắt đầu rời khỏi đây.

Gần đó có một chiếc xe chở quặng, sau khi đón Tiểu Mai và chờ thêm hai thợ mỏ khác nữa thì xe mới khởi động. Lệnh thông hành thống nhất do tài xế bảo quản, lúc thả bọn họ xuống thì người lái xe mới nói: “Đúng giờ chỉ có một chuyến xe.”

Anh ta không nói hậu quả, nhưng ai cũng có thể đoán được: Chỉ có tài xế là có lệnh thông hành, nếu không lên xe kịp thì cũng không vào hầm được, và công việc cũng đi tong luôn.

Hậu quả rất nghiêm trọng, vậy nên không thợ mỏ nào đến muộn cả.

Cửa mở ra, các thợ mỏ lục tục xuống xe.

Tiểu Mai và Vinh Quý xuống cuối cùng – vóc dáng của Tiểu Mai quá nhỏ nên nếu luồn lách vào đám người thì dễ bị vỡ lắm.

Lúc này bọn họ mới phát hiện bên ngoài là một bãi đổ xe rất lớn, không ít thợ mỏ đều xuống ở đây. Vinh Quý lại để Tiểu Mai hỏi thăm một chút thì biết được, bãi đỗ này sẽ không thu phí trong vòng tám tiếng, và hiển nhiên nó rất thuận tiện cho những thợ mỏ lái xe đi làm. Vì vậy, Vinh Quý lập tức nói với Tiểu Mai: “Ngày mai chúng ta lái Đại Hoàng tới đây đi.”

Tiểu Mai không phản đối.

Lái Đại Hoàng tới đây là chuyện của ngày mai, hôm nay bọn họ vẫn không có xe nên quãng đường kế tiếp đều phải lội bộ.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Lúc trước, cả hai chuẩn bị đến hầm số 4 và chỗ đó gần nơi ở của bọn họ nên đi bộ qua được, nhưng hầm số 7 này lại hơi xa một chút.

Cũng may hầm số 7 cách phiên chợ mà Rod vẽ trên bản đồ không xa lắm, bọn họ đi hai tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng đến nơi.

Trên đường đến đây, Vinh Quý vẫn nói với Tiểu Mai lo lắng của mình: Cậu lo bọn họ đến trễ thì phiên chợ sẽ đóng cửa, dù sao Rod cũng không nói về thời gian đóng mở cửa của chỗ này nên Vinh Quý cứ hỏi miết thôi.

Nhưng khi đặt chân đến đây rồi thì Vinh Quý hết lo ngay: Bởi vì đèn đuốc trong chợ sáng trưng, người đông nghìn nghịt, náo nhiệt vô cùng!

Cơ mà Vinh Quý lại có thêm một lo lắng khác: Đông người như vậy thì có trộm hay không ta?

Vì vậy, lúc đuổi theo bước chân của Tiểu Mai hòa vào biển người, cậu quyết đoán gọi anh lại, sau đó bảo anh tìm chỗ vắng vẻ một chút rồi nhét đầu mình vào bộ đồ thợ mỏ.

“Đầu của tớ là vật đáng giá nhất trên người cậu đó! Tiểu Mai nhất định phải để ý kỹ nha! Tớ đã quan sát rồi, dưới đai lưng của trang phục thợ mỏ là nơi an toàn nhất, cậu nhét tớ vào chỗ này đi.”

Tiểu Mai: “…”

Sau đó anh quyết đoán xách đầu Vinh Quý lên rồi lấy cái túi đeo để ở chỗ cậu cho là quan trọng.

Cái này… ý là khoáng thạch đáng giá hơn đầu cậu á hả… hay Tiểu Mai cho rằng vị trí an toàn là ở ngực chứ không phải eo?

Vinh Quý nghĩ một hồi rồi quyết định chọn vế thứ hai.

Nhưng giấu ở ngực có chỗ tốt là cậu có thể tháo khuy áo ra nhìn xem bên ngoài, nếu như ngay hông thì không được, vì Tiểu Mai cũng không thể không kéo khóa mà ha?

Vinh Quý hé một mắt ra rồi vui vẻ trở lại.

Vì cảm thấy hiếm khi Vinh Quý đưa ra một ý kiến hay nên tâm trạng Tiểu Mai cũng khá tốt.

Cho nên…

Không ai trong hai người ý thức được hình tượng hôm nay của bọn họ: Bên hông buộc túi đeo phình ra một vòng, trước ngực giấu cái đầu to của Vinh Quý, Tiểu Mai ăn mặc trang phục dành riêng cho thợ mỏ có vẻ… không còn là Tiểu Mai nhỏ xinh, yếu đuối như trước nữa. Bây giờ trông anh như một nam người lùn cường tráng! À… trước ngực phình to như vậy thì phải là một nữ người lùn cường tráng mới đúng!

Tuy vóc dáng hơi thấp một chút, nhưng trông có vẻ oai phong lắm à nha, có hơi giống với tộc người lùn giỏi về luyện chế mỏ quặng trong truyền thuyết ấy.

Về vấn đề này thì người chú ý vẻ ngoài như Vinh Quý không phát hiện, và đương nhiên người không thèm để ý như Tiểu Mai lại càng không phát hiện.

Cho tới khi Tiểu Mai tiến vào phiên chợ thì mới phát hiện xung quanh bị chừa ra khoảng trống, lúc thấy tất cả mọi người bảo trì khoảng cách nhất định với anh thì Vinh Quý tấm tắc lấy làm lạ.

“Họ chê người chúng ta bẩn à? Cơ mà bọn họ cũng không có sạch hơn bao nhiêu đâu nhé!”

Mặc dù Tiểu Mai… Tiểu Mai không gật đầu, nhưng trong lòng cũng tán thành cách nói này của Vinh Quý.

Bởi vì anh thật sự không tìm được lý do nào khác cả.

“Nhưng mà Tiểu Mai ơi, cậu tới phiên chợ làm gì thế? Cậu muốn mua khoáng thạch, hay mua vật liệu có sẵn để làm cơ thể cho tớ?” Giọng nói của Vinh Quý vang lên trong đầu của Tiểu Mai – vì không khiến người ngoài chú ý nên hai người lại áp dụng hình thức trò chuyện trong đầu.

“Không phải mua khoáng thạch, cũng không phải mua vật liệu có sẵn. Trước mắt, ba loại khoáng sản ở thành phố Eni mà tôi biết là Germanium, đá Hắc Điền và Shani, ba loại này đều là vật liệu xây dựng, không có cái nào có thể sử dụng để chế tạo máy móc cả.” Vẫn là chất giọng lạnh lùng và ngang phè của Tiểu Mai.

Vinh Quý cảm thấy kỳ quái: “Không mua… vậy cậu tới đây làm gì?”

“Tới đây quan sát, khoáng thạch được bán ở đây chắc chắn đã qua khai thác và được giám định nên có thể nghiên cứu, học tập một chút. Ngoài ra, có thể thông qua việc xem xét chủng loại khoáng thạch trên quầy hàng mà suy ra chủng loại khoáng sản của thành phố Eni.”

“Ồ ố ô!” Nghe Tiểu Mai nói xong, Vinh Quý càng thêm bội phục.

Cái này là sự khác nhau giữa học sinh giỏi và học sinh ngốc nghếch hở?

Đừng nói là cùng học tập gì đó, ngay cả mục đích tới đây của Tiểu Mai cậu cũng không đoán được!

Hoàn toàn không có cách nào làm đôi bạn cùng tiến được hết á!

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến phương thức sống chung của hai người, bởi vì:

Giờ cậu và Tiểu Mai đã là người nhà rồi đó ~

Vinh Quý thầm nghĩ, cậu không lên tiếng.

Cậu cũng biết mình hơi càm ràm một chút, nhưng rất nhiều lúc cậu chỉ muốn xung quanh không quá yên tĩnh mà thôi, cậu sợ Tiểu Mai cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo. Hôm nay, đến nơi nhiều người và náo nhiệt như vậy, rốt cuộc cậu có thể quay về làm mỹ nam… cái đầu an tĩnh rồi ~

Vì vậy cho nên, thời gian kế tiếp Vinh Quý rất im lặng, thật ra cậu đang mở cái miệng nhỏ ngó qua ngực Tiểu Mai để xem náo nhiệt bên ngoài đấy. Còn Tiểu Mai thì ung dung đi qua một quầy hàng, sau đó chăm chú học tập đặc thù chính của quặng thô.

Khi nhìn thấy Tiểu Mai thì những người đang vây quanh quầy hàng ào ào né tránh, ai mà chả biết tính tình người lùn rất nóng nảy, hơn nữa lại còn biết đánh nhau đấy!

Nhất là nữ người lùn!

Bởi vì chênh lệch giới tính nghiêm trọng nên nữ người lùn chiếm số lượng rất ít trong tộc, vì vậy họ cũng trở nên quý giá. Một nữ người lùn có ít nhất hai mươi người theo đuổi, điều này nghĩa là sao? Nghĩa là anh chọc một nam người lùn thì tối đa chỉ có một nam người lùn đó đến đánh anh thôi; nhưng nếu anh chọc một nữ người lùn thì sẽ có ít nhất hai mươi nam người lùn tới tẩn anh một trận. À phải, chưa kể ba, em trai, anh trai, hàng xóm… của nữ người lùn đó đấy.

Không dễ chọc đâu!

Người biết thường thức thì đều yên lặng tránh đường, chủ quầy cũng rất nhiệt tình, dù Tiểu Mai có làm gì cũng không đuổi, lại còn chủ động giải thích nữa. Người nọ thấy anh cầm khoáng thạch lên rồi đặt xuống thì cho rằng anh không hài lòng, vậy nên đối phương lập tức chủ động lấy ra nhiều khoáng thạch tốt hơn nữa cho anh xem. Vậy còn thấy tàm tạm nha, lúc Tiểu Mai không mua gì hết thì chủ quầy còn cảm thấy ánh mắt anh rất cao, hàng của mình thì quá kém, người ta chướng mắt là đáng đời.

Sau đó còn vẫy tay đưa tiễn nữa chứ.

“Kinh doanh ở đây cũng không dễ, chúng ta không mua gì cả mà người ta còn nhiệt tình như vậy.” Ngó nghiêng dọc đường một hồi, Vinh Quý cho ra kết luận như vậy.

Lại một lần nữa, hiếm khi Tiểu Mai thầm tán đồng lời nói của cậu.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cậu muốn có một cái bệ nhỏ để có thể đặt cái đầu của mình lên, vậy thì Tiểu Mai sẽ không cần phí phạm cái sọt để đặt đầu của cậu nữa. Tuy cậu sợ dưới đất bẩn, nhưng đặt đầu mình lên sọt thì không ổn cho lắm, cậu cảm thấy nó rất phí phạm đó.



Phía trên là ý tưởng của Vinh Quý, vậy thật ra ý tưởng của Tiểu Mai là gì?

Cho các bạn cơ hội phỏng vấn Tiểu Mai một chút này.

Tiểu Mai: Thật ra tôi nghĩ là để sọt xuống, nhưng trong quặng mỏ có gió, tôi lo sọt bị gió thổi bay nên lấy đầu của Vinh Quý đè lên, tuy trọng lượng trí tuệ của cậu ấy nhẹ, nhưng tốt xấu gì vật liệu chế tạo ra cũng nặng lắm đấy.

Vậy đấy.

A Quý không cần lo phí phạm, chẳng qua là Tiểu Mai tận dụng cậu hết mức mà thôi.



V: Ơi là chời, chương này dệ thương quạ:)))