Ngày Yên Nghỉ

Chương 39



Edit + Beta: V

Hôm sau, lúc giao nộp quặng thì Tiểu Mai ôm một cục khoáng thạch đi ra, khoáng thạch này được giám định là một cục đá Hắc Điền nguyên sinh cấp B.

“Á à, hóa ra còn bỏ sót bên trong quặng mỏ kia sao, tôi cho rằng ở đó không còn một cục khoáng thạch nào nữa chứ.” Nhân viên Quản lý Rod vừa xem xét vừa nói.

Nghe anh ta nói như vậy, những thợ mỏ khác không tự chủ được mà nhìn về phía người Đội trưởng kia, còn anh ta thì vẫn tiếp tục nhìn thẳng, tựa như không để ý ánh mắt của người khác vậy.

Cuối cùng, Rod cho Tiểu Mai 50 điểm tích lũy.

Hôm nay, thu hoạch của mọi người không tốt cho lắm, cục khoáng thạch mà Tiểu Mai thu thập được đủ để xếp thứ năm.

Bọn họ là người đầu tiên có thu hoạch khi vào quặng mỏ ngày thứ hai.

Đương nhiên, đây là chuyện Tiểu Mai và Vinh Quý không biết. Vì vậy hôm sau, lúc cả hai ngồi trong thang máy xuống quặng mỏ thì người Đội trưởng kia chợt gọi Tiểu Mai lại.

“Kể từ hôm nay, cậu đi qua đó.” Anh ta chỉ vào một hướng khác và không giải thích gì thêm, chỉ nói một câu như vậy rồi bỏ đi.

Sau đó, Tiểu Mai cũng đi.

Quặng mỏ mới nhỏ và hẹp hơn nhiều, chỉ là nó thông nhau mà thôi, bốn vách tường cũng không có nhiều dấu vết khai thác. Khi chú ý đến điểm này, hai mắt Vinh Quý không khỏi tỏa sáng.

Đây mới là quặng mỏ tốt này! Chưa được khai thác qua, điều này nói lên rằng khoáng thạch ở đây vẫn chưa bị đào đó!



Mấy ngày qua đi theo Tiểu Mai mưa dầm thấm đất, tốt xấu gì Vinh Quý cũng học được sơ sơ đấy.

Được rồi, cậu cũng chỉ mới học được sơ sơ vậy thôi.

Cùng đi vào bên trong quặng mỏ và đưa mắt nhìn một vòng, Vinh Quý chỉ thấy quặng mỏ này chưa được đào bới qua, còn Tiểu Mai thì đã định vị được một số vị trí có xác suất chứa quặng thô đá Hắc Điền nhất.

Dù phát hiện khoáng thạch cũng không nóng nảy, Tiểu Mai cởi cái sọt ra rồi cài khóa kỹ, sau đó đè… à không, là đặt đầu Vinh Quý lên.

“Cái bệ, cái bệ!” Thấy mình trơ trọi đặt ở đó, Vinh Quý tranh thủ thời gian nhắc nhở Tiểu Mai.

Lúc này Tiểu Mai mới sực nhớ, sau đó anh chậm rãi lấy một cái bệ màu trắng từ trong balo đựng cái đầu Vinh Quý ra.



Đây là tảng đá người khác không cần nên bọn họ đem về nhà, trải qua hai ngày tạo hình, cuối cùng Tiểu Mai dựa theo yêu cầu của Vinh Quý mài thành một cái bệ nhỏ màu trắng, trên đó còn có một cái chân đỡ, vừa hay đặt được cái đầu của cậu ~

“Cây nấm!” Thỏa mãn nằm đó, Vinh Quý lại nhắc nhở Tiểu Mai.

Tiểu Mai lại lấy ra một củ đậu đất từ trong balo, vùi nó vào trong cái lỗ nhỏ trên bệ và đắp đất lại, sau đó anh còn vẩy lên hai giọt nước nữa. Không bao lâu, có một cây nấm chầm chậm trồi lên và lóe ánh sáng.

Tốt lắm, đã có bóng đèn – hết cách, Vinh Quý âu yếm nhìn nấm nhỏ bên cạnh cái đầu của mình.

Sau đó, cậu lại kêu Tiểu Mai: “Radio nữa ~”

Lần này, Tiểu Mai khựng một chút, lúc Vinh Quý gọi thêm lần nữa thì anh miễn cưỡng lấy cái đài radio ra khỏi balo – đã đầy điện.

Tiểu Mai mở radio ra rồi đặt trên một cái chân đỡ khác bên trái đầu của Vinh Quý, rốt cuộc thì mấy cái chân đỡ dự phòng trên bệ đã được lắp đầy một cách ngay ngắn.

Trái nấm, phải radio, Vinh Quý nằm giữa vô cùng thỏa mãn.

“Tiểu Mai cố gắng lên! Chú ý an toàn, nhất định phải luôn mặc đồ thợ mỏ, cũng đừng tháo mặt nạ, cho dù chúng ta không sợ không khí ô nhiễm nhưng cơ thể nhiều đất quá thì tẩy rửa phiền phức lắm ~”

Trước khi Tiểu Mai bắt đầu làm việc thì Vinh Quý lại chọc anh quạu, cậu chốt: “Tớ ở đây đợi cậu về, radio sẽ mở suốt, nó mà hết điện thì cậu cũng không phải sợ, tớ có thể tiếp tục ca hát cho cậu nghe đó ~”

Không, cần.

Nhấn nhá từng chữ trong lòng xong, Tiểu Mai quạu quọ xoay người sang chỗ khác rồi dứt khoát đi đến chỗ làm việc của mình.

Âm nhạc đã vang lên phía sau, bây giờ radio đang phát một bài hát rất vui tươi, đó là bài hát cổ vũ cho một ngày mới làm việc, đó là…

Bài hát không thể phù hợp hơn (Vinh Quý ^_^)/, và quá ồn ào (Tiểu Mai =-=).

Vinh Quý vô cùng tận hưởng ca khúc sôi động này.

Tiếng trống rất có tiết tấu, nếu bây giờ mà có chân thì nhất định Vinh Quý sẽ nhịp chân theo, tiết tấu của ca khúc này rất thích hợp để nghe khi làm việc. Vừa nghe nhạc vừa đập đá theo tiết tấu, chắc Tiểu Mai sẽ không thấy nhàm chán đâu nhỉ?

Bạn xem, ngay cả cây nấm nhỏ trên bệ cũng run lên theo điệu nhạc này (← bị âm nhạc cực lớn làm chấn động đấy).

Vinh Quý hài lòng nghĩ.

Cậu vốn đang hài lòng nghĩ thì ngay sau đó, radio lại chuyển sang một bản nhạc trữ tình, Vinh Quý bất mãn ngay: Bây giờ mà nghe bài này thì dễ buồn ngủ lắm đó ~

Cũng may một bài cũng không quá dài, bình thường chỉ có 3 phút nên cậu quyết định nhịn một chút.

3 phút dài dằng dặc khiến người khác ngủ gật cũng trôi qua, và nghênh đón Vinh Quý là…

Một bài hát vô cùng bi thương.

Đúng là kiểu bi thương đến mức khiến người khác rơi nước mắt lã chã ấy.

Không được, cậu phải làm gì đó!

Vì vậy, Vinh Quý lập tức hắng giọng hát một ca khúc vui tươi để át bài hát này xuống.

Cái radio đầy năng lượng này như một dàn hợp xướng, nhân số đông, giọng hát to, còn cậu thì chỉ có một thân một mình, muốn hát tốt phần của mình thì nhất định phải chống lại sự ảnh hưởng to lớn xung quanh.

Chuyện này rất khó, nhưng Vinh Quý làm được.

Sau khi hát xong một ca khúc, cậu cảm thấy tinh thần mình như muốn nứt ra.

Và radio lại phát ra một bài hát buồn thảm thương hơn…

Vinh Quý muốn trở mình, lật bệ!

Nhưng tay không có nên cậu không trở mình, lật bệ được, a-a-a…!

Chẳng lẽ đành bó tay với cái đài radio này ư?

Hay cậu mạo hiểm nguy cơ bị tinh thần phân liệt mà hát tiếp bài thứ hai?

Dường như Vinh Quý đang đứng trước ngã rẽ cuộc đời, cậu nghiêm túc nhìn cái radio trước mắt.

Sau đó…

“Ể?” Cậu chợt nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trong góc của radio, sau đó là một hàng số.

“Đường dây nóng phát thanh miễn phí: 09284…” Vinh Quý đọc nội dung hàng chữ nhỏ ra, sau đó bóng đèn nhỏ trong đầu cậu bật sáng.

“Hóa ra là đài phát thanh!” Vinh Quý hiểu ra.

Cái này thì cậu quen nè!

Lúc còn nhỏ cậu hay nghe đài phát thanh lắm! Vì không có tiền mua CD nên cậu chỉ có thể nghe đài phát thanh mà thôi ~ người khác nghe gì thì cậu nghe cái đó. Khi ấy, nguyện vọng lớn nhất của cậu là sau này có nhiều tiền thì tiêu vào radio, thích nghe cái gì thì bảo bọn họ phát cái đó, vậy thì cậu sẽ nghe được tất cả bài hát yêu thích của mình mỗi ngày rồi!

Kết quả là, lúc cậu đi học cấp hai thì đài phát thanh không còn nữa, hình như đóng cửa rồi.

=-=,

Khi đó Vinh Quý cảm thấy tiếc nuối lắm, không ngờ hôm nay, ở chỗ này cậu lại phát hiện ra một đài phát thanh, còn miễn phí nữa chứ?

Từ từ…

Miễn phí hở?

Vinh Quý chấn động tinh thần, cậu chợt nhớ Tiểu Mai đã từng nói, trong cơ thể bọn họ có chức năng gọi điện, mặc dù hạn chế khu vực nhưng đúng thật là có thể gọi điện.

Lúc đó cậu không để ý, nhưng cậu bây giờ đã không còn là cậu khi ấy nữa.

Bây giờ cậu rất cần chức năng gọi điện đó, a-a-a!

Bài hát buồn não nuột vẫn cứ phát, còn Vinh Quý thì không nghe lọt tai được, cậu bèn tìm kiếm chức năng gọi điện trong cơ thể mình. Lúc tìm được rồi thì Vinh Quý lập tức hoan hô một tiếng, sau đó…

Cậu tràn đầy hứng thú bắt đầu gọi điện thoại.

Thật không ngờ, cuộc gọi đầu tiên của cậu chính là gọi phát thanh bài hát ~

Lãng, mạn, quá, đi ~

Vinh Quý thích thú vô cùng, nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa có ai tiếp điện thoại.

Gọi tận ba cuộc nhưng không ai bắt máy, bài hát sầu bi kia thì ngày càng lên cấp, còn Vinh Quý thì ngày càng bất mãn. Vì vậy, lúc điện thoại nối máy được thì…

“Phàn nàn! Tôi muốn phàn nàn! Sao các anh bắt máy lâu thế!”

Điện thoại phát thanh cứ thế mà biến thành điện thoại phàn nàn.

=-=

“Ôi, xin lỗi, thành thật xin lỗi, tôi vừa mới ngủ quên, ha ha ha ha ~” Đầu dây bên kia là giọng nói dễ nghe của một người đàn ông trẻ tuổi, với tư cách là một người có niềm yêu thích giọng nói, khi nghe được âm thanh này thì cơn giận của cậu tiêu tán hơn phân nửa.

Nhưng mà, những gì cần nói thì phải nói mới được.

“Có phải anh vừa nghe bài hát mà mình phát, vừa làm việc phải không?” Vinh Quý hỏi đối phương.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đối phương liên tục nói phải.

“Chính là nguyên nhân này, bài hát mà anh phát quá chậm rãi, lại còn buồn não nuột nữa chứ, người nghe như tôi còn thấy mệt mỏi, huống chi là người khác?” Có ví dụ thực tế chứng minh, Vinh Quý thành khẩn nói.

“Có phải radio này được chuẩn bị riêng cho thợ mỏ phải không? Ca khúc mà anh phát rất có vấn đề đó, anh buồn ngủ nên ngủ một giấc trong phòng thì còn đỡ, nhưng thợ mỏ thì sao? Công việc của họ vốn rất vất vả và tẻ nhạt, bọn họ đang làm việc dưới lòng đất đấy! Lòng đất nghĩa là sao anh biết không?”

“Ở đây vừa tối vừa yên tĩnh, rất nhiều thợ mỏ phải làm việc một mình. Một người bên trong một quặng mỏ, xung quanh chỉ có duy nhất đài radio này, âm thanh có thể nghe cũng chỉ có đài phát thanh này mà thôi. Anh không phát vài bài hát vui tươi ủng hộ bọn họ thì thôi, vậy mà còn phát mấy bài hát chậm rãi nữa. Chưa hết, bây giờ anh lại tăng đô lên bài hát sầu bi luôn, đúng là muốn người ta mắc chứng u buồn mà!”

Bla bla, Vinh Quý tràn đầy chính nghĩa nói ra toàn bộ kháng nghị của mình.

Có lẽ do bên trong quặng mỏ vừa tối tăm lại vừa yên tĩnh nên giọng nói của cậu rất vang dội. Bởi vì đang sử dụng chức năng gọi điện thoại nên cậu không phát hiện, giọng của mình và nhân viên đài phát thanh đang vang lên bên trong radio.

Nói cách khác, cuộc đối thoại của bọn họ bị tất cả người đang dùng radio nghe rồi.

Không ít thợ mỏ đang nghe radio khựng lại.

“Ôi, thật sự xin lỗi, anh nói rất có lý. Bởi vì không có ai sử dụng chức năng phát thanh cả nên tôi cứ phát đại bài hát nào đó thôi, đúng là mấy bài sau… luôn chậm rãi hơn hơn mấy trước…” DJ radio trẻ tuổi cuống quýt xin lỗi.

“Không phải không được phát nhạc chậm, mà anh phải xem thời gian ấy. Vị kia (thợ mỏ) nhà chúng tôi vừa vào ca mới có một tiếng mà thôi, đây là thời điểm cần phải nâng cao tinh thần. Anh ở bên kia vừa phát mấy bài chậm rãi thì tinh thần vừa nhổm lên của cậu ấy có thể sẽ héo rũ ngay đấy, có khi làm việc chậm chạp rồi buồn ngủ luôn không chừng.”

“Cái này là muốn ý chí người ta trở nên kiên cường hay bạc nhược đây? Mấy bài sau mà nghe không vô thì sẽ không làm ăn gì nổi nữa! Hèn chi thường xuyên có những thợ mỏ rời đi, tôi thấy 80% là do cái radio này của anh đó!” Vinh Quý nói xong thì không quên chụp mũ người ta.

“Không phải chứ? Radio nhỏ bé này của chúng tôi quan trọng như vậy sao?” DJ trẻ tuổi bị cậu chụp mũ mà sững sờ.

“Đương nhiên là quan trọng rồi! Ngay cả Quản lý hầm mỏ cũng chỉ quản lý thợ mỏ tại hầm của mình, còn radio của anh lại phát cho toàn bộ thợ mỏ nghe, công việc của anh quá quan trọng rồi!” Sau khi nói ra hết oan ức trong lòng, Vinh Quý vẫn không quên chụp mũ người ta.

“Vậy… phải làm sao bây giờ? Tự nhiên tôi thấy vui quá!” Vừa đánh xong lại cho một quả táo đỏ, DJ trẻ tuổi cầm táo cảm thấy vỡ òa: “Chưa từng có ai gọi điện đến đây cả, cấp trên bảo radio này của chúng tôi sắp bỏ luôn rồi, không chừng tuần sau tôi cũng phải đi làm thợ mỏ đấy. Kể từ khi tôi đi làm thì anh là người đầu tiên gọi điện đến đó, tôi vốn cho rằng đây là công việc không quan trọng cho lắm, nhưng anh lại nói cho tôi biết tôi rất quan trọng. Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ… tôi muốn rơi nước mắt rồi…”

“Anh khóc gì chứ? Còn không mau phát mấy bài sôi động lên, tôi và những thợ mỏ khác vẫn đang chờ được nghe đó!” Vinh Quý hiên ngang lẫm liệt nói.

“Ấy, đúng rồi, xin hỏi anh muốn xưng hô như thế nào?” Quả nhiên bên kia vang lên tiếng lau nước mũi.

Sau khi thận trọng suy tư chốc lát, Vinh Quý nói: “Hãy gọi tôi là Người Nhà Thợ Mỏ, những lời tôi nói hôm nay nhất định là lời mà người nhà thợ mỏ muốn nói. Chỉ là ánh mắt bọn họ không tốt như tôi nên không thấy số điện thoại phát thanh miễn phí trên radio thôi.”

“Ha ha, vậy sao? Tiên sinh… Người Nhà Thợ Mỏ…”

“Đương nhiên! Thật ra cũng không thể trách anh được, chữ đường dây nóng trên radio phát thanh của anh quá nhỏ, hơn nữa còn mờ mờ ảo ảo, nếu là anh thì thỉnh thoảng tôi sẽ nói vài lời với mọi người qua radio, đồng thời đọc số điện thoại luôn.”

“Ồ! Tôi học được rồi, nhưng mà… tiên sinh Người Nhà Thợ Mỏ ơi, radio này… đang ở bên cạnh anh sao?”

“Ừm, đương nhiên rồi, vị kia (thợ mỏ) nhà tôi sợ tôi nhàm chán nên săn sóc để lại radio cho tôi, tôi học hát rồi hát lại cho cậu ấy nghe, tôi hát còn êm tai hơn radio đấy!”

“Ha ha! Tình cảm của hai người thật là tốt! Tôi chờ mong được nghe anh hát đấy!” Mới khóc đây mà giờ đã nở nụ cười, quả nhiên người yêu thích âm nhạc là người sống tình cảm mà – Vinh Quý thầm cảm khái trong lòng.

“Không vội, anh tranh thủ thời gian phát mấy bài nhanh nhanh đi, tôi thích mấy bài vui tươi đó!”

“Được rồi! Sau đây, theo yêu cầu của Người Nhà Thợ Mỏ, chúng tôi sẽ phát một bài hát vô cùng sôi động…” Giọng nói của DJ radio trẻ tuổi vọng qua tầng tầng không khí lọt vào lỗ tai của người nghe đài. Ngay sau đó, một khúc nhạc dạo bùng nổ lập tức chấn động màng tai mọi người!

Vinh Quý ấn điện thoại, nghe âm nhạc bùng nổ trong radio thì cậu nhìn thoáng qua Tiểu Mai, và cuối cùng cũng yên lòng.

Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào radio cũng phát mấy ca khúc sôi động cả.

Mỗi ngày DJ radio còn nói chuyện phiếm với các thợ mỏ nữa, và thỉnh thoảng cũng có thợ mỏ yêu cầu phát bài hát.

Vì số người yêu cầu quá nhiều nên Vinh Quý không gọi được, nhưng cậu cũng không nóng nảy, dù sao mấy bài hát đang phát khiến cậu rất hài lòng.

“Người Nhà Thợ Mỏ” – từ này có thể chỉ một đoàn thể nào đó, hoặc một người nào đó. Từ nay về sau, nó thường xuyên xuất hiện trên radio, hầu như những người yêu cầu phát thanh đều thích báo cái tên này.

Có lẽ đây là một cái tên đã khiến mọi thứ thay đổi chăng?

Cũng có thể là… một cái tên mang lại sự an ủi cho thợ mỏ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“Ừm, đương nhiên rồi, vị kia (thợ mỏ) nhà tôi sợ tôi nhàm chán nên săn sóc để lại radio cho tôi, tôi học hát rồi hát lại cho cậu ấy nghe, tôi hát còn êm tai hơn radio đấy!”



A Quý hồn nhiên show ân ái, thuận tiện lại khoe khoang một phen.

Tiểu Mai: =-= Cho đó, tôi không cần radio.

—. Truyện Võng Du

V: Tự nhiên cảm động quá sao giờ =.=