Ngày Yên Nghỉ

Chương 41



Edit: Linh

Beta: V

Đầu vẫn như cũ, cả bàn tay và cơ thể cũng vậy, chỉ là…

Cơ thể cậu đã bị dỡ bỏ làm đôi, nghiêng một góc và biến thành một chiếc xe tải cẩu nhỏ, đôi chân bị thay thế hoàn toàn bằng bánh xích. Bây giờ Vinh Quý thực sự đã biến thành một chiếc xe tải cẩu nhỏ rồi, chẳng qua là có nhiều thêm một cái đầu mà thôi, ờ ừm… còn có thêm tay nữa.

Bởi vì những thứ cần điều chỉnh quá nhiều nên cậu buộc phải tắt máy và ngắt nguồn, khi tất cả đã xong xuôi hết thì Vinh Quý mới nhìn thấy diện mạo hiện tại của mình, sau đó… cậu gần như khóc thét lên.

Thẩm mỹ của Tiểu Mai có vấn đề, cần phải chỉnh lại ~

“Tớ không muốn gặp mọi người nữa!” Vinh Quý dùng một tay bưng kín mặt, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Tiểu Mai nhìn cậu, sau một lúc, anh tháo mặt nạ phòng độc của mình xuống rồi đưa cho cậu.

“?” Vinh Quý hé ngón tay nhìn anh.

Tiểu Mai không nói một lời, anh chỉ đưa mặt nạ của mình cho cậu.

Chẳng lẽ…

Không muốn gặp người → mang mặt nạ lên → mang mặt nạ lên = không cần gặp người nữa hở!

囧!

Vinh Quý hiểu được mạch não của Tiểu Mai ngay lập tức.

“Tiểu Mai, cậu… cậu thật tốt.” Cậu vốn muốn nói “Tiểu Mai, cậu thật kỳ lạ”, nhưng sau khi Tiểu Mai tháo mặt nạ xuống, Vinh Quý nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa và nhỏ nhắn của anh, một nửa khuôn mặt làm từ vật liệu màu đen như lúc đầu, và một nửa còn lại… bởi trước đó bị nghiền nát nên vật liệu mua hôm qua đã được sử dụng trong quá trình sửa chữa, chỗ trắng chỗ màu trông rất sặc sỡ, thì lòng Vinh Quý lập tức mềm nhũn, cậu sửa lời lại.

Cuối cùng cậu cũng không nhận lấy mặt nạ phòng độc của Tiểu Mai.

“Tớ mang khăn trùm đầu là được rồi, tớ biết tận mười bảy cách quấn khăn trùm đầu lận đấy ~” Vừa nói, cậu vừa điều khiển cơ thể đi đến mép giường rồi kéo ra trải giường xuống, Vinh Quý nhanh chóng dùng nó để quấn lên đầu mình.

Song, việc quấn khăn trùm đầu lên xe tải cẩu trông còn buồn cười hơn…

Cuối cùng, Vinh Quý gục đầu xuống.

“Quên đi, nói tớ là xe tải cẩu cũng được.”

“?” Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu.

“Tớ thà bị coi là một chiếc xe tải cẩu còn hơn để mọi người biết tớ bị biến thành xe tải cẩu!”

Hai cái này khác nhau à? – by Tiểu Mai.

“Cậu thật kỳ lạ.” Sau cùng, Tiểu Mai quay sang nói với Vinh Quý.

Vinh Quý bị nói mà trợn mắt há mồm: Này, tớ vừa mới mềm lòng không nỡ trách cậu một lời, vậy mà cậu lại quay sang nói tớ kỳ quái hả? Này này này…

“Cậu mới kỳ lạ á! Cả nhà cậu đều kỳ lạ!” Vinh Quý hét lên rồi đuổi theo.

Thời gian làm việc đã đến, một ngày mới lại bắt đầu, tuy rằng bị bắt thay đổi một cơ thể mới, lại hoàn toàn không có xíu thẩm mỹ gì cả, nhưng rốt cuộc Vinh Quý cũng leo lên Đại Hoàng, bên trái cậu là Tiểu Mai.

Sau khi náo loạn một trận với Tiểu Mai thì Vinh Quý cũng quên mất rằng trên đầu mình vẫn đang đội chiếc khăn trùm.

Người máy xe tải cẩu nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi chân bánh xích của mình rồi đắm chìm trong đau thương, hiếm khi thấy cậu im lặng được một lúc.

Trong sự yên tĩnh hiếm có, cậu không hề chú ý tới ánh mắt vẫn luôn nhìn mình của Tiểu Mai.

Tựa như một đóa hoa “Faselen” – ngay từ khi nhìn Vinh Quý đội khăn trùm lên đầu thì anh đã cảm thấy như vậy, hiện giờ cậu gục đầu ngồi đó trông lại càng giống hơn.

Từng lớp khăn như những cánh hoa dày, hai cái nơ được thắt phía sau tựa những chiếc lá mảnh mai, và cái đầu đang gục chính là đóa hoa đến độ nở rộ.

Tiểu Mai bỗng nhớ tới thật lâu trước kia, ở nơi nào đó sâu trong trí nhớ anh đã từng nhìn thấy một loài hoa tuyệt đẹp, nó là loài hoa thuần khiết chỉ mọc ở bên cạnh dòng suối trong veo.

Đóa hoa ấy luôn luôn nở rủ xuống và vĩnh viễn hướng mặt về phía dòng suối tươi mát, người ta thường nói đây là đóa hoa yêu bản thân nhất trên đời, vì trong mắt chúng chỉ có bản thân và bóng ảnh của bản thân được phản chiếu dưới mặt nước.

Chúng sẽ không bao giờ hướng ánh mắt về phía người thứ hai mặc cho bạn có đổ ánh nhìn ngưỡng mộ tới chúng, hay vẫn luôn hướng về chúng…

Chính vì thế, loài hoa này thay cho lời “yêu bản thân” và “tình yêu vô vọng”.

Đó là loài hoa tàn nhẫn nhất trên thế giới.

Thật đẹp – Tiểu Mai quay sang nhìn Vinh Quý đang cúi đầu và thầm nghĩ.

Vì vậy, ở một nơi mà Vinh Quý không hề hay biết, lần đầu tiên cậu được Tiểu Mai trộm khen ngợi.

Nhưng cho dù cậu có biết thì chỉ sợ cũng không vui nổi, mà thay vào đó là sợ hãi như gặp kẻ địch đấy nhỉ?

Dù sao thì bây giờ trong lòng Vinh Quý, thẩm mỹ của Tiểu Mai đã hoàn toàn hỏng bét rồi.

Có thể được Tiểu Mai cho là xinh đẹp gì đó, chắc hẳn phải ở trình độ quái vật nhỉ? – Gần như cùng lúc được Tiểu Mai khen ngợi, Vinh Quý thầm than trong lòng.

Tiểu Mai quen thuộc dừng Đại Hoàng ở bãi đỗ xe của hầm số 7, lúc này xung quanh đã có rất nhiều xe đậu rồi.

“Nhớ kỹ đó, hiện tại tớ là xe tải cẩu, mặc kệ người ta có nói như thế nào, tớ chính là xe tải cẩu đấy!” Trước khi xuống xe, Vinh Quý quay sang nghiêm túc dặn dò Tiểu Mai.

Tiểu Mai gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Vinh Quý ngậm chặt miệng, cậu rúc đầu xuống, vươn tay nắm chặt lấy tay của Tiểu Mai rồi bắt đầu giả chết… à không, cậu đang giả làm chiếc xe tải cẩu.

Cậu thật sự rất lo lắng, sợ bị mọi người phát hiện ra mình là người, nhưng mà…

“Hôm nay lại mang thêm một chiếc xe tải cẩu à, được rồi, đã đăng ký xong.” Người gác cổng không hỏi một câu đã cho Tiểu Mai vào.

Tất cả mọi người đều bị cận thị sao? Đây, đây rõ ràng là một người mà? Một người máy đó! Vinh Quý đang giả chết bên cạnh gào thét trong lòng.

Nhưng dù sao cậu cũng là một người có trách nhiệm nghề nghiệp, diễn cái gì thì sẽ diễn cho tới, từ khi bắt đầu sắm vai xe tải cẩu nhỏ này, cậu đã quyết định không nói chuyện trước mặt người khác. Chính vì thế, tuy trong lòng có ngàn lời muốn nói nhưng Vinh Quý vẫn kiên quyết nhịn xuống.

Nhất định là do kỹ năng diễn xuất của mình quá tốt! – Cậu tìm được lý do thích đáng cho việc đối phương “mờ mắt” không nhận ra mình, nghĩ vậy, trong lòng Vinh Quý cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng khi bước xuống quặng mỏ cùng với nhóm thợ mỏ thì họ đã nhận ra Vinh Quý.

“Đây không phải là cái đầu người máy mà mấy ngày trước đi theo cậu sao? Cho dù bây giờ có biến thành xe tải cẩu thì vẫn tính là một người chứ nhỉ? Cái này có được coi là làm trái luật hay không?” Lập tức có một thợ mỏ vạch trần.

Không được nhận ra thì lo lắng, nhưng bị người ta phát hiện ra thì lại càng lo lắng hơn.



Vinh Quý lập tức trở nên căng thẳng.

Ngược lại, Tiểu Mai vẫn bình tĩnh như cũ, mặc kệ người ta có nói gì, anh vẫn chỉ lặp lại một câu: “Đó không phải người máy, đó là xe tải cẩu.”

Làm tốt lắm Tiểu Mai – Vinh Quý không nhịn được thầm khen ngợi Tiểu Mai.

Cuối cùng, vẫn là người Quản lý đứng ra: “Cậu ấy đã nói là xe tải cẩu thì đó chính là xe tải cẩu, dù sao thì người máy cũng có thể tùy ý lựa chọn hình dáng cơ thể và cách sống của mình. Hai người bọn họ lại là tài khoản gia đình, một người kiếm được thì hai người hưởng, mà hai người kiếm được cũng là hai người hưởng.”

Khi nói đến vấn đề này, vẫn có thợ mỏ muốn đứng ra tranh luận, sau đó…

“Hơn nữa, coi bộ chiếc xe tải cẩu nhỏ này cũng chẳng làm nên chuyện gì cả đâu.”

Sau câu này, không còn ai chất vấn nữa.

Nè! Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy sao?

Vì thế, tuy rằng nguy cơ đã được giải trừ, nhưng Vinh Quý lại cảm thấy không vui nổi.

Song, chiếu theo đạo đức nghề nghiệp, cậu vẫn im lìm đóng vai một chiếc xe tải cẩu nhỏ trước mặt người khác. Sau khi tiến vào quặng mỏ, đầu của Vinh Quý lập tức duỗi ra, cậu rút tay ra khỏi tay của Tiểu Mai rồi lấy nón bảo hộ đội lên đầu, sau đó hét lớn: “Mục tiêu hôm nay là bảy cục khoáng thạch, Tiểu Mai, cho bọn họ chiêm ngưỡng đi…”

“Rằng tớ là một chiếc xe tải cẩu rất có năng lực!”

Nói xong, xe tải cẩu nhỏ Vinh Quý hì hục đi vào chỗ sâu bên trong quặng mỏ.

“…” Tiểu Mai im lặng nhìn cậu, anh đặt chiếc sọt sau lưng xuống như thường lệ, sau đó là cái bệ, radio…

Suy nghĩ một chốc, cuối cùng anh lại đặt chiếc radio lên trên cái bệ, sau đó là nấm, rồi vặn radio lên.

Không còn cái đầu làm bạn bên cạnh nữa nên hôm nay, chiếc radio này chỉ có thể ca hát cho cây nấm nghe mà thôi.

Bài hát hôm nay vẫn tràn đầy tinh thần như vậy ~

Trong buổi làm việc này, Vinh Quý thực sự đã mang về bảy cục khoáng thạch, cậu kiên quyết không để Tiểu Mai hỗ trợ và đặc biệt yêu cầu anh đưa hết khoáng thạch cho mình, sau đó hì hục kéo về.



Đây là để chứng minh cậu là một chiếc “xe tải cẩu vô cùng có năng lực” nhỉ?

Đoán được suy nghĩ trong đầu Vinh Quý, Tiểu Mai không nói nên lời.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, đúng là hiệu quả công việc của bọn họ đã được cải thiện.

Phỏng đoán của Vinh Quý đã đúng, vì lý do sức lực nên số lượng khai thác quặng hằng ngày của Tiểu Mai bị giới hạn: Sức lực của anh quá nhỏ nên không thể kéo thêm khoáng thạch được, bây giờ đã có Vinh Quý nên lượng khai thác của anh lập tức tăng lên gấp bội.

Vì để có thể kéo thêm được nhiều đồ, Vinh Quý còn cố ý nhờ Tiểu Mai giúp cậu gia cố sàn xe, thậm chí còn nhờ Tiểu Mai giúp cậu làm một cái búa đá nhỏ để cậu có thể lén đập khoáng thạch giúp Tiểu Mai.

Đương nhiên là phải nói với người ngoài rằng tất cả khoáng thạch là do Tiểu Mai đập rồi, còn cậu thì chẳng qua là khiêng thêm vài cục khoáng thạch nữa để người ta dòm thấy mình “có năng lực” mà thôi.

Có lẽ nào đây là “cảm giác vinh dự khi được làm một chiếc xe tải cẩu” trong truyền thuyết nhỉ?

Tiểu Mai ngày càng hiểu rõ suy nghĩ của Vinh Quý, nhưng mà, càng hiểu rõ thì anh lại cảm thấy Vinh Quý thật khó hiểu.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, sau khi Vinh Quý gia nhập thì số điểm tích lũy trên tài khoản liên danh của bọn họ đã bắt đầu tăng nhanh.

Trong khoảng thời gian đó, bọn họ gặp phải hai lần sập mỏ, một lần thì hơi nhẹ, chỉ là công tác rửa sạch bùn đất và đá giúp xe tải cẩu Vinh Quý hơi khó khăn. Tuy vậy, trong quá trình xử lý họ lại tìm được một cục khoáng thạch Germanium có độ tinh khiết khá cao, đây là khoáng thạch có điểm tích lũy cao nhất mà họ phát hiện kể từ khi vào quặng mỏ.

Lần thứ hai thì nghiêm trọng hơn, cả một tầng của khu mỏ mà họ đang làm đều bị sập. May mắn Tiểu Mai phản ứng nhanh, anh kịp thời thông báo cho Vinh Quý vụ sập sắp đến nên ngay lập tức, cậu vươn tay kéo Tiểu Mai qua, sau đó vội cúi đầu xuống, một người một đầu nấp dưới thân xe tải cẩu của Vinh Quý.

Bọn họ ở đó bốn ngày mới được đào ra.

Tiểu Mai thì đỡ, còn cơ thể của Vinh Quý thì tả tơi hơn rồi.

Nhưng Vinh Quý cũng không để ý lắm, cậu bảo Tiểu Mai giúp mình sửa chữa rồi sau đó tiếp tục công việc một cách hăng hái.

Sau vụ tai nạn đó thì có một tin tốt: Tiểu Mai được tăng lương và trở thành Đội trưởng mới của tiểu đội thợ mỏ, anh bắt đầu dẫn dắt mọi người làm việc.

Điểm tích lũy của họ tăng nhanh hơn.

Một phần số điểm được dùng để trả tiền thuê nhà, một phần được dùng để mua sắm vật liệu sửa chữa cơ thể (Chú thích: Ở thành phố Eni, một phần số điểm tích lũy được phép quy đổi ra tiền thông qua những kênh chính thống), và phần còn lại thì để dành. Số điểm ít nhất để vào thành phố tiếp theo là 50.000, Vinh Quý nhớ thật kỹ con số này.

Khi điểm của họ đạt tới 50.000, Vinh Quý vui muốn chết, cậu không thể chờ thêm giây phút nào nữa mà gấp rút thu dọn hành lý của mình, cậu dự định sẽ rời khỏi thành phố này vào hôm sau.

Nhưng Tiểu Mai không làm gì cả, lúc Vinh Quý bình tĩnh lại một chút thì anh mới gọi cậu: “Chúng ta vẫn cần thêm 30.000 điểm tích lũy nữa.”

Vinh Quý hoảng sợ: “Điểm tích lũy đến thành phố tiếp theo tăng giá rồi hở?”

Đây là phản ứng đầu tiên của cậu.

Cơ thể hiện tại của cậu đã hao mòn tới mức chỉ cần một hành động “hoảng sợ” thôi cũng khiến một cái đinh ốc trên người rơi ra.

Tiểu Mai không trả lời cậu ngay mà nhảy xuống giường nhặt cái đinh ốc vừa rơi ra, sau đó quen thuộc vặn lại.

“Không có chuyện tăng giá, mà là điểm đến thay đổi.”

Vinh Quý nghiêng đầu nhìn anh một cách khó hiểu.

“Không đi thành phố Rodelam 50.000 điểm tích lũy nữa, chúng ta đến thành phố Yedham 80.000 điểm.”

Vinh Quý khó hiểu hơn.

Cậu không biết gì về hai thành phố này cả, cậu chỉ cảm thấy thành phố nào cũng tốt hết, nhất định là tốt hơn làm thợ mỏ ở thành phố khoáng sản này.

Bởi vì cậu sắp nát bét rồi, Tiểu Mai cũng vậy.

Vật liệu có thể mua ở đây rất kém, mỗi lần bọn họ đổi mới linh kiện thì chẳng khác nào đập tường Đông để đắp qua tường Tây.

“Thành phố Yedham còn được gọi là thành phố người lùn, đây cũng là thành phố người lùn duy nhất mở cửa với thế giới bên ngoài. Người lùn ở đấy đều là chuyên gia rèn đúc, những vật liệu tốt nhất trong thế giới dưới lòng đất đều ở đó cả.”

Anh không nói tiếp.

Nhưng Vinh Quý đã hoàn toàn hiểu được ý của anh.

Kinh ngạc và vui mừng đan xen với nhau, nếu lúc này ở trong bộ dạng con người thì nhất định Vinh Quý đã nước mắt lưng tròng: “Tiểu Mai ơi, cậu thực sự là người tốt, có phải cậu muốn mua những vật liệu tốt nhất để làm cho tớ một cơ thể đẹp nhất phải không?”

Tôi không có nói như vậy! Tôi chỉ muốn tìm một số vật liệu ở đó mà thôi – Tiểu Mai đang muốn bác bỏ nhưng Vinh Quý lại không cho anh cơ hội để phản bác, người máy xe tải cẩu tồi tàn chợt lao tới, rồi sau đó…

Bùm bùm.

Linh kiện văng tứ tung.

“Vậy thì mau cố gắng làm việc chăm chỉ để đến thành phố Yedham thôi.” Vinh Quý nằm trong đống đổ nát, chỉ có cái đầu còn nguyên vẹn đang ngẩng lên nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai đang tìm kiếm linh kiện của mình trong mớ linh kiện đó, anh khẽ “ừm” một tiếng.

Ngay lúc này, người đàn ông từng được gọi là “bệ hạ Aishive” – giờ chỉ còn là một “người máy Tiểu Mai”, có lẽ vẫn chưa ý thức được rằng mình lại sa chân vào quỹ đạo của vận mệnh. Anh vốn đã từ bỏ quyền lựa chọn rồi, cũng quyết định không suy xét đến tương lai, nhưng bây giờ anh đã có kế hoạch và mục tiêu.

Không phải cho chính anh, mà là cho người tên “Vinh Quý” bên cạnh.



Tác giả có lời muốn nói:

Có thể xem chương này như một chương quá độ ~

Với lại, hôm nay phải động não viết Văn án =-=

Nếu ở dưới có nhiều bình luận thì mọi người sẽ có nhiều văn án để xem.



Tôi tò mò không biết Văn án ra lò rồi thì mọi người có thể nhìn ra đây là một chuyện xưa hay không nữa (nở nụ cười ác ma).