Ngày Yên Nghỉ

Chương 42



Edit: Linh

Beta: V

Mặc dù Tiểu Mai không nhận ra, nhưng Vinh Quý nhạy cảm phát hiện được quyết định lần này của Tiểu Mai chắc chắn có liên quan đến cậu.

Dù sao thì Tiểu Mai cũng là người giỏi chắp vá mà ~

Cơ thể hiện tại của cả hai được tạo ra bởi những vật liệu mà anh có trong tay, nếu không có Vinh Quý dặn dò mấy trăm lần thì cái gì anh cũng đem vào lắp ráp mất. Vì vậy cho nên, cậu không thể nghĩ ra lý do gì mà một người như vậy đến thành phố người lùn để mua những vật liệu tốt cả ~

Nghĩ thử xem, nếu một trong hai người kiên quyết muốn sử dụng vật liệu cao cấp để chế tạo cơ thể, thì người đó chắc chắn sẽ là Vinh Quý ~

Vậy thì, lý do Tiểu Mai muốn đến thành phố người lùn không phải quá rõ ràng rồi sao?

Tất cả đều là vì Vinh Quý!

Cảm động chết mất a-a-a-a!

Tuy rằng không có năng lực phân tích, nhưng ở một góc độ nào đó thì Vinh Quý thực sự rất nhạy bén, hơn nữa trực giác của cậu vô cùng chính xác.

Vì vậy, những ngày sau đó, cậu cảm thấy cuộc sống của mình gấp gáp hơn.

Xét thấy Tiểu Mai và mình giống như nhà quê lần đầu đến thành phố (← đặc biệt là thành phố ở thế giới này), nên cậu không để anh phải săn sóc mà tự mình khám phá thành phố mới này trước.

Tuy nhiên, ở trong thành phố này, cậu thực sự không tìm ra cách hỏi thăm nào ổn cả. Vì thế, Vinh Quý cố ý dành một tiếng để gọi một cuộc điện thoại, lúc này đường dây nóng của đài phát thanh mới thông. Hết cách rồi, hiện tại có nhiều thợ mỏ gọi đến yêu cầu bài hát quá mà.

Cơ mà bài gì Vinh Quý cũng rất thích nghe, kể cả mấy bài hát mà người khác yêu cầu cậu cũng có thể nghe đến mê mẩn đó ~

Dù sao thì đây cũng ngành công nghiệp âm thanh, cho nên DJ radio lập tức nhận ra giọng của cậu.

“Người Nhà Thợ Mỏ phải không? Lâu rồi không thấy anh gọi điện đến đấy!” Người DJ trẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

“Không phải vì chương trình của anh quá hấp dẫn nên tôi mới không gọi được sao?” Vinh Quý than thở, đồng thời khen ngợi đối phương một câu.

“Ha ha ha, nhờ có anh mà giờ thính giả ngày càng đông, đài của chúng tôi chuẩn bị ra chuyên mục mới rồi!”

“Chúc mừng nha!” Bên mình vừa có mục tiêu mới, lại nghe được bên kia cũng có tin tốt, Vinh Quý thật lòng chúc mừng đối phương.

Dù sao đang trong tiết mục phát sóng nên hai người cũng không thể tán gẫu lâu, vì thế Vinh Quý nhanh chóng nói ý định của mình ra: Cậu muốn đến thành phố Yedham, nhưng bởi lần đầu lên thành phố nên cậu hoàn toàn không biết gì về thế giới này cả. Cậu muốn yêu cầu một số bài hát địa phương thông qua đài phát thanh để gián tiếp tìm hiểu về nơi đây một chút.

“Không thành vấn đề! Cứ tin tưởng ở tôi!” DJ lập tức nhận nhiệm vụ.

Vì vậy, cả buổi chiều hôm đó, trong suốt quá trình làm việc, Vinh Quý và Tiểu Mai đều nghe những bài hát mang phong cách đặc trưng của xứ sở người lùn.

“… Theo yêu cầu của Người Nhà Thợ Mỏ, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ phát sóng một loạt những ca khúc về thành phố Yedham.”

“Thành phố Yedham, hay còn được biết đến với cái tên thành phố người lùn, đây là thành phố rèn đúc giỏi nhất ở thế giới dưới lòng đất. Nơi đây có những ngọn núi giàu khoáng sản, lại có đồng bằng gieo trồng nhiều loại thực vật phong phú. Yedham là nơi nổi danh về sản xuất kim loại, hầu như tất cả vũ khí nổi tiếng nhất ở thế giới dưới lòng đất đều được làm ra từ đôi tay của những bậc thầy người lùn. Tất nhiên, không phải tất cả bậc thầy rèn đúc đều sống ở thành phố Yedham, mà họ còn sống ở các thành phố người lùn khác, nhưng những nơi đó người bình thường không thể đến được. Vậy nên có thể nói, nếu bạn muốn tìm hiểu về thành phố người lùn, hay muốn có được một vũ khí sắc bén có thể truyền lại cho thế hệ mai sau, hoặc muốn có được một cơ thể máy móc bền chắc nhất, thì thành phố Yedham luôn là địa điểm lý tưởng nhất cho bạn…”

Không còn là giọng nói ngây ngô và ngượng ngùng lúc nghe Vinh Quý phàn nàn trước đây nữa, bây giờ, với những tư liệu mà mình thu thập được, giọng của chàng DJ xuyên qua sóng điện từ của đài radio nghe rất rõ ràng và diễn cảm. Đúng là quá chuyên nghiệp!

“Người lùn có tính cách rất dữ dằn, và âm nhạc của họ cũng thế. Theo truyền thuyết, tổ tiên người lùn không thích dùng các loại nhạc cụ, mà các loại vũ khí họ sử dụng, búa lớn khi rèn đúc, và âm thanh của những cú gõ,… chính là những nhạc cụ đầu tiên nhất của người lùn. Cho đến ngày nay, mặc dù người lùn cũng bắt đầu sử dụng nhạc cụ, nhưng họ vẫn thêm nhiều yếu tố kim loại vào trong âm nhạc của mình. Tiếp theo, mời các bạn lắng nghe “Bài ca về sự chờ mong – Yefaroe”…”

Giọng nói của chàng DJ ấy như tiếng đàn, và rồi, phía sau giọng nam trầm ấm ấy, khi tên của ca khúc được báo ra thì giọng của anh ta cũng dần dần biến mất, và thay vào đó là tiếng vang lớn phát ra.

“Ey ey!” Tiếng nhạc dồn dập khiến tinh thần con người phấn chấn hẳn, Vinh Quý lập tức lắc lư, xoay người đứng đậy.

Song dù có nhảy nhót, cậu cũng không làm trì hoãn công việc của mình, chiếc búa đá trong tay trái gõ mạnh, dần dần hòa cùng với nhịp điệu của bài hát.

“Người Nhà Thợ Mỏ? Yedham?” Dù Tiểu Mai không để ý nhưng anh vẫn nghe được từ mấu chốt.

Anh không hề xa lạ với ID Người Nhà Thợ Mỏ này, mỗi ngày Vinh Quý đều nghe đài radio, mà người yêu cầu bài hát trong đài radio hầu như đều dùng ID này, ngày nào cũng nghe, dù không muốn nhớ cũng khó.

Thật ra ở nơi yêu cầu điểm tích lũy cao như thành phố Yedham, thợ mỏ bình thường sẽ ít chọn nó làm điểm dừng chân tiếp theo.

Tiểu Mai lập tức nhìn về phía Vinh Quý.

“He he he, bị cậu phát hiện rồi à? Để tớ nói cho cậu nghe một bí mật, Người Nhà Thợ Mỏ đầu tiên chính là tớ đó! Cậu có phát hiện ra âm nhạc về sau đều rất sôi động không? Đây chính là kết quả phàn nàn của tớ á! Cậu có phát hiện bây giờ có rất nhiều thính giả yêu cầu bài hát không? Cũng là do lúc tớ gọi điện đã đọc qua một lần đường dây nóng theo yêu cầu đấy!”

Vinh Quý chống nạnh, đắc ý nói.

Tiểu Mai: … Hóa ra cậu chính là thủ phạm khiến radio ồn ào hơn trước.

Vinh Quý ngây ngô cười “he he he”.

Khoảng thời gian sau đó, âm nhạc mang đầy đặc trưng của Yedham vang lên suốt buổi chiều. Khi lắng nghe âm thanh của nhiều loại búa lớn đập vào kim loại, dường như ta có thể nghe được âm thanh của những tia lửa bắn ra khắp nơi, kèm theo đó những tiếng hô “hey ha”, “hey ha” của những chàng trai…

“Nghề thợ rèn thật ngầu và oai phong, nghĩ đến đây, tớ cảm thấy mình có thể nhìn thấy được từng khối, từng khối cơ bụng đấy. Nghe ca khúc này tớ muốn đi làm nghề thợ rèn quá sao giờ!” Nói đến đây, hai mắt Vinh Quý như ánh lên sự khao khát.

Và sau đó, Tiểu Mai lập tức dội cho cậu một gáo nước lạnh.

“Hầu hết những thợ rèn hàng đầu ở thành phố người lùn đều là nữ, rất nhiều kỹ năng cao cấp chỉ truyền cho nữ chứ không truyền cho nam. Cho nên khi qua bên xưởng, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều nữ người lùn làm nghề rèn, và đương nhiên, cơ bụng của bọn họ cũng rất phát triển.”

Vì thế…

Con gái ngầu bá cháy và cường tráng đều làm nghề rèn ư?

Vinh Quý trợn tròn mắt ngơ ngác.

Nhưng mà…

“Tiểu Mai, sao cậu lại biết chuyện này vậy?” Vinh Quý bỗng nghĩ tới vấn đề này.

“…” Tiểu Mai im lặng.

Anh có thể nói gì đây? Nói rằng trong quá khứ, anh đã từng gặp thợ rèn hàng đầu của tộc người lùn trắng không dưới một lần à?

Rõ ràng thời gian chưa qua bao lâu, nhưng anh lại cảm thấy những gì mình trải qua trong quá khứ tựa như một giấc mơ vậy.

Cũng may, Vinh Quý đã quen tự mình tưởng tượng ra lý do mỗi khi anh không nói lời nào: “Hóa ra Tiểu Mai cũng lén hỏi thăm về tình hình của thành phố Yedham sao?”

“Ngay cả chuyện cơ bụng riêng tư vậy cũng hỏi được, Tiểu Mai, cậu đúng là ngoài lạnh trong nóng mà ~” Vừa nói, Vinh Quý vừa dùng khuỷu tay đẩy anh.

Cậu cười hì hì rồi tiếp tục công việc.

Tiểu Mai “ngoài lạnh trong nóng” ngẩn người, anh chỉ có thể tiếp tục làm việc.

Công việc buồn tẻ và nguy hiểm trở nên bớt nhàm chán hơn khi có niềm hy vọng.

Ngay cả cơ thể tàn tạ này cũng vậy, dường như nó có thể tiếp tục kiên trì thêm được nữa.

Hầu như mỗi ngày đài phát thanh đều phát những ca khúc của người lùn về thành phố Yedham, đến nỗi Vinh Quý muốn thuộc gần hết luôn rồi. Dưới sự truyền cảm hứng của Vinh Quý, đài phát thành cũng bắt đầu giới thiệu những thông tin về thành phố. Ví dụ như xuất phát từ thành phố Eni có thể đi đến những thành phố nào, những thành phố này yêu cầu bao nhiêu điểm tích lũy, đặc sản của địa phương ấy là gì, thời tiết ở đó như thế nào…

Tất nhiên, trọng tâm vẫn là các ca khúc, song vẫn có thể biết được lịch sử hình thành và những thứ khác của thành phố thông qua lời bài hát, tất cả điều này đều rất thú vị.

Có lẽ nhiều thợ mỏ cũng muốn đến thành phố Yedham hơn, bởi vì những cuộc gọi yêu cầu bài hát về thành phố này ngày càng nhiều.

Cơ thể tả tơi được sửa lại nhiều lần, những miếng vá trên người Vinh Quý cũng ngày càng nhiều hơn, cả Tiểu Mai cũng vậy.

Bọn họ… chính xác mà nói là kỹ năng khai thác quặng mỏ của Tiểu Mai lại được nâng cao nữa rồi. Bằng chứng là khi nhân viên Quản lý Rod hỏi bọn họ có muốn tăng lương hay không, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải đi đến quặng mỏ sâu hơn.

Vinh Quý từ chối: “Tụi em chỉ cần kiếm đủ điểm để rời đi thôi, hơn nữa…”

“Quê hương của tụi em ở sâu dưới lòng đất, không dễ gì tụi em mới đi lên cao một chút, em không muốn phải đi xuống nữa đâu!”

Rod mỉm cười, cũng không ép hai người nữa.

Nhưng sau đó, không còn thấy bóng dáng của người Đội trưởng dẫn họ vào quặng mỏ lúc đầu nữa, nghe nói anh ta đã đến quặng mỏ sâu hơn.

Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ (nạp điện), Tiểu Mai đột nhiên hỏi Vinh Quý một vấn đề: “Cậu nói không muốn đi xuống nữa, nghĩa là muốn hướng tới ánh sáng à?”

“Cậu thật sự muốn đi lên thế giới phía trên sao?”

Hiếm khi Vinh Quý thận trọng suy nghĩ một lúc: “Ánh sáng? Thế giới phía trên? Là thế giới phía trên có ban ngày hở?”

Tiểu Mai lắc đầu: “Không phải có ban ngày, mà vĩnh viễn đều là ban ngày.”

Vinh Quý suy nghĩ, sau đó rùng mình một cái: “Nghe thôi cũng thật đáng sợ.”

“Cũng không nhất định đến nơi sáng như vậy, đi đến phần thế giới kia… trước mắt tớ chưa có suy nghĩ này, chúng ta mới đến có một thế giới dưới lòng đất thôi đó.”

“Bây giờ tớ chỉ muốn đến thăm thành phố Yedham với Tiểu Mai thôi.”

“Thời gian không còn sớm, tụi mình nhanh chóng nạp điện đi, pin của tụi mình không còn nhiều nữa, cần phải sạc một lúc đó ~”

Nói xong, Vinh Quý tự động ngắt điện.

Để lại Tiểu Mai trong bóng tối suy nghĩ thật lâu.

Nói cũng đúng, thật ra thì anh vẫn chưa tới thế giới dưới lòng đất bao giờ.

Kế tiếp, phải đến thành phố Yedham mua vật liệu trước đã…

Thật ra vấn đề ấy anh cũng chưa nghĩ đến, đúng như lời Vinh Quý nói, hai người phải thay một cơ thể mới trước khi cơ thể hiện tại bị hỏng, thời gian “ngủ” của họ cũng trở nên dài hơn trước.

Trong quá trình kiếm điểm tích lũy, lúc ngón trỏ bên tay phải của Vinh Quý hoàn toàn vỡ vụn thì điểm tích lũy của bọn họ cũng đã đạt 80.000 điểm, thậm chí còn dư ra được một chút.

“Tốt quá, lần này thật sự có thể rời đi rồi!” Vinh Quý ôm Tiểu Mai xoay một vòng, cậu vui vẻ gọi đến đường dây nóng.

Nhưng thời gian này rất khó để kết nối với đài phát thanh, cậu đành phải gửi thư điện tử ← đúng vậy, bởi vì người nghe ngày càng đông nên hiện giờ, radio đã mở kênh yêu cầu qua thư điện tử.

Sau khi nói lời tạm biệt với những người thợ mỏ và Rod, đồng thời gửi tiền thuê những ngày cuối cùng vào thẻ của chủ nhà, Vinh Quý vội vã thu thập hành lý.

Bây giờ hành lý của bọn họ lại có thêm vài món: Một cái bệ nhỏ làm bằng đá Hắc Điền nguyên sinh có độ tinh khiết cực thấp, một cái gương khá lớn làm bằng phế liệu Germanium nguyên sinh, một sọt đậu đất mới thu hoạch và những thứ trước đó mang từ dưới quê lên.

Tất nhiên, thứ quý giá nhất là cơ thể đã được chôn dưới đất của cả hai.

Lúc tủ đông được kéo lên khỏi mặt đất, cơ thể Vinh Quý gần như nằm thành hình chữ đại – là kiểu nằm dang tay dang chân ra ấy.

Rõ ràng bên trong đã hoàn toàn bị dịch dạng khí bao phủ và không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu vẫn trìu mến chạm vào vị trí đầu của hai người trong tủ đông.



Sau đó, Tiểu Mai nói với cậu rằng đó là chân của hai người.

=.=

Khi tủ đông được đào lên, trên mặt đất để lại một cái hố lớn.

Cái hố này cũng không để trống như vậy, Vinh Quý suy nghĩ một chút, sau đó cậu kéo Tiểu Mai cùng chôn đống phế liệu để sữa cơ thể mấy tháng qua của hai người xuống.

Tất cả đều là vật liệu kim loại không thể tái sử dụng, thỉnh thoảng bắt gặp những bộ phận được làm tạm thời bằng đá, Tiểu Mai định vứt chúng đi, nhưng Vinh Quý lại không đồng ý nên anh đã nhặt lại tất cả. Một mớ trong phòng như là một ngón tay, một con đinh ốc… dần dần chất thành một quả núi.

Đắp xong nắm đất cuối cùng, Vinh Quý yêu cầu Tiểu Mai viết một phiến đá.

Vẫn là dòng chữ “A Quý và Tiểu Mai”.

“Lần này, thứ chôn sâu ở bên dưới là cơ thể của chúng ta thật đó!” Vinh Quý sờ mũi: “Đây là một ngôi mộ thật nè.”

Tiểu Mai im lặng nhìn cậu

Họ cùng nhau đặt phiến đá lên “phần mộ” chôn cất cơ thể của hai người, sau khi vẫy tay chào, Vinh Quý đưa Tiểu Mai rời khỏi “nhà” mà họ đã sinh sống vài tháng nay.

Sau đó cả hai lái xe rời đi.

Thật ra mà nói, hai người họ đã làm việc cả đêm, lúc rời đi thì đã gần đến thời gian làm việc bình thường.

Vinh Quý mở radio theo thói quen.

Đúng rồi, radio là Rod đưa cho bọn họ, bao gồm cả đồng phục và các công cụ khác mà họ sử dụng khi làm thợ mỏ. Khi đạt đến số điểm tích lũy nhất định, tất cả những thứ này đều thuộc về người thợ mỏ đó.

“Về cơ bản, sau khi đạt đến mức điểm ấy thì những thứ đó đều cũ nát và không thể sử dụng được nữa rồi.” ← Đây là nguyên văn những lời của Rod.

Nhưng cũ nát thì có sao đâu?

Đây là cái radio đã bên cạnh bọn họ trong suốt một thời gian dài đó!

Vinh Quý sờ vỏ ngoài lồi lõm của radio, vết lõm sâu nhất là kết quả của vụ sập hầm mỏ, là cái lần mà hai người bị chôn vùi vài ngày ấy, khi đó, cái radio này cũng bị chôn vùi cùng bọn họ luôn.

“Sau này tớ sẽ đổi cho cậu một vẻ ngoài mới nha, Tiểu Hắc.” Vinh Quý nói một cách trìu mến.

Tiểu Mai đang điều khiển Đại Hoàng nghiêng đầu liếc cậu một cái.

Tiểu Hắc? Lại có thêm một cái tên mới lạ lùng nữa.

Tiểu Hắc mới ra mắt vẫn nhiệt tình “ca hát” cho đến khi giọng của anh trai DJ ngắt ngang.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày đặc biệt đối với tôi.”

“Người bạn tốt của tôi – Người Nhà Thợ Mỏ, hôm qua anh ấy đã viết thư điện tử nói với tôi, rằng anh ấy phải rời khỏi thành phố Eni và đi đến thành phố Yedham.”

“Anh ấy nói, lúc đầu anh ấy chỉ muốn kiếm 50.000 điểm tích lũy để có thể đến thành phố Rodelam thôi, nhưng một thành viên trong gia đình anh ấy nhất quyết muốn đến thành phố Yedham có điểm tích lũy cao hơn.”

“Chỉ để thay thế cho anh ấy một cơ thể tốt và đẹp hơn.”

“Thành thật mà nói, mặc dù chỉ giao tiếp với tiên sinh Người Nhà Thợ Mỏ qua sóng phát thanh thôi, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy như một người bạn cũ mà tôi chưa từng gặp mặt. Tôi đã tưởng tượng, không biết anh ấy là người như thế nào nhỉ, nhưng dù có tưởng tượng như thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể nghĩ ra, mãi cho đến khi anh ấy nói nguyên nhân mình đến thành phố Yedham.”

“Tôi nghĩ anh ấy là một người rất tốt, trả giá bằng yêu thương, đồng thời cũng nhận lại yêu thương.”

“Chúc phúc cho Người Nhà Thợ Mỏ và thợ mỏ yêu thương anh ấy! Chúc hai người thuận buồm xuôi gió! Chúc trong tương lai, hai người sẽ có được một cơ thể đẹp nhất và tốt nhất!”

“Sau đây là bài hát tôi muốn gửi tặng cho Người Nhà Thợ Mỏ và thợ mỏ của anh ấy, bài hát dân ca của Yedham – “Piranini”. Trong tiếng Yedham, nó có nghĩa là bảo trọng và tạm biệt, hy vọng hai người đi đường bình an, và hẹn gặp lại hai người vào một ngày không xa!”

“Tạm biệt! Người Nhà Thợ Mỏ!” Tiếng hát đã vang lên, nhưng giọng nói của người DJ vẫn không biến mất, anh ta hô to.

“Tạm biệt! Tiên sinh DJ.” Ở bên kia đài phát thanh, Vinh Quý cũng lớn tiếng chào tạm biệt.

Lúc này, cậu mới nhớ mình vẫn không biết tên họ của đối phương là gì.

Và thật ra, đối phương cũng không biết tên cậu.

Song điều này thì có sao đâu? Bọn họ đều quen thuộc giọng nói của nhau.

Giọng nói còn khiến người ta nhớ kỹ hơn so với dung mạo, thậm chí vĩnh viễn không thay đổi, nếu còn có cơ hội gặp lại, chỉ cần đối phương lên tiếng thì Vinh Quý tin chắc, cậu có thể nhận ra đối phương ngay lập tức.

Vừa nghe bài hát, Vinh Quý vừa ngâm nga theo một cách thích thú.

Thành phố Eni tràn đầy ánh sáng trắng đang dần khuất xa phía sau, tiếng khai thác “keng keng” vẫn vang lên không ngừng, những chiếc xe khác vượt qua họ và tiến vào thành phố Eni… tất cả đều không khác gì với khi họ mới đến cả.

Tuy nhiên, vì những bài hát đang phát trên radio mà Vinh Quý cảm thấy tâm trạng mình hoàn toàn khác.

Cậu nhìn thoáng qua Tiểu Mai bên cạnh: Tiểu Mai vẫn đang nghiêm túc lái xe, lúc nghe thấy DJ gọi hai người trên sóng thì có vẻ anh đang thầm phản đối, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra. Lúc Vinh Quý hô to nói lời chào tạm biệt với radio thì anh vẫn vững vàng điều khiển xe chạy, đảm bảo không bị lệch phương hướng.

Đây là Tiểu Mai, là thợ mỏ của nhà bọn họ đó ~

“Ha ha, Tiểu Mai, tớ yêu cậu! Cảm ơn vì cậu đã đưa tớ đến thành phố Yedham!” Rốt cuộc Vinh Quý không thể kiềm chế sự cảm kích trong lòng nữa, cậu không nhịn được mà nhào qua, dùng cánh tay ôm lấy Tiểu Mai một cái.

“Ngồi yên bên đấy, đừng có đụng vào tay lái.” Tiểu Mai lạnh lùng nói, giọng điệu có vẻ ghét bỏ.

Như vậy thì đã làm sao?

Suy cho cùng thì Tiểu Mai vẫn không đẩy cậu ra mà ~

Phấn khích trong lòng càng lúc càng lớn, tâm trạng Vinh Quý cực kỳ vui vẻ.

Tạm biệt! Thành phố Eni!

Trong lòng nhẹ nhõm, Vinh Quý thầm nói với thành phố đang dần khuất phía sau lưng cậu.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có lẽ văn án vẫn sẽ giữ như cũ, vì nhiều độc giả bảo là không cần sửa.

Tuy hình thức an ủi của mấy cổ là vầy nè: “Không cần sửa lại, cứ dùng văn án như đồ bỏ của tác giả đi.”

“… Cứ để đấy, dù sao văn án của chị cũng không phải lần một lần hai như đồ bỏ mà.”

(Vì đảm bảo riêng tư, tôi đã che tên sòi).

=-= Lúc này đây, tâm trạng tác giả của cái văn án như đồ bỏ rất vui mừng, cũng rất phức tạp.

Văn án mà hôm qua mọi người đóng góp ấy, chỉ cần thấy được thì tôi sẽ thêm vô ~

Văn án mà mọi người thảo luận và cùng thừa nhận thì sẽ luôn được đặt ở ngoài cùng bên phải trang đầu ấy, vậy thì độc giả mới tới sẽ có thể thấy nhiều văn án với phong cách khác nhau!

Hoan nghênh mọi người để văn án yêu thích của mình lên!

Moah ~

Với lại: Hôm qua tôi vừa chỉnh sửa Ma Vương vừa cảm khái: Chíp Chíp đúng là mỹ nam an tĩnh mà… vì hầu như không có lời thoại nào cả. Mà khi đó, mỗi ngày tôi đều viết trên dưới 3.000 chữ, còn tới lượt bên Vinh Quý, hôm nay tôi viết tận 5.000 lận! Tác giả Chíp chính là Chíp nổi tiếng viết ngắn ngủn! Giờ lại viết quá trời quá đất, nhìn lại mới thấy, đã qua vài ngày rồi…

Tác giả Chíp vẫn là tác giả Chíp kia, cơ mà đột nhiên trở nên dài dòng như vậy, chẳng lẽ…

Do lời thoại của A Quý hả ta?

(Mặt trầm tư)

À quên, cùng ngày, chủ nhà đến ngôi nhà mình cho thuê, tự nhiên nhìn thấy hai phần mộ bia, còn khách trọ thì mất tăm mất tích…